TRỌNG SINH PHONG LƯU THÁNH ĐỒ - Chương 7
Vu Đồng sắc mặt trầm xuống, hắn đinh mở lời thì từ xa, một tiếng tiếng phật hiệu vang lên. Hắn quay đầu nhìn lại thì thấy một lão hòa thượng thân hình gầy gò đang dần dần bay tới đây. Cũng chỉ mất chưa đầy một giây thì lão hòa thượng đã xuất hiện trước mặt hắn, hai tay đan vào nhau thành hình chữ thập rồi nói: “A di đà phật, lão tăng tên Địa Tạng, không biết vị này gọi là….”
Vu Đồng đối với vị bồ tát từ bi này cũng có chút kính trọng, hắn thi lễ nói: “Tại hạ tên Vu Đồng, lần này xuống địa phủ là có chút chuyện nhưng không ngờ lại ảnh hưởng tới bồ tát, thật áy náy quá.”
Địa Tạng Vương nhìn Diêm Vương nói: “Vậy thì việc Vu đạo hữu muốn làm nhất định ngươi phải hết sức giúp đỡ đấy.”
Diêm Vương không khỏi có chút khó xử nói: “Việc này…. cũng không giấu dì bồ tát, vị thượng tiên này là muốn ta tống một người xuống 18 tầng địa ngục, mãi mãi không thể siêu thoát nhưng người đó thật sự tột không đến nỗi đó.”
Địa Tạng Vương cười nói: “Người này nghiệp chướng nặng nề, việc xử cho hắn tội nặng nhất cũng không phải không thể, hay là ngươi cứ làm theo lời Vu đạo hữu đi.”
Địa Tạng Vương đã lên tiếng thì Diêm Vương cũng không dám không nghe, liền theo như lời Vu Đồng mà làm việc.
Vu Đồng hướng Địa Tạng Vương thi lễ một cái coi như cảm kích người này rồi cứ thế biến mất.
Đến lúc này thì Diêm Vương mới dám thở mạnh một hơi, chờ phân phó tiểu quỷ dẫn tên họ Trương đi mới khó hiểu hỏi Địa Tạng Vương: “Bồ tát, người thường ngày dạy bảo bọn ta không được làm việc ác, sao hôm nay lại…?”
Địa Tạng Vương thở dài: “Ta là sợ ngươi đắc tội với vị kia, huống hồ tên kia tội nghiệt không nhẹ, xử phạt như vậy cũng coi như hợp lý.”
Thấy Diêm Vương vẫn còn chưa hiểu, bồ tát nói tiếp: “Vị Vu đạo hữu này quá mức cường đại, người mà ngươi thấy lúc nãy thật ra chỉ là phân thân của hắn mà thôi. Nhưng mà ta không ngờ được chỉ là một cái phân thân nhưng lại mạnh hơn ta rất nhiều. Nên suy ra bản tôn của hắn không biết đã manh tới trình độ nào rồi. Nếu ngươi lúc nãy làm hắn nổi giận thì không biết bây giờ đã diễn ra sự tình gì a.”
Diêm Vương sắc mặt càng tái, bên trong mồ hôi đã ướt đẫm quần áo rồi. Hắn vậy mà suýt đắc tội với người còn mạnh hơn cả các thánh nhân a. Càng nghĩ hắn càng cảm thấy hoảng sợ.
Địa Tạng Vương thấy Diêm Vương bị dọa một vố không nhỏ bèn cười nói: “Ngươi cũng không cần lo lắng, ta thấy vị kia cũng là loại người nói đạo lý, cũng sẽ không ngang nhiên mà đi gây sự với người khác. Chỉ là ngươi nhớ rõ, từ nay nếu hắn có điều kiện gì không trái với lương tâm thì hãy toàn lực giúp hắn.”
