Truyện của Tiên - Chương 4
Sáng hôm sau, cái Tiên giật mình tỉnh giấc, nó vùng dậy hất cái chăn ra khỏi người mình. Chỉ thấy lúc này toàn thân nó không mặc gì, hoàn toàn trần truồng nằm trên giường Phong. "Á…" nó hoảng loạn hét dài, vỗ lên đầu mấy cái cố nhớ lại thời điểm đêm qua. Trong kí ức mơ hồ, nó chỉ biết được rằng mình đã thua cuộc, liên tục bị Phong kích thích đạt tới cực khoái. Cái dư âm rõ ràng nhất có lẽ là cho tới lúc này âm đạo nó vẫn còn như tê dại, bết bát bởi dịch nhờn.
-Giờ mới dậy à ?. Ngủ thêm chút đi đàng nào tao cũng xin phép cho mày nghỉ hôm nay rồi.
Phong ngồi trên sofa , thở ra một hơi khói thuốc quay về phía nó cười nói. Ban nãy còn đang hốt hoảng nên nó không nhận thấy gã ở trong phòng.
-Anh..anh…
Nó lắp bắp kéo cái chăn che đi cơ thể, sợ hãi nhìn Phong.
-Sao ..?. Tao làm sao ?.
Phong dập điếu thuốc, rồi bước lại gần nhìn nó cười đầy vẻ dâm đãng.
-Tối qua anh…có..
Nhìn con nhỏ cuống quít, Phong bật cười ha hả vỗ vai nó nói :
-Tối qua, tao có đụ mày không ấy hả ?. Mày nhìn coi dưới giường còn sạch nguyên kìa tao mà thèm làm gì mày. Hôm qua mày nứng vậy có khi tao có đụ mày cũng chịu ấy chứ. Nhưng mà anh mày là người giữ lời nhá. Không thèm tranh thủ kiểu đó đâu. Mà tao chưa thấy đứa nào nứng tới nỗi như mày cả, mấy lần ghì đầu làm tao suýt ngộp chết.
-Tại tôi…tôi..
Cái Tiên đỏ mặt cúi đầu, biết được bản thân vẫn chưa bị Phong xâm phạm, tâm trạng còn nặng nề cũng vơi bớt phần nào.
-Nè có nhớ hôm qua đánh cược gì không đó ?.
Phong ngồi xuống đối diện nhìn vào mặt nó hỏi. Chợt nghĩ lại, cái Tiên miễn cưỡng gật gật đầu, dù không muốn nó cũng đành thừa nhận chuyện này không dám lật lọng.
-Giờ thực hiện đi chứ , đêm qua đang làm tự nhiên ngủ mất.
-Mà tôi mới ngủ dậy…miệng tôi…hay là để lúc khác đi.
Cái Tiên ngập ngừng tìm cách thoái thác, cố tránh né lâu nhất có thể. Bởi dù sao nó cũng chẳng muốn gần gũi với kẻ mà nó ghét.
-Quan trọng đéo gì… nhanh lên nha. Đừng kiếm cớ với tao.
Thấy Phong tỏ ra mất kiên nhẫn, biết rằng chẳng thể kéo dài cũng như làm cho Phong quên đi chuyện này. Nó đành thở dài, ngẩng mặt lên rồi chu môi ra ,đôi tay nắm lấy tấm chăn run lên vì xúc động.
-Mày làm đéo gì vậy ?. Tưởng mình là con nít à ?.
Phong phì cười thích thú nhìn nó chu môi hệt như đứa trẻ con làm nũng đáng yêu vô cùng. Cái Tiên ngượng chín nhưng rồi nhớ tới mấy bộ phim người lớn mới xem dạo gần đây, cách họ hôn thực sự khác xa với mấy bộ phim tình cảm trước giờ nó vẫn xem. Tuy nhiên bảo nó chủ động được như vậy thì nó không đủ bạo để làm.
-Nè…hé miệng rồi đẩy lưỡi ra ngoài ấy … mày xem phim người lớn suốt mà không biết hay gì ?.
