TRỌNG SINH PHONG LƯU THÁNH ĐỒ - Chương 6
Vu Đồng nằm trong lồng ngực của mẹ đã nín khóc từ lâu nhưng hắn cũng không định cứ thế buông tha cho tên họ Trương kia. Hóa ra Vu Đồng đã sớm tách ra một phân thân đuổi theo tên kia xuống tận âm phủ.
Tên họ Trương kia cứ một đường nhanh dần bay xuống âm phủ. Chợt hắn nhìn bên cạnh mình không ngờ lại thấy một đứa trẻ, mà nó không phải con của Tần Vận thì là gì? Thế là tên họ Trương cười phá lên: “Tần Vận ơi Tần Vận, cho dù tôi bị ông trời đày xuống âm phủ thì có làm sao? Lão đây năm nay đã gần 50 tuổi, cái gì nên hưởng thụ cũng đã đều trải qua, bây giờ con trai mới 2 tuổi của cô thế mà chôn cùng tôi. Haha…. Từ giờ không có con trai để xem cô làm sao sống.”
Vu Đồng chỉ lạnh lùng nhìn hắn không nói gì, lửa giận trong lòng càng thêm tăng vọt.
Rất nhanh, một người một quỷ đã xuống tới cổng địa phủ. Có hai tiểu quỷ đang định mang hai người tới Gương Thiên Địa trước nhưng không ngờ vừa tới gần đã bị Vu Đồng đá bay đi mất. Hắn vốn muốn cho Diêm Vương dưới này chút mặt mũi vì dù gì người ta cũng là chủ một giới nhưng vì bị tên họ Trương kia chọc giận nên cũng mặc kệ. Thần thức vừa động, một cỗ uy áp khổng lồ ngay lập tức bao trùm toàn bộ địa phủ.
Lúc này Diêm Vương đang làm công việc dò xét thường ngày của mình. Có Gương Thiên Địa ở đây, bất cứ kẻ nào dù là ác hay thiện đều sẽ hiển lộ hết trước nó, sau đó dựa theo tội nặng hay nhẹ mà sẽ trừng phạt thích đáng.
Diêm Vương còn đang đắc ý thì một cỗ uy áp khổng lồ bỗng đập vào mặt khiến hắn có phần không thở nổi, vội vội vàng vàng lần theo luồng uy áp tìm tới chủ nhân của nó.
Tên họ Trương thấy Vu Đồng đá bay tiểu quỷ thì thấy kinh ngạc, không ngờ tên nhóc con này lại lợi hại như vậy. Nhưng là trong lòng hắn không khỏi hả hê, tên nhóc này không biết là đã gây ra tai họa lớn rồi a, đợi một lúc nữa sẽ chịu sự trừng phạt lớn nhất cũng không chừng. Chính vì vậy mà hắn muốn cách xa tên nhóc này một chút nhưng dù cố gắng thế nào cũng không thể di chuyển được một bước, hắn hoảng sợ, chẳng lẽ tên nhóc này muốn liên lụy tới mình? Nghĩ lại cũng đúng a, bản thân đối với hai mẹ con họ đối xử độc ác còn hại nó bị sét đánh chết, tên nhóc kia không hận mình mới lạ.
Tên họ Trương đang miên man suy nghĩ thì có một người mặc mãng bào tiến tới, hắn là một tên chuyên nịnh hót nên ngay lập tức cúi đầu xuống. Trong đầu hắn lập tức suy đoán, có phải người này là quan lớn dưới địa phủ. Trong truyền thuyết thì cai quản địa phủ bao gồm 10 vị Diêm La nhưng chợt nhớ tới không thể nào vì một thằng nhóc gây chuyện mà một vị Diêm La lại tới cả nên hắn liền cho rằng người kia phải là một vị Phán Quan. Vì vậy nên không đợi người kia tới gần hắn đã cung kính cúi đầu thật sâu nói: “Tiểu nhân bái kiến Phán Quan đại nhân.”
Người mặc mãng bào cũng không quan tâm tới tên họ Trương, ngay lập tức hướng Vu Đồng hành lễ: “Không biết thượng tiên giá lâm, tiểu tiên là Diêm Quân của chốn địa phủ do đang mải mê làm việc nên không thể kịp thời ra nghênh đón được, mong thượng tiên tha tội.”
Vu Đồng gật đầu không nói gì.
Còn tên họ Trương kia nay đã run như cầy sấy, cái người kia không ngờ lại là Diêm Vương. Nhưng tại sao ngài ấy lại gọi tên nhóc con kia là thượng tiên gì chứ? Không những vậy Diêm Vương còn tự hạ mình hành lễ. Chẳng lẽ tên nhóc kia là thượng tiên thât? Nếu thật sự hắn muốn trả thù mình thì…. Nghĩ tới đây, tên họ Trương sắc mặt đã tái nhợt.