Diêm Vương lúc này mới hơi yên tâm được đôi chút, hắn quyết định chỉ cần Vu Đồng nhờ vả thì sẽ hết lòng phụ giúp dù có hay không trái với nguyên tắc,
Lại nói đến Tần Vận, nàng chạy một mạch về nhà mà trong lòng không khỏi run sợ. Trên đời này thật sự có thần tiên sao? Mà thôi cũng mặc kệ, nếu thật sự có thần tiên thì nàng phải cảm ơn họ vì đã cứu mẹ con nàng khỏi 1 hồi nguy hiểm. Nhìn xuống thấy Vu Đồng vẫn rưng rưng sắp khóc làm Tần Vận không khỏi đau lòng, nàng nói: “Đồng Đồng, vừa rồi rất sợ hãi sao?”
“Dạ” Vu Đồng gật gật cái đầu nhỏ nói: “Lúc đầu con có hơi chút sợ nhưng về sau được xem bắn pháo hoa trông thật đẹp mắt. Mẹ có biết là ai phóng pháo hoa không vậy?”
Tần Vận thấy con chỉ bị tên kia hù một chút thì cũng an tâm một chút, nàng lấy tay cù khiến con trai phải bật cười khúc khích. Vu Đồng ngoài miệng cười nhưng trong lòng lại tức giận vô cùng.
Chẳng là hắn có thả một phân thân xem hai tên lưu manh kia đi đâu thì biết được chúng tới đồn cảnh sát. Nghe bọn chúng nói chuyện một hồi thì Vu Đồng cũng đã biết được một hai sự việc. Hóa ra sở trưởng đồn cảnh sát này là em trai của tên họ Trương kia, mà hai tên lưu manh kia vốn đang bị tạm giam nhưng nghe sở trưởng nói sẽ thả ra nếu đi làm cho hắn một việc thì hai tên này vô cùng cao hứng đồng ý ngày.
Hai tên lưu manh này về tới đồn liền đem sự việc chứng kiến kể hết cho vị sở trưởng kia nghe. Tên này không những không tin mà còn cho là hai tên này nói phét nên một lần nữa tống chúng vào trại giam. Hắn thì quyết định sẽ tự mình đi bắt cái người phụ nữ kia về hảo hảo đối đãi một phen, thứ nhất là vì anh trai hắn hả giận, thứ hai nói không chừng còn có thể moi được ít tiền từ người phụ nữ kia. Hắn cũng biết là anh trai của hắn chết rồi, còn về phần chết thế nào hắn không biết. Theo như hai tên lưu manh kia thì là do trời đánh nhưng hắn không tin, việc ác hắn làm so với anh trai nhiều hơn gấp trăm lần. Nếu nói bị trời đánh thì tại sao tới giờ hắn vẫn sống nhăn răng chứ. Hơn nữa hai tên lưu manh còn cho biết người phụ nữ kia có sắc đẹp tuyệt trần nên hắn cũng mang một tâm tư khác đi bắt nàng.
Vu Đồng biết rõtên sở trưởng này muốn làm gì nên vô cùng tức giận. Cơn hoảng sợ của Tần Vận còn chưa tan hết sao hắn có thể để tên thối tha kia đến làm mẹ sợ lần nữa chứ. Thế là mây đen chưa kịp tan thì một lần nữa lại tụ lại, cái vị Trương sở trưởng kia chỉ vừa mới bước chân ra khỏi cửa đồn công an thì ngay lập tức bị một tia sét đánh cho còn lại một đống than. Lần này Vu Đồng cũng lười chạy xuống âm phủ nữa, cứ như thế đánh cho tên kia hồn phi phách tán mới thôi.
Màn đêm buông xuống, trên giường Tần Vận không có một giấc ngủ ngon, nàng bị ám ảnh bởi chuyện lúc chiều. Vu Đồng đành phải truyền cho nàng chút chân khí thì lúc này Tần Vận mới an ổn ngủ được.