-Tôi …tôi xem có …mấy lần thôi…
Nó sửa lại, rồi xấu hổ làm theo lời Phong chỉ. Ngẩng mặt lên cao khẽ hé môi đưa lưỡi ra bên ngoài, mắt nhắm lại chờ đợi khoảnh khắc sắp tới. Không để nó chờ lâu, gần như ngay tức khắc Phong lấy tay giữ lấy đầu nó, cái lưỡi gã đẩy ra cuộn tròn lấy lưỡi nó. Gã không áp miệng lên môi nó mà chỉ dùng lưỡi cuốn lấy lưỡi nó ở bên ngoài. Cứ như vậy một lúc, trong miệng cái Tiên nước miếng tuôn ra đọng lại. Ngay khi nó tính ngậm miệng lại nuốt xuống, Phong liền dùng miệng nút lấy lưỡi nó rồi cuốn vào miệng mình. Rồi đẩy lưỡi qua lại, truyền chỗ nước miếng trong miệng nó sang bên mình, rồi lại đẩy ngược về lại. Cứ như vậy vài vòng mới nuốt xuống, tiếng nước miếng trôi qua cổ họng Phong khiến cái Tiên giật mình vì kích thích.
Nó chẳng ngờ bản thân dường như không mấy khó chịu khi cùng Phong trải qua chuyện này thậm chí còn có chút thích thú khác hẳn với suy nghĩ của nó lúc đầu. Rồi không biết tự bao giờ bàn tay nó buông lỏng để cái chăn tuột khỏi cơ thể mình. Hai bàn tay Phong rần rà không còn đặt trên khuôn mặt nó mà bắt đầu trượt xuống vuốt nhẹ lên bầu ngực cái Tiên. Gã dùng ngón trỏ lướt xung quanh bầu ngực rồi tìm tới núm vú miết khẽ. Cái Tiên như không biết mặc kệ gã mầy mò trên ngực mình dù cho điều ấy không có trong thỏa thuận lúc đầu. Rồi bàn tay Phong lại di chuyển , chúng lướt dài dọc theo mạn sườn xuống tới bờ eo nhỏ nhắn sau cùng là dừng lại nơi bắp đùi của Tiên. Chợt lấy lại tỉnh táo, nó biết nếu còn để Phong tiếp tục thì rào cản cuối cùng sẽ biến mất và nó sẽ chẳng bao giờ thoát được mối quan hệ rối rắm này. Nó đẩy tay lên ngực Phong hất gã ra xa mình. Túm lấy cái chăn kéo lên chùm tới cổ bối rối nhìn gã .
Lúc này, bị đẩy ra bất ngờ,Phong cũng thầm than may mắn, suýt nữa gã đã không kiềm lòng được bị cuốn theo vượt qua khỏi ý định ban đầu.
-Thôi mày nghỉ chút đi rồi xuống ăn trưa có đồ ăn rồi đấy, tao đi tắm trước vậy.
Phong nói rồi quay lưng đi thẳng vào phòng tắm. Thấy gã đi khỏi , cái Tiên liền lập tức chạy xuống giường mặc lại quần áo, lấm lét mở cửa phòng ngó nghiêng tới khi biết chắc không có người bên ngoài mới vội vã trở về phòng mình.
Sáng hôm sau, nó tỉnh dậy từ sớm rồi đến trường, cố gắng xóa nhòa đi cái kí ức đáng xấu hổ tối hôm trước. Chiếc xe con chở nó vừa dừng lại, từ cổng trường đã có ba, bốn đứa con gái chạy lại đón vây xung quanh nó luôn miệng hỏi han sức khỏe. Cái Tiên ậm ừ cho qua, rồi cùng đám bạn kéo nhau vào lớp học trước ánh mắt ngưỡng mộ của đám con trai.
-Nè bồ biết gì chưa , cái con nhỏ nhà nghèo lớp mình ấy, hôm qua ba nó bị tai nạn nghe đâu mất cả bàn tay cơ…
-Thật à ?. Sao tội vậy, giờ ra sao rồi…
Vừa ngồi xuống chỗ, một đứa trong nhóm nói vội nhằm khơi chuyện. Thấy nhỏ Tiên chú ý một đứa khác vội tiếp lời :
-Hôm qua đang trong lớp thầy chủ nhiệm báo cho nó về nhà có chuyện, rồi lúc ra về tớ đi qua phòng giáo viên nghe được ba nó hình như mất tay gì đó. Cũng do tớ nói nên bọn này mới biết được đó.
