TRỌNG SINH PHONG LƯU THÁNH ĐỒ - Chương 34
Khuôn mặt của Tần Chỉ nhanh chóng đỏ lên, Vu Đồng cũng không đành lòng đùa giỡn nàng nữa nên đã trở về chỗ ngồi của mình, người lớn trong nhà thấy mấy đứa trẻ hòa hợp như vậy thì trong lòng không khỏi càng thêm vui vẻ.
Tần Thiên lém lỉnh cười nói: “Anh họ, còn em nữa, anh chưa có ăn của em!”
Vu Đồng cười nói: “Được, em mau tới đây.”
Tần Thiên thè lưỡi: “Đi chết đi, em không thèm hôn nhau với con trai! Lần tới nếu anh mang chị dâu tới thì em sẽ suy nghĩ lại.”
Câu đùa của Tần Thiên làm cả nhà không nhịn được cười lớn.
Sau khi ăn cơm xong, cả nhà Tần gia tụ tập lại hàn huyên một hồi rồi chia nhau ra nghỉ ngơi. Biệt thự của Tần gia có rất nhiều phòng nên Tần Vận cùng Vu Đồng tiến vào hai căn phòng nằm cạnh nhau. Thiên Nhất rất tự giác đi tới phòng an ninh tại tầng 1, việc để cho lão đại của tập đoàn Vĩnh Hằng phụ trách bảo an làm cho lớn nhỏ Tần gia cảm thấy có chút hoang đường. Ban ngày, dục hỏa của Vu Đồng bị ba mỹ nữ Tần gia khơi gợi lên cháy bỏng nên hắn vốn định buổi tối sẽ tìm Tần Vận để phát tiết nhưng không ngờ, Tần Tương lại ngang nhiên kéo Tần Vận về phòng của mình. Không những vậy, em họ Tần Thiên cứ một mực muốn ngủ cùng Vu Đồng làm cho kế hoạch buổi tối quay trở lại Tô thành tìm mấy bà vợ khác của hắn đổ sông đổ bể.
Một mực ở lại Tần gia 3 ngày, tới ngày thứ 4 thì mẹ con Vu Đồng quyết định trở về, Tần Vận phải đáp ứng cứ một hai tháng sẽ quay trở lại vài ngày thì Tần lão phu nhân mới lưu luyến cho hai người rời đi. Ba chị em Tần Chỉ hai mắt cũng đã đỏ hồng rồi, hai chị em nàng đều không muốn rời xa Vu Đồng một chút nào, duy chỉ có Tần Tương là giảo hoạt đứng một bên cười hắc hắc.
Ngồi ở vị trí kế bên tài xế, Vu Đồng lúc này đang rất buồn bực, hắn cố gắng chịu đựng một đôi bàn tay nhỏ bé đang không ngừng vuốt ve đầu mình. Vừa rồi, đúng thời điểm ba người bọn họ muốn rời đi thì Tần Tương hấp tấp chạy tới, cũng không biết nàng đã nói gì với hai lão nhân mà họ lại đồng ý cho nàng ra ngoài lăn lộn với chị gái, vì vậy nên Vu Đồng bị nàng đẩy lên ngồi ở ghế lái phụ. Người dì Tần Tương này, chẳng những mấy ngày nay cùng với Tần Thiên cản trở chuyện tốt của hắn mà còn muốn đi theo hắn về nhà tiếp tục làm kỳ đà cản mũi. Mà càng làm cho Vu Đồng không thể nhẫn nhịn được là khi Tần Tương lên xe lại không hề nghiêm chỉnh, nàng ngồi ở phía sau vừa trò chuyện cùng Tần Vận vừa thò cánh tay mềm mại lên trên xoa nắn, sờ soạng đầu hắn.
Nhìn vẻ mặt buồn bực của thiếu chủ, Thiên Nhất nhịn không được cười rộ lên. Việc đó làm cho Vu Đồng không khỏi cảm thấy mất mặt, hắn vỗ vào gáy Thiên Nhất một cái rồi mắng: “Cái tên khốn khiếp này, còn cười nữa thì tới Châu Phi đào khoáng cho ta.”
