TRỌNG SINH PHONG LƯU THÁNH ĐỒ - Chương 9
Tần Vận nằm ngủ thật ngon, trong mơ nàng cảm giác được cái thứ thô nóng kia của con trai đã tiến vào trong thân thể của mình, vật đó tấn công hết lần này tới lần khác làm nàng vô cùng thoải mái đồng thời cũng vô cùng sợ hãi. Nhưng nhiều hơn là cảm giác kích khi làm chuyện kia với chính con trai mình, cảm giác đó dần dần đánh mạnh vào nội tâm nàng, làm nàng trầm luân không cách nào dứt ra được. Tần Vận dần dần không thể khống chế được, trong giây lát, thân thể của nàng cứng đờ, một loạt cảm giác sung sướng đánh úp tới khiến nàng đạt đến đỉnh cao.
Sau khi tỉnh lại, Tần ̣Vận không ngờ mình và con trai lại thay đổi tư thế. Lân này đổi lại một chân nàng đem gác lên người con trai, hơn nữa bản thân còn không ngừng lắc lư vòng eo, đem hai bộ phận nhạy cảm kia ma sát chặt chẽ. Khoái cảm vừa rồi hẳn là từ chỗ kia a, Tần Vận xấu hổ vô cùng, nàng vụng trộm nhìn con trai, thấy hắn đang ngủ mới cảm thấy yên lòng. Nhẹ nhàng bỏ chân đang gác lên người con ra nhưng bất chợt lại cảm thấy phía dưới nhơ nhớp, ướt át khó chịu vô cùng. Chật vật ngồi dậy, mượn nhờ chút ánh sáng từ bên ngoài nàng mới nhận ra quần lót của mình đã ướt đẫm dâm thủy, mà ngay cả trên áo ngủ cũng có không ít vết nước. Tần Vận không khỏi đỏ mặt, cứ như vậy nhẹ nhàng rời giường, không ngờ thân thể lại vô lực, suýt chút nữa nàng đã ngã xuống đất. Tần ̣Vận lê thân thể đã mỏi dã dời vào phòng tắm nhằm rửa sạch những thứ hư hỏng mà mình đã chảy ra.
Trở lại phòng ngủ, nhìn khuôn mặt con trai vẫn còn non nớt làm Tần Vận không khỏi ngẩn người. Trải qua cuộc đối thoại cùng sự việc đêm qua, trong lòng Tần Vận cũng không biết nàng đối với người con trai này tình cảm là gì đây! Vẫn còn đó tình thương của mẹ đói với con nhưng đã có thêm một thứ tình cảm ngang trái khác. Tần Vận không dám suy nghĩ tới nó nữa, nàng sợ con trai nhạy cảm sẽ biết được rồi đâm ra khinh thường người mẹ này.
Ánh mắt Tần Vận cuối cùng cũng không thể thoát khỏi cái thứ bên dưới của Vu Đồng, vật mà đã làm nàng vô cùng thoải mái đêm qua. Nhìn nó dựng lên thành một túp lều thật lớn làm Tần Vận ý thức đươc, con trai thật sự đã lớn rồi, sau này vẫn là nên có những thứ nên ngăn cấm thì hơn. Dù rất không nỡ nhưng nàng vẫn quyết định từ nay sẽ không cùng con trai ngủ chung nữa.
Tần Vận làm đồ ăn sáng xong từ lâu, nàng phải lên gọi ba lần thì Vu Đồng mới dời giường, đánh răng rửa mặt qua loa rồi ra ăn sáng. Chỉ một lúc thì phần ăn của hắn đã trống trơn, Vu Đồng hướng về mẹ nói: “Mẹ, con đi học đây.”
Tần Vận có chút buồn cười nhìn con trai: “ Đi học nào nhỉ? Chẳng phải con đã được nghỉ hè rồi sao?”
Vu Đồng sững sờ, một lát sau mới kịp nhận ra: “Oa…đúng vậy a.. được nghỉ hè rồi…đã vậy con đi ngủ tiếp.”
Nói xong định chạy lại phòng ngủ thì bị Tần Vận kéo trở lại, nàng nói: “Đồng Đồng, mẹ có chuyện này muốn bàn bạc với con.”
Nói xong, Tần Vận nhớ tới chuyện đêm qua cùng sáng nay, đôi má không khỏi đỏ lên.
Vu Đồng ra vè nghiêm túc nói: “Chuyện gì vậy mẹ.”
Tần Vận do dự một chút mới nói: “Đồng Đồng năm nay đã 12 rồi, cũng đã lớn rồi nên có lẽ hai chúng ta không nên ngủ chung với nhau nữa.”
Vu Đồng cũng đã sớm cảm thấy không thoải mái. Hắn luyện công pháp của sư phụ nên dục vọng rất mạnh, dù mới chỉ 12 tuổi nhưng cái năng lục kia cũng đã sớm thức tỉnh. Mỗi ngày đều ôm Tần Vận ngủ nếu bản thân hắn không cố gắng chịu đựng thì không biết hắn đã làm gì mẹ rồi. Dù trong lòng rất không muốn nhưng Vu Đồng vẫn gật đầu nói: “Vậy cũng được, con đi dọn căn phong kia, đêm nay sẽ qua đó ngủ.”