Vu Đồng cùng Diêm Vương khách sáo một phen rồi sau đó nói luôn lí do mình xuống đây: “Tôi dẫn người này tới đây muốn nhờ ông một việc.”
Diêm Vương còn tưởng Vu Đồng muốn bảo hộ người này nên thở dài nhìn tên họ Trương nói: “Đã như vậy thì chúng ta cùng tới chỗ Gương Thiên Địa rồi cùng định đoạt.”
Cái sự tình này trước kia Diêm Vương cũng chưa từng thấy qua, có rất nhiều thượng tiên muốn hắn chiếu cố cho hậu nhân của họ, mà hắn thì không thể đắc tội với người ta nên đều gật đầu cho qua hết. Còn việc đi qua Gương Thiên Địa cũng chỉ là một vở kịch mà thôi. Hơn nữa trong lòng hắn cũng có một suy nghĩ khác, đó là không biết vị thượng tiên trước mặt này là ai mà lại hùng mạnh như vậy.
Chỉ chốc lát, ba người đã đứng trước một cái gương khổng lồ, cái gương này cao phải hơn mười trượng còn dài phải tới hơn trăm trượng. Lúc này có không ít quỷ hồn bị đám tiểu quỷ mang tới trước chiếc gương, đám quỷ hồn mỗi khi soi vào chiếc kính đều sẽ hiện ra các màu sắc khác nhau, có con màu đen, có con lại màu trắng nhưng cũng có con không có màu gì.
Diêm Vương giải thích nói: “Đây chính là Gương Thiên Địa có thể chiếu ra được cuộc đời mỗi con người, nếu làm nhiều việc thiện thì màu trắng sẽ càng đậm, trái lại, càng làm nhiều việc xấu thì màu đen sẽ càng nhiều, mà đôi khi sẽ có những người không thiện cũng chẳng ác thì sẽ không có màu gì.”
Diêm Vương không ngừng giải thích nhưng trong lòng đang phát lạnh, cái vị này đứng trước gương không ngờ không hiện lên gì cả. Hắn nhớ có lần một vị Tử Phủ Kim Tiên xuống đây du ngoạn, lúc đi ngang qua Gương Thiên Địa này liền nổi hứng muốn dùng thử, chiếc kính rõ ràng có hiện lên bóng dáng nhưng rất nhạt của vị đó, ấy thế mà trước vị thượng tiên này lại không thu được bất kì thứ gì. Điều đó chẳng phải nói lên rằng vị này còn mạnh hơn Tử Phủ Kim Tiên kia rất nhiều lần sao? Có lẽ nào người này chính là một vị thánh nhân?
Nội tâm vô cùng kinh hãi, Diêm Vương cẩn thận nói: “Thượng tiên, vị này lúc trước làm không ít việc ác, nếu cứ thế mà tha tội cho hắn e rằng hơi khó.”
Vu Đồng nhìn vào trong gương thì đúng là quá đen, còn đen hơn so với mấy người vừa đi qua lúc nãy, hắn lập tức nói: “Đen như vậy chẳng phải quá tốt sao? Người này tội ác tày trời nên phiền Diêm Vương đày hắn xuống 18 tầng địa ngục, khiến hắn không thể siêu sinh.”
Diêm Vương tưởng Vu Đồng đang thử mình liền nói: “Việc này…..hắn bình sinh làm quá nhiều việc ác nên nếu như tha tội cho hắn thì khi có người truy cứu tiểu tiên thật không gánh nổi trách nghiệm.”
Vu Đồng ngạc nhiên nói: “Ai bảo tôi muốn tha tội cho hắn? Người này khi còn sống ỷ thế hiếp người, tôi mang hắn xuống đây là muốn nhờ ông đày hắn xuống tận cùng địa ngục để hắn mãi mãi không thể siêu thoát.”
Nghe Vu Đồng nói vậy chẳng những không làm Diêm Vương vui mừng mà ngược lại khiến hắn mồ hôi đầy mình. Bình thường giảm nhẹ tội cho người khác thì hắn còn có thể mắt nhắm mắt mở cho qua chứ còn việc tự nhiên phán trọng tội cho họ hắn thật sự không dám làm. Diêm Vương cúi đầu nói: “Việc này…. người này dù làm nhiều việc ác nhưng cũng chưa tới nỗi phải đày xuống 18 tầng địa ngục, tiểu tiên thật sự không thể làm ra cái việc như ngài bảo được.”
CHƯƠNG 7: KIẾP SAU CHI HOAN