TRỌNG SINH PHONG LƯU THÁNH ĐỒ - Chương 4
Vu Đồng ngơ ngác nhìn người con gái vừa bước vào này, không sai, chính là cô gái này, so với Vu Đồng khi còn sống còn trẻ hơn rất nhiều. Vu Đồng biết rõ, người con gái chỉ mới 23 tuổi này chính là mẹ hắn, Tần Vận.
Tần Vận trên người mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, bộ ngực cao vút nhô lên, vòng eo nhỏ xíu như liễu bay trong gió, bên dưới là một chiếc quần của quân nhân màu xanh đem cái mông đầy dặn ôm lấy, hai chân thon dài tuy phải chịu sức nặng từ cặp mông đẫy đà kia nhưng vẫn y nguyên đứng thẳng tắp. Tuy trên người chỉ mặc một bộ quần áo hết sức giản dị thế nhưng vẫn không thể che lấp đi dáng người tuyệt đẹp của nàng. Trên mặt tuy có đôi lúc lộ ra vẻ mệt mỏi nhưng cũng không làm mất đi vẻ đẹp quốc sắc thiên hương của nàng. Hơn nữa chính cái vẻ hơi chút đau buồn cùng tiều tụy lại càng khiến nàng câu dẫn đàn ông muốn tới ôm nàng vào lòng để che chở.
Vu Đồng vẫn biết mẹ mình là một đại mỹ nhân trong vạn người có một nhưng hắn không ngờ được khi nàng còn trẻ lại đẹp tới nhường này. Ngây ngốc nhìn Tần vận so với mình trước kia còn nhỏ tuổi hơn làm Vu Đồng không khỏi sinh ra một loại cảm giác khác thường, tim không khỏi đập nhanh lên đôi chút. Chẳng lẽ đúng như lời sư phụ nói, mình thật sự có tình cảm với mẹ rồi? Vu Đồng bị ý nghĩ chợt léo lên trong đầu làm cho hoảng sợ, vội vàng lắc mạnh đàu hòng đem mấy cái ý nghĩ điên rồ này vứt ra khỏi đầu mình.
Tần Vận vừa rồi thừa dịp con trai ngủ say liền đi ra ngoài tìm xem có công việc nào mà có thể vừa mang theo trẻ con vừa làm việc được không. Mấy tháng trước chồng nàng ngoài ý muốn qua đời nên bản thân phải gánh vác cái nhà này. Nhưng mà cứ thế vòng vo hơn 2 giờ đồng hồ cũng vẫn là không tìm được công việc nào như ý muốn. Vậy mà vừa về tới nhà đã thấy con trai trên giường ra sức lắc mạnh đầu làm nàng vô cùng hoảng sợ, ngay lập tức bế con lên rồi lo lắng nói: “Đồng Đồng, con làm sao thế, đùng làm mẹ sợ mà.”
Tần Vận nói xong không nhịn được khóc toáng lên, từ khi chồng nàng qua đời thì mọi tâm tư, tình cảm đều đặt hết lên người con trai nàng coi như báu vật này, nếu chẳng may con trai nàng cũng xảy ra mệnh hệ gì thì làm sao nàng sống được cơ chứ.
Vu Đồng đem đầu nhỏ dụi dụi tới bộ ngực mềm mại của Tần Vận, cảm nhận được tình yêu thương của mẹ làm hắn vô cùng vui sướng, mấy cái ý nghĩ bậy bạ ban nãy cứ thế biến mất, hắn nhỏ giọng an ủi: “Mẹ, con không sao đâu, lúc nãy chỉ là con lắc đầu chơi mà thôi.”
Tần Vận nhìn kỹ khuôn mặt Vu Đồng, xác thực không có việc gì mới yên lòng. Nhưng tự nhiên nàng lại thấy có chút kỳ quái a, sao con trai nàng lại có thể nói chuyện rõ ràng như vậy rồi? Bản thân con trai nàng dù là không đần độn nhưng cũng không có chỗ nào hơn người a. Rõ ràng buổi trưa con trai mới chỉ nói được mấy từ đơn giản như thế nào chỉ mới qua mấy tiếng đồng hồ đã biến hóa lớn như vậy?
