TRỌNG SINH PHONG LƯU THÁNH ĐỒ - Chương 5
Thời gian rất nhanh tới thứ 7, một tuần trường học cho nghỉ một ngày rưỡi nên lúc này Vu Đồng đang ở xưởng dệt cùng với Tần Vận. Trong xưởng vốn có quy định không được mang trẻ nhỏ tới nhưng mọi người đều biết, chỉ cần không xảy ra chuyện gì thì có thể mắt nhắm mắt mở cho qua. Cũng không phải trước kia chưa từng có người mang con mình tới nên Tần Vận cũng có phần yên tâm.
Vu Đồng đi theo Tần Vận đi xung quanh nhà xưởng, nhìn những chiếc máy dệt này mà hắn không khỏi than vãn, cũng quá lạc hậu rồi! Đây đã được coi là một trong những nhà máy dệt số một toàn quốc nhưng nhìn số lượng máy móc này xem, han gỉ, cũ kỹ, dù công nhân ở đây đã làm hết sức cố gắng nhưng năng suất vẫn vô cùng kém. Vu Đồng thầm nghĩ, nếu Tần Vận làm lâu dài ở đây thì nhất định hắn sẽ kêu Thiên Nhất mua lại cái doanh nghiệp này rồi đem đi nâng cấp toàn bộ hệ thống, không thể để Tần Vận làm việc mệt nhọc được. Trong lúc bất chi bất giác, trong lòng của Vu Đồng đã đem vai vế của cả hai thay đổi, hắn coi mẹ mình như một cô gái nhỏ cần được che chở mà người đó chính là hắn.
Lẳng lặng ngồi bên cạnh xem Tần Vận làm việc cũng không làm cho Vu Đồng nhàm chán, ngược lại hắn vô cùng hưởng thụ, nhìn bàn tay nàng thoăn thoát làm việc nhưng vẫn toát lên một vẻ đẹp lạ lùng. Vu Đồng một mực hoài nghi, mẹ mình có phải hay không là một tiểu thư khuê các, điểm ấy từ trên thần thái của nàng có thể dễ dàng nhận ra. Nhưng hắn nghĩ mãi cũng không ra vì sao mẹ hắn lại cùng với một người đàn ông nghèo khó như cha hắn cùng nhau kết hôn. Cũng chưa bao giờ hắn thấy nàng liên lạc với người nhà hay có người nào đi tìm mẹ hắn cả.
Đang miên man suy nghĩ thì bên tai Vu Đồng vang lên lời nói: “Tiểu Tần, đây là con của em sao?”
Vu Đồng ngẩng đầu lên thì thấy một tên đàn ông có bộ dạng hèn mọn, bỉ ổi đang dùng cặp mắt háo sắc nhìn Tần Vận, hắn hận không thể ngay lập tức móc cặp mắt của tên kia ra cho chó ăn.
Tần Vận ngừng tay hướng tên kia nói: “Đúng vây, Trương chủ nghiệm. Đây là con trai tôi tên Vu Đồng. Hôm nay nhà trẻ nghỉ buổi chiều nên tôi mang nó tới đây tiện thể trông nom cháu nó luôn.”
Tên họ Trương trừng mắt lên nói: “Em không biết là xưởng dệt cấm công nhân mang trẻ con tới sao? Sao em lại có thể hồ đồ mà phá vỡ quy tắc công ty cơ chứ. Thôi được rồi, em mau theo anh vào phòng làm việc nói chuyện đi.”
Nói xong cũng không để Tần Vận có cơ hội giải thích liền đi mất.
Tần Vận có phần thấp thỏm lo sợ bế Vu Đồng đi theo tên họ Trương tiến vào phòng làm việc.