Con nhỏ kể công ,nhận lại ánh mắt dè bỉu từ những đứa xung quanh, bao gồm cả cái Tiên cũng không ngoại lệ. Nhưng có điều nó kín đáo hơn nhiều, chỉ thoáng qua vội cúi mặt làm như đang soạn sách vở chuẩn bị cho tiết học.
-Mà con nhỏ đó không hiểu sao được vào trường mình học cũng hay thiệt. Ba thì làm thợ mộc , má thì làm mướn quanh chợ, có lần tao nhìn thấy bả với nó ngồi ngoài chợ làm gà nhìn mà phát khiếp ấy.
-Ờ phải con đó nhìn cứ bẩn thỉu sao ấy. Da thì đen xì như bao công, quần áo thì giặt không kĩ , mặc áo trắng gì toàn thấy màu vàng ố trông lôi thôi luộm thuộm, học chung lớp mà xấu hổ thay . Bảo sao, trong lớp chả ai chơi cùng.
-Thôi mà, gia đình họ khó khăn nên mới vậy, cậu ấy nhìn cũng xinh xắn mà.
Cái Tiên khua tay nói đỡ nhưng lại làm cả đám thêm hào hứng kể tội đứa con gái mà chúng thậm chí còn chả thèm đặt ngang với bản thân.
– Trời ơi, bồ tốt bụng nên mới thấy vậy. Chứ con nhỏ đó á, học thì không khá nó vào đây được đúng là không tưởng mà. Chưa hết nhá, nhỏ đó như vậy rồi lại thêm thằng anh nó còn ghê hơn, tóc thì dài như vượn ấy ăn mặc xuề xòa lại thêm cái giọng nghe rõ quê nữa kìa.
Một nhỏ trông khá xinh xắn vuốt nhẹ mái tóc uốn quăn nói, nó còn làm bộ như rùng mình để củng cố sự ghê tởm với nhân vật trong lời nó vừa nói.
-Sao bồ biết rõ vậy ?. Còn biết cả anh trai của nó nữa chứ, bộ từng thân thiết hả ?.
Một đứa trong nhóm liếc mắt nói kháy trêu trọc con nhỏ.
-Điên…điên à. Tại có lần thầy giáo bắt gặp xe nó hỏng, đúng lúc tôi đi qua bị bắt phải đèo nó về chứ bộ.
Đứa ban nãy vội chống chế, bất mãn nhìn nhỏ bạn. Nhưng lời nó vừa nói ra , một đứa khác đang đứng cạnh cái Tiên vội hùa theo bóc mẽ :
-Tin nó làm gì, chẳng phải lần đầu gặp anh nó, mày chả bảo anh nó đẹp trai còn gì. Chẳng qua nhà nó nghèo quá nên giờ mày mới nói vậy đúng không ?.
-Mày…tao nói vậy bao giờ…
Con nhỏ gắt lên hoạnh lại hai đứa kia, như để chúng quên đi nó lại lôi đủ thứ trên trời dưới đất ra tìm lý do xỉ vả đứa con gái đó như lấp liếm đi cái bối rối của bản thân. Rồi cả bọn hào hứng lên xúm lại nói xấu con nhỏ kia đủ điều, cái Tiên ngồi nghe thi thoảng lại làm như khuyên bảo mỗi khi nghe bọn chúng ác miệng hay dùng lời lẽ quá khích trước ánh mắt đầy tôn sùng và ái mộ của đám còn lại trong lớp. Trong mắt chúng cái Tiên lúc này hệt như tiên nữ đứng giữa bày rắn độc, tràn đầy sự lương thiện cùng thuần khiết lại càng đáng quí là con nhỏ . Điều ấy làm cái Tiên dần lấy lại sự tự tin cùng vui vẻ mà mấy hôm nay vì Phong mà mất đi tâm trạng vì vậy cũng phấn chấn hơn so với ban sáng.
-Mà Tiên nè, hình như ngày mai ba bạn về phải không ?. Đúng ngày chủ nhật luôn nhỉ.
Thấy cái Tiên như không thích chủ đề trước đó, một đứa nhớ ra vội nói.