Tuy có chút kỳ quái nhưng nhiều hơn lại là vui vẻ, Tần Vận hôn nhẹ lên má con trai rồi nói: “Đồng Đồng ngoan, nói cho mẹ bết con con đã học nói chuyện với ai?
Vu Đồng có chút hoảng sợ, hắn đã quên mình bây giờ mới chỉ là đứa trẻ con 2 tuổi. Nhưng lời cũng đã nói ra rồi thì không rút lại được nữa nên đành ậm ừ nói: “Nói thật với mẹ, con vừa gặp một giấc mộng vô cùng kỳ lạ, trong mơ con được một ông lão dạy cho cách nói chuyện.”
Tuy cảm thấy có chút kỳ quái nhưng ngoại trừ cách này thì cũng không còn cách nào khác để giải thích được nên Tần Vận cũng bỏ qua chuyện con trai nói được đi, khẽ cười nói: “Đồng Đồng đã đói bụng chưa nào?”
Thật ra bây giờ Vu Đồng đã mang trong người cơ thể của một đại năng, làm sao còn có thể đói cơ chứ? Nhưng là trong lúc sơ suất đã làm Tần Vận có chút nghi ngờ rồi, cũng không nên làm ra cái sự tình gì khác người nữa. Không phải hắn muốn gạt Tần Vận nhưng chỉ sợ nếu nói ra tất cả thì nàng sẽ không tin, chỉ đành từ từ tìm cơ hội nói với nàng sự thật. Vậy là hắn xoa xoa bụng nói: “A… Đúng là con có chút đói bụng rồi.”
Nói xong hắn nhìn chằm chằm vào bộ ngực sữa cao v́út của Tần Vận, nội tâm vô cùng kích động”Chẳng lẽ…có thể…ực..ực…”.Nhưng hắn ngay lập tức dừng lại, trong lòng không ngừng vả vào miệng mình vài cái.
Cái ý nghĩ kia của Vu Đồng cũng không có thành hiện thực, Tần Vận đặt hắn lại giường còn bản thân mình đi vào bếp nấu ăn. Vu Đồng không khỏi tự chửi chính mình ảo tưởng, đúng vậy a, làm gì có đứa trẻ 2 tuổi nào còn đi bú sữa mẹ. Nện những bước nhỏ đi theo phía sau Tần Vận, hắn ngẩng đầu lên chiêm ngưỡng cái eo thon nhỏ cùng cái mông đầy đặn kinh người của mẹ. Vu Đồng lại một lần nữa suy nghĩ miên man theo những cái lắc mông của Tần Vận. Hắn cũng thấy có chút kỳ lạ, không hiểu sao mỗi khi nhìn thấy người mẹ đẹp như tiên nữ kia thì bản thân lại sinh ra một cỗ dục vọng. Xem ra lời sư phụ nói không sai a! Nhưng Vu Đồng không biết những ý nghĩ kia một là do hắn trong nội tâm hắn có nảy sinh một thứ tình cảm khác với Tần Vận, hai là do nội tâm công pháp của Hoan Hỉ đại đế vậy mà là chí tôn song tu công pháp.
Tần Vận đưa cho Vu Đồng một bát sữa yến mạch, tại thời điểm này sữa bột cũng chưa có nhiều nên sữa yến mạch chính là món ăn ngon nhất cho trẻ rồi. Chính nàng thì lại từ trong tủ bếp lấy ra một chiếc banh bao đã cứng như đá cùng với một vài miếng dưa muối cứ như vậy bước về phòng ngủ. Nhà của Vu Đồng cũng chả phải rộng lớn gì, chỉ độc có một phòng ngủ với phòng bếp, đến phòng vệ sinh còn không có nên ăn cơm hay làm gì khác thì đều sẽ diễn ra trong phòng ngủ.