Nói xong còn vụng trộm hướng mắt xuống dưới hạ bộ nhìn ngắm một chút.
Tần Vận phát hiện ra động tác của hắn còn tưởng hắn thấy thân thể to lớn mà thẹn thùng, không khỏi có chút nghịch ngợm cười nói: “Đúng rồi, vài ngày nữa là đến sinh nhật của con rồi, đến hôm đó mẹ sẽ xin nghỉ để mang con đi chơi, con muốn đi chơi ở đâu nào?”
Vu Đồng gãi đàu nói: “Con cũng không biết nữa, chỉ cần mẹ đi cùng con thì ở đâu cũng được.”
Tần Vận cười cười không nói gì nữa, thu xếp một chút rồi đi làm. Vu Đồng ở nhà một mình thu dọn căn phòng cách vách phòng của mẹ, buổi tối tắm rửa qua loa rồi ở trong đó luôn.
Một đêm này, cả hai người đều không ngủ được, cảm giác như chính mình bị mất đi thứ gì đó làm cho trong lòng thêm trống trải, mất mát.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đã tới ngày sinh nhật của Vu Đồng, hôm nay Tần Vân xin nghỉ ở công ty, cả hai mẹ con từ sớm đã chuẩn bị xong đồ đạc để chuẩn bị di dãy Hoàng Sơn. Tần Vận từ lâu đã muốn tới đây xem một chút, chỉ là rất lâu cũng chưa thực hiện được. Lần này thì tốt rồi, hơn nữa sinh nhật con trai sắp tới, nàng có ý định sẽ cùng con trai đón sinh nhật trên một đỉnh núi.
Hiện tại phương tiện giao thông vẫn có chút lạc hậu, máy bay rõ ràng cũng chưa có, mà hai người lại không muốn chen chúc trên xe lửa nên đã nhất trí đi ô tô. Cả một trặng đường dài 400 dặm, tiêu tốn gần 7 giờ đồng hồ, lúc đến được chân núi thì đã là buổi chiều nên hai mẹ con đành phải ở dưới chân núi thuê khách sạn ngủ một đêm.
Mặc dù thời đại này phương tiện giao thông vẫn chưa phát triển nhưng có một thứ vẫn hơn tương lai đó là cảnh quan thiên nhiên vẫn được bảo tồn nguyên vẹn, chưa có bị mấy cái xí nghiệp nào nhúng tay vào cả. Dãy Hoàng Sơn hiện tại so với lúc Vu Đồng sống trước kia đúng là đẹp hơn cả trăm lần.
Hai người vừa đi vừa nghỉ ngơi, cũng đã ngắm được không ít cảnh đẹp. Vu Đồng cũng mang Tần Vận tới cái vách núi mà trước kia hắn nhảy xuống nhưng nàng chẳng thấy chỗ này có gì đặc biệt nên cảm thấy khó hiểu. Vu Đồng không khỏi cảm khái, vận mệnh của mình cùng Tần Vận cũng là do nơi này thay đổi, thế nhưng chủ nhân của nơi này ấy thế mà đã biến mất, không biết bao giờ có thể gặp lại.
Gạt đi đau buồn, Vu Đồng lại cùng với Tần Vận trèo hết ngọn núi này tới dãy đồi khác. Cuối cùng, vào lúc 5 giờ chiều, hai người đã dừng lại trên đỉnh của một ngọn nùi cao vút, từ trên này nhìn xuống mọi thứ thật nhỏ bé nhưng vẫn có chút gì đấy thơ mộng. Tân Vận vui sướng hét ầm lên như một cô gái nhỏ lần đầu được cha dẫn đi chơi.
Nhìn Tần Vận vui vẻ làm Vu Đồng không khỏi sung sướng, hắn tiến lên ôm chiếc eo nhỏ của mẹ, nói khẽ: “Mẹ, chúng ta qua đêm ở chỗ này đi. Nghe nói ở đây ban đêm có thê ngắm sao, bình minh lại có thể được ngắm mặt trời mọc đấy.”
Tần Vận vô cùng cảm động nhưng vẫn chần chờ nói: “Nơi này liệu có cho người ngoài qua đêm không?”
Vu Đồng mỉm cười, hắn đã tính tới cái viễn cảnh này rồi nên đã kêu Thiên Nhất sắp xếp ổn thỏa, hắn nói: “Mẹ yên tâm đi, bọn họ nhất định sẽ đồng ý!”
Tuy âm lịch hôm nay là 18, trăng lên lúc 8 giờ đã không còn được tròn vẹn nữa nhưng Tần Vận vẫn say sưa ngắm. Đứng trên đỉnh núi ngắm trăng đúng là có hương vị hoàn toàn khác trước kia.