Nói một chút về tên họ Trương này, hắn thèm muốn Tần Vận cũng không phải ngày một ngày hai. Lúc trước e ngại Tần Vận có chồng nên hắn không dám làm gì nàng nhưng giờ chồng nàng đã xảy ra chuyện nên hắn cảm thấy cơ hội của mình đã tới. Ngày trước trong cuộc họp đã mấy lần có người kể ra vấn đề của Tần Vận nhưng là hắn một mực áp chế xuống vì mong một ngày nào đó nàng sẽ đi làm trở lại và đó là lúc hắn ra tay. Nhưng hắn không ngờ là Tần Vận lại đi làm sớm như vậy, điều làm hắn vô cùng mừng rỡ là không ngờ nàng lại có chút cảm kích hắn. Nhưng thủy chung đối với nhiệt tình của hắn thì nàng lại không để tâm đến, mấy lần cố ý tiếp cận nàng đều bị nàng khéo léo từ chối. Tần Vận vốn là một trong những công nhân xuất sắc nhất công ty nên hắn không có lí do nào kêu nàng vào văn phòng cả. Nhưng không ngờ hôm nay ông trời đã cho hắn cơ hội. Hắn đang làm việc thì có một tên nhân viên tiến vào báo rằng Tần Vận ấy thế mà dám mang con tới công ty, ngay lập tức hắn liền vận dụng vào cái luật trong công ty mà kéo nàng vào phòng.
Đến văn phòng, tên họ Trương kêu Tần Vận ngồi xuống còn bản thân mình thì đi rót cho nàng một cốc nước, rồi hắn ngồi xuống cạnh nàng, vừa cười vừa nói: “Đứa trẻ này thật đáng yêu, cậu bé, nói cho chú biết tên của cháu.”
Vu Đồng biết mẹ hắn còn làm việc ở đây dài dài nên cũng không muốn trở mặt với tên họ Trương này, hắn đè lại cảm giác chán ghét mà nói: “Chú Trương, cháu tên Vu Đồng.”
Tên họ Trương trên mặt cười tươi như hoa nói: “Vu Đồng thật ngoan, nào lại đây chú Trương ôm 1 cái nào.”
Vu Đồng giả bộ sợ hãi co người lại trong lòng mẹ. Tên họ Trương thấy vậy cũng chẳng nói nài nỉ thằng nhóc nữa mà hướng Tần Vận nói: “Tiểu Tần à, nghe nói nhà em xảy ra chuyện, mọi việc xử lí ổn thỏa rồi chứ?”
Tần Vận nhàn nhạt cười: “Mọi việc đều đã ổn thỏa, cảm ơn Trương chủ nghiệm đã quan tâm.”
Tên họ Trương nói: “Tiểu Tần à, chuyện nhà em anh cũng vô cùng tiếc nuối. Vốn là sau đó anh có cử một tên đi chiếu cố cho em nhưng không nghĩ tới tên đó lại bận công việc không tới được. Em sẽ không để trong lòng chuyện này chứ?
Tần Vận nói: “Đương nhiên là không rồi, Trương chủ nghiệm có thể nghĩ đến việc của tôi thì tôi đã vô cùng cảm kích rồi.”
“Tiểu Tần à, em năm nay mới 23 tuổi nhỉ?”
Thấy Tần Vận gật đầu, tên họ Trương lại nói: “Em còn trẻ như vậy, bên cạnh còn có đứa nhỏ, cuộc sống về sau sẽ rất khó khăn a, em đã nghĩ gì về tương lai chưa?”
Tần Vận khó hiểu nói: “Tương lai? Tương lai của tôi có thể làm sao? Bây giờ tôi chỉ cần nuôi dạy đứa con này nên người là tôi đã vô cùng vui rồi.”
Tên họ Trương nhẹ gật đầu, hắn nói: “Anh thấy đứa nhỏ này vô cùng thông mình, sau này tiền đồ sẽ vô cùng tốt. Bất quá, Tiểu Tần à, em còn trẻ, nên kiếm cho mình một người đàn ông để dựa vào.”