Tần Vận đi tới chiếc bàn ngồi xuống, Vu Đồng cũng nhí nhảnh đi theo rồi bò lên ngồi trong lòng nàng, loại cảm giác được mẹ bao bọc này làm Vu Đồng hết sức hoài niệm. Vu Đồng cầm lấy bát sữa yến mạch uống một hớp nhỏ rồi chìa ra đưa cho Tần Vận, ngẩng đầu nói: “Mẹ, con không thích uống cái này, con đã lớn rồi nên con muốn ăn bánh bao, có như vậy thì mới có thể lớn nhanh được.”
Nói rồi Vu Đồng cầm lấy một chiếc banh bao cùng một miếng dưa muối từng miếng, từng miếng ăn hết.
Tần Vận nhìn bộ dáng như ông cụ non của con trai, nàng bưng chén sữa lên uống một ngụm, chỉ cảm thấy cả miệng ngọt ngào, trong tâm không khỏi nóng lên, cảm động vô cùng, ánh mắt không khỏi ẩm ướt.
Buổi tối, Vu Đồng yên yên bình bình nằm trong ngực Tầm Vận, cảm nhận bộ ngực mềm mại làm hắn chìm dần vào giấc ngủ, hắn cũng không nhớ rõ đã bao nhiêu lâu rồi mình không có được một giấc ngủ ngon như vậy.
Cứ như vậy trong vòng hơn một tháng, Vu Đồng mỗi ngày đều nằm trong ngực Tần Vận, cuộc sống gia đinh trôi qua rất là hạnh phúc. Trong lúc vô tình Vu Đồng còn thể hiện ra một chút bản lĩnh, hắn vậy mà học xong tất cả bài toàn làm cho Tần Vận làm ra một quyết định.
Một buổi tối, như mọi khi Vu Đồng đang nằm gọn gàng trong ngực Tần Vận nghe chuyện xưa, những chuyện này dù có chút ngây thơ nhưng hắn lại rất thích nghe. Hắn không phải người thích nghe kể chuyện mà là bản thân thích nghe những suy nghĩ của Tần Vận, từ đó càng biết được mẹ đối với hắn yêu thương vô hạn
“Đồng Đồng, ngày mai mẹ đưa con đi nhà trẻ được không?”
Đang nhập tâm nghe kể chuyện thì đột nhiên nghe mẹ hỏi câu đó làm Vu Đồng không khỏi bất ngờ, hắn nhớ là khi xưa năm hắn 3 tuổi mẹ mới mang hắn đi nhà trẻ, không hiểu sao giờ Tần vận lại đổi ý rồi.
Vu Đồng dụi dụi khuôn mặt vào bộ ngực mềm mại của Tần Vận làm nũng, hắn nói: “Con không muốn đi nhà trẻ, con muốn được ở cùng mẹ cơ.”
Tần Vận ôn nhu nói: “Đồng Đồng ngoan, nghe mẹ nói nè, hiện tại tại nhà chúng ta cũng không còn nhiều tiền nữa, nếu như mẹ không đi làm thì về sau hai chúng ta sẽ rất vất vả. Vả lại mẹ còn phải kiếm tiền nuôi Đồng Đồng lớn, rồi cho con đi học, sau này tương lai tươi sáng thì kiếm cho mẹ một cô con dâu thật tốt, đẻ cho mẹ một đứa cháu kháu khỉnh,….”
Vu Đồng lớn tiếng nói: “Không được, con không cần cái gì tương lai, cái gì vợ con cả, con chỉ muốn cả đời được ở bên cạnh mẹ thôi.”
Tần Vận mỉm cười nói: “Đứa trẻ ngốc, tương lai ngươi đường đường là một người đàn ông, có người đàn ông nào lại không có tiền đồ chứ? Hơn nữa đàn ông là phải có cho mình vợ đẹp con ngoan.”