-Ừ…ba có nói ngày mai sẽ về.
Nhắc tới ba nó lại làm cái Tiên thấy lo lắng, thực lòng nó muốn gặp ông để tìm cảm giác được che chở ,nâng niu. Nhưng đồng thời lại sợ khi ba nó về tới đối diện với nó sẽ là người ba trong cơn nóng giận sẽ đuổi nó ra khỏi nhà rồi sau đó nó sẽ trở thành đối tượng thay thế cho đứa con gái trong câu chuyện của chúng bạn ban nãy. Nhất thời nó lâm vào trầm mặc, nhưng có điều đám bạn như chẳng thấy điều đó, chúng còn đang mải tìm cách tận dụng cơ hội này khi mà cái Tiên vui vẻ để đạt được lợi ích gì đó.
-Bà thích nhé, ba đi du lịch gần tháng trời thế nào cũng đem về quá trời quà tha hồ mà lựa. Đến khi đó có gì hay hay nhớ để tui với nha.
Một đứa hí hửng cười nói, giống như người sắp được nhận quà là nó chứ chẳng phải ai khác. "Đúng đấy cả tớ nữa…tớ nữa.." đám còn lại cũng nhao nhao như sợ mất phần bất chấp cái Tiên đang phải cười gượng vì lo lắng. Lăm tiết học trôi qua, tiếng trồng trường vang lên báo kết thúc một ngày học. Cái Tiên lại trở về nhà trong tâm trạng thấp thỏm, lo âu vào ngày mai khi ba nó trở về.
*Cộc..cộc..*
Còn đang mơ màng cái Tiên bị đánh thức bởi loạt tiếng gõ cửa, tối qua cứ mải nghĩ ngợi nên gần sáng nó mới thiếp đi được. Bất ngờ bị dựng giậy làm nó thấy hơi khó chịu, ngáp một cái dài nó uể oải bước xuống giường mở cửa phòng.
-Cô chủ, ông bà chủ về tới rồi đấy ạ. Ông kêu tôi lên gọi cô xuống lầu.
Còn đang ngái ngủ, cái Tiên chợt giật mình, bất chấp bộ đồ ngủ ngắn cũn mỏng manh trên người cùng mái tóc dài buộc hờ qua bên vai hiện có chút rối loạn. Nó vội vàng lách người qua cô giúp việc chạy thẳng xuống lầu. Nó cần phải ở bên ba nó ngăn cho Phong có cơ hội ở riêng với với ông ít nhất là nó cần xác định Phong có thực sẽ giữ lời hứa hay không.
-Ba..ba ơi…!
Con nhỏ xuống lầu ngó quanh căn nhà chỉ thấy có ba , má nó đang ngồi xem tivi ở phòng khách, không thấy bóng dáng Phong nó thở phào nhẹ nhõm chạy tới ôm trầm lấy cổ ông từ phía sau.
-Con chào ba mới về…
-Kìa con nhỏ này, nghẹn cổ ba bây giờ.
Thấy cái Tiên xuống tới lại quấn quít bên ba dượng tình cảm ấm áp đủ khiến má nó vui vẻ, cô làm như trách móc nhưng khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc. Sau bảy năm, má nó bây giờ cũng đã gần bốn mươi nhưng thời gian như chẳng hề để lại dấu vết trên cơ thể người phụ nữ ấy. Với nước da trắng sứ lại pha chút sắc hồng tràn đầy sức sống, mái tóc dài đen nhánh uốn quăn nhẹ phần đuôi tóc càng khiến cô ta trông trẻ trung hơn tuổi thực. Nhất là đôi mắt to tròn sáng trong tựa thiếu nữ cùng lối trang điểm nhẹ nhàng, quả thực dễ khiến người ta lầm tưởng cô ta mới qua tuổi đôi mươi.
Nghe má nó lên tiếng, nó chỉ khẽ quay sang nhìn bà như muốn nhìn cho thực rõ má mình. Nếu không phải có đoạn phim kia làm chứng , quả thật nó không dám tin má nó lại có thể ngoại tình với người khác. Nó không đáp lời vẫn ôm lấy cổ ba.
-Nè, nè . Cô đó… đã ra thiếu nữ rồi mà còn nhõng nhẽo vậy đó.