Thứ hai, Tần Vận không đưa Vu Đồng đi nhà trẻ nữa, hắn cũng thành công thuyết phục mẹ rằng mình không cần đi mẫu giáo, chỉ khi nào vào cấp một hắn mới đi học mà thôi.
Buổi sáng, trong lúc hai mẹ con đang chơi đùa vui vẻ thì đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa. Tần Vận có chút kỳ quái, nàng ở nơi này không hề có người quen biết, duy chỉ có nhà hàng xóm bên cạnh nhưng họ cũng đã chuyển đi được một năm rồi, không biết là ai tới tìm nàng a?
Mở cửa ra chỉ thấy một người phụ nữ tầm 30 tuổi đang nở nụ cười tươi, cô ta nói: “Xin chào, cho hỏi cô có phải Tần phu nhân không?”
Tần Vận giật mình, cũng không quên mời người phụ nữ đó vào nhà nói chuyện. Người phụ nữ kia trước tiên là chơi đùa với Vu Đồng rồi sau đó mới quay sang nói với Tần Vận: “Tần phu nhân, chuyện là như thế này. Tôi là nhân viên của công ty Vĩnh Hằng, giám đốc của chúng tôi rất thích các bức tranh thêu trong nước mà mấy ngày trước tôi nghe Đại Ngũ huynh nói Tần phu nhân đây thêu rất đẹp nên muốn tới xem thử.”
Nói xong cô ta lấy ra 10 bản vẽ đưa cho Tần Vận: “Không biết cô có thể thêu được những bức tranh này không?”
Tần Vận đối với lời nói của người phụ nữ kia không có chút nào hoài nghi. Trong thành phố này người biết được nàng thêu rất đẹp cũng chỉ có mấy người, mà Đại Ngũ kia chính là người hàng xóm đã dọn đi năm ngoái. Vì vậy nên Tần Vận tiếp nhận các bản vẽ của người phụ nữ kia xem qua, đúng là rất tinh xảo, nếu để vào tay một tay gà mờ chắc chắn sẽ không thể thêu ra bức tranh đẹp nhất được nhưng việc này không làm khó được nàng: “Ta có thể thử xem sao.”
Người phụ nữ kia gật đầu, Tần Vận lấy một tấm lụa cùng với kim chỉ bắt đầu thêu. Chẳng mấy chốc bức tranh từ chỗ có vài nét chỉ đã dần biến thành một bữc họa tuyệt đẹp. Người phụ nữ kia cầm lên nhìn, cô ta cười nói: “Thật đẹp, giống y hệt như bản vẽ. Tần phu nhân, cô có thể hay không cùng tôi làm một cái hợp đồng? Mỗi tháng cô thêu cho tôi mười bức tranh, mỗi bức tôi lấy 200 đồng tiền công, cô thấy có được hay không?”
Tần Vận bị lời nói của người phụ nữ dọa sợ, 200 đồng một bức! Phải biết rằng ngày xưa nàng mỗi tháng làm việc không biết mệt mỏi trong xí nghiệp mới chỉ được 200 đồng, nay chỉ cần một bức tranh đã được 200, mười bức chẳng phải là 2000 sao. Lại nói 10 bức tranh thêu này nàng hoàn toàn có thể trong hai ngày là thêu xong. Vậy là Tần Vận ngay lập tức đồng ý với người phụ nữ kia.
Người phụ nữ kia đi rồi, Tần Vận vô cùng vui vẻ ôm lấy Vu Đồng không ngừng hôn lên mặt hắn, nàng nói: “Đồng Đồng, mẹ có việc làm rồi, từ nay về sau mẹ sẽ ở nhà chăm sóc cho con. Thế nào……có vui không?”
Vu Đồng thấy nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt mẹ nên đối với Thiên Nhất rất là hài lòng, hắn hôn trả lại mẹ rồi nói: “Vui ạ.”
CHƯƠNG 8: MƯỜI NĂM SAU MẬP MỜ