Vu Đồng nói: “Được, Đồng Đồng lớn lên sẽ làm một người đàn ông tốt, cũng sẽ có tiền đồ nhưng con không cần lấy vợ, con muốn vĩnh viễn cùng mẹ ở chung một chỗ.”
Tần Vận bất đắc dĩ cười cười nói: “Đồng Đồng ngoan, mẹ vĩnh viễn sẽ ở với con nhưng nếu muốn có tiền đồ thì phải đi học chứ, ngày mai mẹ đưa con đi nhà trẻ nhé.”
Vu Đồng vẫn cứ nhất quyết không đồng ý, còn náo loạn một hồi, Tần Vận giận nói: “Đồng Đồng, con còn muốn thế nào nữa, có phải muốn mẹ tức chết không?”
Vu Đồng cái gì cũng không sợ, chỉ sợ Tần Vận không vui, thế là hắn đành phải đáp ứng yêu cầu của nàng.
Ngày thứ 2, Tần Vận từ sớm đã đưa Vu Đồng tới nhà trẻ. Vốn nhà trẻ thấy Vu Đồng chỉ mới 2 tuổi nên không nhận nhưng Tần Vận khuyên can cùng với Vu Đồng biểu hiện hành vi hơn người nên cuối cùng cũng cho hắn vào học.
Tần Vận trước kia vốn là làm cho một doanh nghiệp dệt quốc doanh nhưng vì sinh Vu Đồng nên nghỉ dài hạn. Vốn là qua tết này nàng sẽ đi làm trở lại, còn Vu Đồng sẽ nhờ người đến trông hộ nhưng không ngờ chồng nàng lại xảy ra chuyện. Việc này đối với Tần Vận đả kích rất lớn nên nàng không xin nghỉ cũng không có đi làm trở lại. Vậy mà vài ngày trước Tần Vận có đi dò hỏi một chút thì biết được xưởng may cũng không có đuổi việc thậm chí nàng còn có thể đi làm trở lại. Việc này làm nàng vô cùng vui vẻ, dù sao thì làm ở nơi mình quen thuộc cũng sẽ thuận lợi hơn.
Dàn xếp tốt cho Vu Đồng thì Tần Vận ngay lập tức tới nhà máy dệt, đón tiếp nàng là một người đàn ông tướng mạo có chút bỉ ổi, người này chính là chủ nghiệm của xưởng dệt. Nhìn ánh mắt tên này chiếu trên người mình làm Tần Vận có chút bất an nhưng nghe nói lí do nàng không bị đuổi có liên quan tới người này nên nàng với hắn cũng có đôi chút cảm kích. Cũng không nghĩ nhiều nữa, Tần Vận theo hắn đi xuống xưởng, mà tên chủ nghiệm kia cũng không đánh chủ ý lên người nên Tần Vận cũng bớt lo lắng.
Tần Vận bên kia đang vui vẻ vì có được công việc mà không biết rằng Vu Đồng đang lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng. Cùng với đám trẻ con 3, 4 tuổi chơi đùa làm Vu Đồng khóc không ra nước mắt. Những đứa trẻ này không ngờ thấy Vu Đồng còn nhỏ ấy vậy mà hùa vào bắt nạt hắn làm Vu Đồng chỉ còn cách làm ra vẻ ta đây người lớn không chấp trẻ con. Còn bản thân hắn thì thả thần thần thức ra liên lạc với 36 thần thị cũng như hiểu để rõ kế hoạch của họ đang làm ra sao.
Nhoáng cái đã hết một ngày, lúc Vu Đồng tan lớp thì đã thấy Tần Vẫn đứng chờ hắn ở bên ngoài rồi. Hai mẹ con cứ như vậy tay trong tay đi về nhà, trên đường Vu Đồng cứ bô bô cái miệng kể chuyện trên lớp làm bất chi bất giác khiến hắn giả bộ trẻ con càng ngày càng giống thật.
CHƯƠNG 5: LÔI ĐÌNH