Được nó ôm lên cổ cảm nhận sự ấm áp từ tình cảm mà nó dành cho mình mà ông thấy vui sướng trong lòng, khẽ vỗ nhẹ lên đầu nó mắng yêu. Ba nó hay chính xác thì là ba dượng ông tên Lâm năm nay đã hơn lăm mươi tuổi tuy mái tóc giờ đã điểm bạc cùng nước da xỉn màu với hàng nếp nhăn nơi khóe mắt nhưng ở ông vẫn toát ra cái vẻ điển trai hoàn toàn không cân xứng với tuổi tác. Nhất là vóc dáng cao to khỏe mạnh không ai tin ông đã ở cái độ tuổi ngũ tuần.
-Rồi bỏ ba ra nào, ba với má mua quà cho con để cả đây nè lại xem có thích không .
Bàn tay ông nắm lấy cổ tay nó kéo vòng qua cho nó ngồi xuống cạnh mình ở giữa cùng má nó. Giờ ông mới có dịp nhìn đứa con gái. Lúc này cái bộ đồ ngủ mỏng tang nó mặc trên người dán sát lên cơ thể tràn đầy nhựa sống của đứa con gái đang tuổi dậy thì. Làn da nó trắng ngần mịn màng không chút khuyết điểm, lại thêm đôi chân thon gọn giờ đây lộ ra hoàn toàn bởi cái quần mỏng dính bị vén lên cao tới sát bẹn. Cả cái bầu ngực nhỏ cùng hạt đậu hồng xinh xinh lấp ló sau lớp vải thưa khiến ông sững sờ bởi nét đẹp của đứa con riêng. Rùng mình bởi cái ý nghĩ xấu xa chợt xuất hiện trong đầu mình, ông vội nhoài người lấy ra một cái hộp lớn ở trên bàn đưa trước mặt nó.
– Đây nè, quà của con nhé. Mà toàn bộ trên này đều là ba với má mua cho con. Nhưng cái này là ba mua riêng đó con lên thử xem có đẹp không ?. Mà phải để má con mặc cho đó tại cái này không biết là không mặc được đâu đấy.
-Hay quá, hoan hô ba…má. Mà cái này là gì vậy ạ ?.
Con nhỏ reo hò,nhưng rồi nhớ tới má nó, lại để nó có chút mất hứng.
-Là bộ Kimono ba đặt khi qua Tokyo đó. Con với má lên mặc thử coi có vừa không ?. Cái này nhẽ ra mà có con đi cùng họ may theo cỡ thì sẽ đẹp hơn. Ba đành hỏi lại số đo dạo trước của con để làm theo không biết giờ có vừa không nữa.
-Trời ba kì quá …tự nhiên xem số đo của con.
Cái Tiên khẽ đỏ mặt khi nghe ông biết số đo cơ thể mình, nếu là lúc trước nó sẽ chẳng như vậy nhưng lúc này khi mà cả cơ thể cùng tâm lý đã có bước chuyển biến điều ấy lại như để người khác nhìn thấy toàn bộ thân thể mình vậy vô cùng ngượng ngùng.
-Cái con nhỏ này, ba con chứ ai mà phải ngại.
Má nó gõ nhẹ lên đầu trách yêu.
-À…trời ơi, con gái ba giờ cũng là thiếu nữ rồi mà. Ba quên khuấy đi mất, vậy lần sau để má con đi chọn quần áo cho con nha.
Ông cười rồi vỗ đầu nó đầy vẻ cưng chiều. Thấy ông hiểu sai ý mình, lại sợ ông sẽ vì vậy mà có khoảng cách với nó , con nhỏ vội thanh minh :
-Không, không phải , chỉ là….
-Chà, gia đình vui vẻ quá nhỉ…
Cái Tiên còn chưa kịp nói hết câu. Từ phòng MÌnh Phong đi ra cười khẩy đầy nói với giọng mỉa mai. Phong bất ngờ xuất hiện khiến cái Tiên chột dạ, nó cẩn trọng nhìn Phong đầy phòng bị.
-Cái thằng này… Tao với dì về, mày không ra chào lấy một câu, lại ăn nói kiểu gì vậy hả ?.