Nhìn vầng trăng sáng rực trên trời, Tần Vận chỉ thấy nội tâm vô cùng yên ổn, lại thêm cả ngày mệt nhoc, trong lúc bất tri bất giác đã dựa vào lồng ngực Vu Đồng ngủ ngon.
Nhìn biểu hiện của Tần Vận hôm nay không khỏi làm Vu Đồng có hơi bỡ ngỡ. Trong lòng hắn, nàng là một người phụ nữ hiền lành, nhút nhát nhưng thật không ngờ bên trong nàng còn ẩn giấu một vẻ hoạt bát, đáng yêu như vậy. Vu Đồng nhìn Tần Vận say ngủ như một cô gái nhỏ ngây thơ làm hắn có chút ngây ngất.
Một giấc ngủ này của Tần Vận thật là thoải mái, dù nàng ngủ ngồi nhưng cũng không hề cảm thấy khó chịu, dù đây là đỉnh núi nhưng nàng không hề có một tia rét lạnh, tát cả là do Vu Đồng đã hết mực che chở cho nàng. Mãi đến khi Vu Đồng lay nhẹ nhàng thì Tần Vận mới tỉnh lại, nàng mở đôi mắt ngây ngô nhìn Vu Đồng.
Vu Đồng cười nói: “Mặt trời sắp mọc rồi, mẹ không muốn nhìn một chút sao?”
Tần Vận chật vật lắc đầu, rõ ràng là nàng vẫn còn đôi chút ngái ngủ, sau đó lại dựa vào ngực Vu Đồng, hai người cứ như vậy ngồi sát vào nhau lẳng lặng chờ đợi.
Rất nhanh, một tia sáng từ phương đông chiếu tới rồi sau không lâu, một quả cầu lửa khổng lồ dần nhô lên khỏi mặt đất. Tần Vận nhìn có chút ngây người, nàng không nghĩ tới, chỉ là một cảnh mặt trời mọc bình thường lại có thể tuyệt mỹ đến thế, miệng nhỏ không khỏi có chút hé mở, trong ánh mắt lộ ra một tia si mê.
Lúc Vu Đồng cúi xuống đúng lúc gặp ngay cánh môi ướt át kiều diêm hé mở của Tần Vận, càng nhìn lại càng muốn cắn vào nó. Cuối cùng, do không nhịn được nữa, Vu Đồng hướng môi mình cùng với môi Tần Vận hai người dính sát vào nhau.
Tần Vận đầu tiên là sững sờ, ánh mắt lại là một mảnh si mê, bất quá cũng không phải do mặt trời đỏ rực kia nữa rồi, ngay lập tức nàng vòng tay lên cổ Vu Đồng kéo xuống, nhiệt liệt đáp lại nụ hôn của con trai.
Triền miên, say đắm, hai bóng người không ngừng quấn lấy nhau, cứ như vậy hôn nhau hơn ba phút đồng hồ. Mãi đến khi Tần Vận cảm thấy không thở nổi mới dần tỉnh lại, một tay đẩy Vu Đồng ra, khuôn mặt đỏ bừng cúi thấp xuống không dám nhìn con trai.
Vu Đồng không dám lỗ mãng đành phải yên lạng ngồi bên người Tần Vận.
Qua một hồi lâu, Vu Đồng thấy sắc mặt Tần Vận đã không còn đỏ, nàng cũng đã ngẩng đầu lên tiếp tục ngắm canh, mới đánh bạo hỏi: “Vừa rồi có đẹp không mẹ?”
Tần Vận thoáng cái lại đỏ ửng, nũng nịu lấy tay đánh lên người Vu Đồng nói: “Tiểu bại hoại, không được nghĩ lung tung, việc ngày hôm nay chỉ là ngoài ý muốn thôi, biết chưa?”
“Cái gì ngoài ý muốn vậy mẹ?”
Vu Đồng sũng sờ hỏi: “Mẹ nhìn xem, cảnh mặt trời mọc chẳng phải rất đẹp sao?”
Tần Vận thế mới biến Vu Đồng nói chính là mặt trời, trong lòng không khỏi vừa thẹn vừa giận, quyết định không để ý tới hắn nữa.
Vu Đồng lại nói: “Con nghe nói cảnh mặt trời mọc trên biển cũng không giống như đứng trên núi ngắm, mẹ, khi nào có thời gian hai chúng ta đi biển một chuyến được không?”
Vừa nghe Vu Đồng nói cái gì mặt trời mọc làm Tần Vận không khỏi nghĩ tới cái cảnh ướt át kiá. Có vẻ con trai cũng không để tâm đến chuyện đó lắm thế nhưng không hiểu sao trong nàng lại có thể có ý nghĩ xấu xa kia chứ? “Được rồi, lần tới chúng ta sẽ đi biển một chuyến.”
Tần Vận đáp ứng, trong lòng không khỏi hờn dỗi:”Tiểu bại hoại, tiểu sắc lang,..”
CHƯƠNG 10: HIỂU LẦM