Tần Vận lắc đầu nói: “Không cần, tôi chỉ cần một mình đứa con trai này là đủ rồi. Tôi tin tưởng chỉ với đôi tay này sẽ dạy dỗ hắn thành một người đàn ông tốt.”
Tên họ Trương nghe vậy liền đứng lên, lớn tiếng nói: “Anh tin tưởng em sẽ làm được nhưng chung quy nếu có hai người thì mọi thứ sẽ dễ dàng hơn. Nói thật, ngay từ khi nhìn thấy đứa bé này anh đã rất thích nó, em cũng biết vợ anh đã mất 7, 8 năm rồi, anh cũng không có con cái gì hết. Nhân đây em hãy cho anh một cơ hội để chăm sóc mẹ con em có được không?”
Tần Vận lại lắc đầu nói: “Thực xin lỗi, Trương chủ nghiệm, cuộc đời tôi không cần thêm một người đàn ông nào nữa. Về việc ngài vừa nói thì xin Trương chủ nghiệm từ nay đừng nhắc tới nữa.”
Tên họ Trương cuối cùng cũng không giữ được bình tĩnh, hắn lớn tiếng nói: “Tần Vận, cô phải biết tôi có thể giữ cô lại làm việc thì cũng có thể ngay lập tức đuổi cô đi, giờ cô suy nghĩ về đề nghị của tôi vẫn chưa muộn đâu.”
Tần Vận ôm Vu Đồng đứng lên nói: “Trương chủ nghiệm, việc ông giữ tôi lại làm việc tôi vô cùng cảm kích nên nếu ông có đuổi tôi đi thì tôi cũng sẽ không một lời trắch cứ ông. Nhưng ông cũng không cần đem chuyện này ra để uy hiếp tôi.”
Tên họ Trương thẹn quá hóa giận, hắn quát: “Được lắm, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, đã vậy thì tôi tuyên bố, cô chính thức bị đuổi khỏi công ty.”
Tần Vận thân thể không khỏi run lên, cũng không nói gì thêm mà ôm Vu Đồng bước ra khỏi phòng làm việc của tên họ Trương. Nàng cũng không lưu luyến gì công ty này nữa mà sắp xếp đồ đạc đi ngay lập tức.
Tần Vận vừa đi khỏi thì tên họ Trương cũng xuất hiện rồi tuyên bố với cả xưởng đã cách chức nàng. Rồi sau đó hắn cũng không ở lại tại xưởng mà đi ngay lập tức.
Tên họ Trương cũng không đi đâu xa, hắn ra phía sau xưởng rồi bấm máy gọi cho mấy tên công an mà mình quen biết nhờ bọn chúng một chuyện. Sau khi cúp máy, hắn cũng không chần chừ gì nữa mà ngay lập tức chạy nhanh ra khỏi xưởng với mong muốn sẽ kịp thời công việc.
Lại nói tới Tần Vận, nàng ôm Vu Đồng ngước nhìn lên tấm biển công ty mà không khỏi bồi hồi. Không phải là nàng lưu luyến gì cái công ty này mà nàng lo không biết tới khi nào mới tìm được công việc thích hợp. Trong tay nàng vẫn còn một khoản tiết kiệm nên cũng có thể chưa lo tới ăn mặc nhưng miệng an núi lở, nếu vẫn không tìm được công việc thì đó sẽ là vấn đề lớn đối với nàng.
Vu Đồng cảm nhận được tâm trạng Tần Vận không được tốt liền hỏi: “Mẹ, mẹ làm sao vậy?”
Tần Vận cười khổ nói: “Đồng Đồng à, mẹ lại thất nghiệp nên có chút lo lắng cho chúng ta.”
Vu Đồng cười tươi nói: “Hoan hô, vậy là từ nay mẹ không phải đi làm nên sẽ có thời gian ở bên con rồi. Nói vậy thì từ nay con cũng không cần đi nhà trẻ nữa, thật tốt quá.”