Nghe ra lời nói của Phong không chút thiện ý , ông bực bội khiển trách cũng bỏ qua lời cái Tiên nói dở.
-Dạ, con kính chào ba. Con kính chào dì. Vui lòng ba chưa ạ ?.
Phong nhìn ông cười nói, tuy lời lẽ cung kính nhưng thái độ hoàn toàn khác biệt khiến ông Lâm khó chịu. Trước giờ ông vẫn biết Phong không thích hai má con cái Tiên nhưng chẳng dè lần này có mặt ông mà gã cũng chẳng thèm giữ ý chút nào.
-Mày ăn nói vậy đó hả ?.
-Thôi, thôi, giờ tôi đi có việc không phiền gia đình mình đoàn tụ. Mất công cãi nhau nữa.
Phong phẩy tay, coi như không nghe thấy lời ông nói tiến ra phía cửa ngoài. Đến khi Phong đi khỏi cái Tiên mới thở phào nhẹ nhõm, ít nhất qua thái độ ban nãy có vẻ Phong sẽ không nói ra chuyện kia, tối thiểu cũng là trong quãng thời gian này.
-Thôi mà anh, Phong lớn rồi, sau này cậu ấy cũng sẽ hiểu thôi mà.
-Cái thằng đó chỉ xấc láo là giỏi. Sao nó không hiểu chuyện như cái Tiên được cơ chứ, hơn hai mươi tuổi đầu rồi còn gì. Tối ngày cứ giao du với bọn mất dạy rồi học hư theo chúng. Thật hết nói nổi mà.
Ông Lâm thở hắt nét mặt tức giận cầm lấy cốc trà nốc cạn cho hả giận rồi yên lặng không nói gì nữa. Má nó cũng thở dài, nhìn ông đầy thông cảm. Lúc ông đón hai má con bà về chung sống ông cũng mới li dị được bốn tháng, Phong lúc ấy cũng đã học cấp ba đủ lớn để căm ghét người thứ ba xuất hiện chen giữa ba và má mình. Vẫn tưởng thời gian sẽ giúp hàn gắn cũng như kết nối mọi người đến gần nhau nhưng đã bảy năm qua đi Phong vẫn tỏ rõ thái độ thù địch với hai má con cô như thuở ban đầu. Nhưng tuy muốn cô cũng chẳng biết phải làm gì để thay đổi điều đó khi mà dường như mọi sự quan tâm chăm sóc của cô dành cho Phong , gã chỉ xem đó như sự chân thành giả tạo. Nên theo thời gian cô cũng đành buông xuôi chấp nhận tình trạng đành phó mặc cho duyên phận mà thôi.
-Ba à, con mặc đẹp không ?.
Lời cái Tiên nói làm ông chợt tỉnh. Ông mở mắt nhìn đứa con gái nhỏ nhắn xinh đẹp trong bộ đồ kimono quyến rũ đầy tinh tế. Tông màu tối kếp hợp cùng hoa văn nổi bật với màu sắc rực rỡ làm tôn lên nước da trắng ngần mịn màng của nó. Lúc này nó lại chải gọn lại đầu tóc mái tóc dài được buộc lên cao kết hợp với cổ áo rộng khoe ra bờ vai cùng cái cổ thon gọn làm nổi bật lên khuôn mặt xinh đẹp đầy khả áu khiến ai cũng phải ngắm nhìn.
– Anh xem con nó mặc có đẹp chưa kìa, hệt như mấy cô người mẫu ở tiệm đó.
Má nó trầm trồ luôn miệng khen, ông Lâm cũng gật gù đồng tình, đầy tâm đắc nói :
– Anh thấy con mặc còn đẹp hơn ấy chứ. Đó cái này là ba mua đó nha.
-Cái ông này…
Má nó bật cười bởi lời nói có phần trẻ con của ông. Cái Tiên cũng cười theo lấy tay che miệng đầy duyên dáng. Ông Lâm thở dài, cố quên đi mọi bực dọc mà đứa con trai mang lại, rốt cuộc ông đành phải chấp nhận mái ấm hiện không trọn vẹn này chỉ mong sao một ngày Phong có thể cởi mở để rồi gia đình ông sẽ có thể sống hạnh phúc bên nhau.