Truyện Cuckold LÃO THỌT Thợ Rèn - Chương 2
2
Xôn xao được mấy ngày, rồi cái làng quê miền biển lại trở về với không khí vắng lặng như thường lệ. Những người đàn ông lại theo các con thuyền, mấy chiếc ghe lao ra biển bắt đầu một vụ đánh bắt mới.
Cô ba lấy cho con chục hột vịt.
Ừ, thằng hai Điền nó đi đợt này ngắn hay dài.
Dạ ngắn cô ba, ảnh theo ghe đi gần thôi, chắc tầm tháng thì về.
Ở cái xứ này, có hai dạng đi biển. Theo ghe nhỏ thì đánh bắt gần bờ, ngắn ngày, bắt cả nhỏ. Tầm đâu đó một hai tuần, lâu lắm là một tháng lại vào bờ. Còn dạng thứ hai, đi theo thuyền lớn, đánh bắt xa bờ, đi bắt mấy loại cá to. Dạng này thì bạn ghe (tức dạng đi theo phụ ghe chủ như Điền) được nhiều tiền hơn, vì chủ thường là người giàu, có tiền.
Ừ, đi ít ít thôi để còn về thường, mới cưới, vợ lại đẹp. Mà hai đứa tụi bây cũng tranh thủ kiếm một cục đi, để lâu có khi lại khó có con. Mà thiên hạ nó lại còn dị nghị…
Huệ hiểu ý cô ba. Xuất thân từ gia đình ở thị trấn nhỏ gần đây, Huệ được cha mẹ dạy từ nhỏ về chuyện lễ nghĩa, lẽ phải và cả trách nhiệm phận gái ở đời. Lớn lên, được cho học hành thuộc dạng tử tế so với mặt bằng chung trong vùng, nên chị càng hơn trách nhiệm của mình. Chính vì thế, khi lấy Điền, Huệ rất chăm chỉ vun vén cho gia đình, trách nhiệm chăm lo cho cả bên nhà nội. Nhưng cũng vì biết lo trước lo sau, nên chị chưa dám đẻ con, vì hai vợ chồng mới ra riêng, còn thiếu trước hụt sau quá . Nhưng chắc cô ba nói đúng, đợt này Điền về chị phải bàn thêm với anh, dù gì cũng lấy nhau cũng gần năm rồi.
Ây da.
Vừa đi vừa nghĩ, Huệ giật mình khi đụng phải chị Phấn.
Đi đâu mà như mất hồn vậy em?
Chị Phấn hỏi bằng cái giọng điệu đà đặc trưng của mình.
Dạ, em mua ít đồ, chị có sao không?
Không sao, đi cho cẩn thận, coi chừng bể hết mới trứng vịt bây giờ.
Nói rồi, chị Phấn bỏ đi hướng vào chợ. Huệ ngó lại mấy bịch đồ chị mua xem có cái gì rớt hay bể không, rồi bước vào quán tạp hóa nhỏ, mua thêm ít gạo.
Tao đố mày con mẹ Phấn đi đâu.
Còn đi đâu, qua ghé nhà ông Thọt thợ rèn chứ đâu.
Câu nói của hai người đàn bà đang ngồi làm móng chân trong quán cà phê nhỏ cạnh quán tạp hóa lọt vào tai Huệ, bất giác chị quay nhìn theo hướng chị Phấn vừa đi qua .
Phấn là người đàn bà có tiếng ở cái xứ này. Phần vì là vợ của một ông chủ tàu lớn, nhà giàu xụ. Nhưng phần nổi tiếng hơn là cái tính lẳng lơ, và còn một phần nữa, mà Huệ không ít lần nghe được từ khi về làm dâu cái xóm biển này, là hình như chị ta có tằng tịu gì đó với lão Thọt thợ rèn.
Mà vụ con mẹ Phấn với ông thọt là thiệt hả mậy. Cha nội đấy nhìn dơ chết mẹ…
Vậy chứ ổng làm thợ rèn, không đen, không dơ chứ không lẽ trắng trẻo như thư sinh. Cái con khùng! Mà mày thử nghĩ coi, ở cái xứ này kiếm đâu ra đàn ông? Một là con nít, còn ở chuồng chạy nhỏng nhỏng cặc dái lòng thòng, lớn lên một chút là đi lưới sạch, còn thằng nào không?
Ừ cũng đúng, lẳng lơ như con mẻ, ông Tám Tiền bụng phệ sao đáp ứng nỗi. Mà nói gì nói, sao tao vẫn thấy ổng dơ dơ sao mày ơi.
Mày đúng là chả biết cứt gì. Nhìn ổng thọt, đen đen vậy, chứ hàng ổng thuộc dạng dã man lắm con. Tao đảm bảo mày thuộc dạng độc nhứt vô nhị. Đó là chưa kể tới cái lưỡi, vừa dài, vừa nhọn. Ổng mà liếm mày một cái, mày rên bể làng…
Ê… ê… đừng nói mày…
Cái con quỷ này…
Cả hai cười ré lên. .