Tần Vận không nghĩ tới con trai lại nói như vậy, nhìn khuôn mặt rạng rỡ của con trai làm nàng bớt mỏi mệt. Nghĩ lại thì mọi việc nàng làm không phải đều là vì đứa con này hay sao? Đã thông suốt mọi việc làm lòng Tần Vận nhẹ nhõm vô cùng, thế là nàng ôm Vu Đồng tới khu chợ gần nhất mưu rất nhiều thức an rồi mới về nhà.
Đến một cái hồ nhỏ cách nhà không xa thì Tần Vận phát hiện tên họ Trương ấy vậy mà đang mỉm cười dâm đãng chặn đường về của nàng. Tần Vận vô cùng hoảng sợ ngay lập tức quay đầu bỏ chạy nhưng không ngờ là phía sau nàng cũng có mấy tên đang đứng chặn. Tên họ Trương một bộ đắc ý tiến lại gần Tần Vận.
Thấy tên họ Trương càng ngày càng tới gần mình làm Tần Vận không khỏi sợ hãi, nàng nói: “Tên họ Trương kia, tôi cảnh cáo ông, nơi này là khu dân cư, người đi lại rất đông, nếu ông làm điều xằng bậy sẽ bị họ báo công an.”
Tên họ Trương không nói gì, hắn đánh mắt ra hiệu cho hai tên thuộc hạ ở phía sau, một tên trong số đó tiến tới đoạt Vu Đồng trong tay Tần Vận đưa tới cho hắn. Tên họ Trương cười nói: “Cô luôn miệng nói vì con trai, hiện tại tôi có đứa bé trong tay để xem cô có nghe lời không? Nếu còn cố chấp thì đừng trách tôi ác.”
Nói rồi hắn cầm lấy Vu Đồng giơ cao lên.
Tần Vận sợ tới run người, nàng muốn chạy tới cướp Vu Đồng khỏi tay tên kia nhưng sợ chọc giận hắn. Vu Đồng khóc òa lên nhưng trong lòng đã quyết định sẽ cho mấy tên này mãi mãi không được siêu sinh. Tần Vận lạnh lùng nói: “Họ Trương kia, ông là một tên súc sinh, nếu con trai tôi có mệnh hệ gì thì có làm quỷ tôi cũng sẽ không tha cho ông.
Khi bước tới rất gần Tần Vận, tên họ Trương cười nói: “Tần Vận a, sao cô có thể hồ đồ tin vào mấy thứ mê tín kia? Trên đời này nếu thật sự có thần tiên, ma quỷ thì tại sao ta đang làm việc xấu mà lại không bị ông trời cho một tia sét đánh chết cơ chứ?
Vu Đồng đang suy nghĩ không biết nên làm cách gì trong tình huống thần không biết, quỷ không hay ra tay giết chết tên mất dạy này. Nghe được lời của tên họ Trương không khỏi làm hai mắt Vu Đồng tỏa sáng.
Tên họ Trương vừa dứt lời thì ngay lập tức sắc trời đột nhiên trở nên u ám. Trên đầu tên mất dạy kia không biết từ bao giờ đã có một tầng mây đen kịt. Ngay sau đó, từ đám mây kia, một tia sét to như thùng nước với tốc độ cực nhanh đánh thẳng vào đầu tên họ Trương làm hắn cháy thành một đống than nằm trên mặt đất. Về phần Vu Đồng ở trên tay hắn thì không ngờ lại không hề có chút xây xát nào.
Hai tên thuộc hạ sợ tới nỗi suýt đái ra quần, cũng không quản Trương chủ nghiệm của chúng ra sao nữa mà cắp chân lên chạy.
Tần Vận cũng là vô cùng khiếp sợ, nàng cũng không dám ở đây nữa mà tiến lên ôm lấy Vu Đồng chạy nhanh về nhà.
CHƯƠNG 6: ĐỊA PHỦ