Thiên Nhất cố gắng không cười nữa nhưng bả vài vẫn không ngừng run run, Vu Đồng tức giận lại đánh cho hắn thêm vài phát.
Tần Tương bất mãn nói: “Cháu làm sao vậy, lúc trước dì tắm cho cháu chẳng phải đều đã sờ hết rồi sao? Ngay cả tiểu kê kê của cháu dì cũng đã sờ qua, cũng đã hơn 10 năm rồi, lại để cho dì kiểm tra xem có có lớn lên không nào.”
Nói xong Tần Tương liền đứng dậy, không ngờ bàn tay nhỏ bé của nàng thật sự hướng xuống dưới háng Vu Đồng.
Vu Đồng sợ tới mức vội vàng dùng tay che thân dưới lại, hành động ngây thơ của hắn chọc cho Tần Tương khanh khách cười lớn. Vu Đồng thầm than nàng không biết xấu hổ, hắn buồn bực nói: “Dì, dù sao dì cũng là con gái, chẳng lẽ dì không sợ người khác chê cười sao?”
Nói rồi đánh mắt nhìn Thiên Nhất.
Tần Tương cười nói: “À, hóa ra là do hắn. Vậy được rồi, đợi khi nào không có hắn thì có phải cháu sẽ cho dì sờ không?”
Thiên Nhất cười hắc hắc: “Không có việc gì, không có việc gì, tôi đã mất.”
“Ta đập chết ngươi.”
Vu Đồng tức muốn phun máu.
“Ông xã.”
Tần Vận tâm linh truyền âm nói: “Không bằng anh thu Tương nhi vào tay đi, đến lúc đó tha hồ ức hiếp lại nàng.”
Không ngờ việc hắn có cảm tình với tam nữ của Tần gia đã bị Tần Vận nhìn thấu, Vu Đồng xấu hổ trả lời: “Việc này, nói sau đi, ha ha…”
Tần Vận khanh khách nở nụ cười, nàng đột nhiên nói với Tần Tương: “Vu Đồng nếu không phải cháu trai của em thì tốt rồi.”
Lời này nói đúng vào tâm sự của Tần Tương, nàng vô thức nói: “Đúng vậy.”
Đột nhiên phản ứng kịp, khuôn mặt của nàng không khỏi đỏ ửng lên, bàn tay đang đùa nghịch trên người Vu Đồng nhanh chóng rút về, Tần Tương nói: “Nếu là con em thì càng tốt.”
Lời nói giấu đầu hở đuôi làm cho Tần Vận mỉm cười vui vẻ.
Đến nhà, Tần Tương lại lôi kéo tam nữ ngủ cùng, kết quả là Vu Đồng lại phải nhịn thêm một đêm nữa.
Thứ hai, Vu Đồng cùng Trương Na tới trường sớm. Khi tới cổng trường, Vu Đồng để Trương Na vào lớp một mình còn bản thân thì đi tới cánh rừng nhỏ bên trường. Mặc dù Trương Na cảm thấy hiếu kỳ đối với hành động của Vu Đồng nhưng nàng vẫn nghe lời hắn đi vào lớp trước.
Không biết có thể gặp lại nàng không nhỉ? Vu Đồng vừa đi vừa nghĩ. Nhưng khi hắn còn chưa đi tới nơi thì bên tai đã nghe thấy một tiếng thét kinh hãi, âm thanh vô cùng quen thuộc làm hắn vội vàng bước tới nơi phát ra thanh âm kia.
Dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới, tình cảnh trước mắt làm cho Vung Đồng không nén được giận dữ, chỉ thấy tên khôn khiếp Tôn Phượng Quân kia đang lôi kéo cánh tay Tô Ngọc Nhã, hắn muốn ôm nàng vào lòng nhưng Tô Ngọc Nhã vẫn kiên trì ra sức giãy giụa. Vu Đồng chạy tới, một tay hắn bóp chặt tay Tôn Phượng Quân, một tay kéo Tô Ngọc Nhã vào ngực mình rồi sau đó tung một cước đá cho tên khốn khiếp kia bay xa hơn ba thước. Tô Ngọc Nhã thấy người tới là Vu Đồng thì liền ôm chặt lấy hắn khóc rống lên, nàng đem toàn bộ sợ hãi, phẫn nộ, ủy khuất cùng bất lực trong lòng đồng loạt phát tiết ra ngoài.
Mãi một lúc lâu sau Tôn Phượng Quân mới khó khăn bò dậy, hắn oán hận trừng mắt nhìn Vu Đồng nói: “Thằng chó, mày dám đánh tao?”
“Đánh mày?”
Vu Đồng lạnh lùng nhìn hắn nói: “Hiện tại tao còn muốn lấy cái mạng chó của mày chứ đừng nói là đánh, hừ, nhớ cho kỹ, từ nay về sau nếu còn dám ức hiếp Ngọc Nhã nữa thì tao sẽ cho mày đi chầu Diêm Vương sớm.”
Đây là lần nói tục đầu tiên của Vu Đồng kể từ khi sống lại, Tô Ngọc Nhã ở trong lòng hắn phân lượng quá nặng, ngoại trừ Tần Vận ra thì không có ai so được với nàng.
“Được lắm, thằng chó, có ngon thì mày chờ tao.”
Nói xong thì Tôn Phượng Quân chật vật rời đi.
Sau khi Tô Ngọc Nhã khóc được một hồi thì nàng cũng đã chậm rãi bình tĩnh trở lại, bàn tay lôi kéo Vu Đồng nói: “Chúng ta đi nhanh thôi.””
Vu Đồng cười nói: “Không vội, cùng xem con lợn kia có còn dám tới hay không?”
Tô Ngọc Nhã khẩn trương nói: “Nếu hắn quay trở lại thì nhất định sẽ không đi một mình đâu, chẳng may họ muốn đánh cậu thì phải làm sao? Thế lực của Tôn Phượng Quân tại Tô thành rất lớn đấy.”
Chấp thêm 1000 tên khốn khiếp kia cũng được! Trong nội tâm Vu Đồng cười lạnh, hắn nói với Tô Ngọc Nhã: “Không có việc gì, bạn bè của mình cũng rất lợi hại, hôm nay mình sẽ giải quyết dứt điểm chuyện này, bằng không tên đó sẽ còn đến làm phiền cậu. Đúng rồi, tại sao cậu lại tới gặp hắn vậy? Chẳng lẽ cậu vẫn hi vọng tên khốn khiếp này sẽ giúp đỡ cậu sao? Hôm nay nếu không phải mình tình cờ đi qua đây thì hậu quả….”
Vu Đồng có chút nghĩ mà sợ.
“Người ta cũng không muốn tới.”
Tô Ngọc Nhã thấp giọng nói: “Tại vì ngày hôm qua mẹ của mình tự nhiên ngất xỉu, lúc mình đưa mẹ tới bệnh viện thì tình cờ đụng phải tên họ Tôn đấy, hắn bắt mình hôm nay phải tới tìm hắn nếu không hắn sẽ đuổi mẹ mình ra khỏi viện.”
Thời điểm mẹ nàng ngất xỉu chắc hẳn nàng cảm thấy rất bất lực a? Nghĩ vậy, Vu Đồng vô cùng đau lòng, hắn ôn nhu nói: “Thật xin lỗi.”
“Tại sao phải nói xin lỗi?”
Tô Ngọc Nhã nhìn trong ánh mắt của Vu Đồng chất chứa nhu tình cùng tự trách bản thân, tim nàng theo đó đập càng lúc càng nhanh.
“Bởi vì vào thời điểm cậu bất lực nhất mình lại không có ở bên cạnh cậu.”
Vu Đồng thâm tình nhìn Tô Ngọc Nhã.
Tô Ngọc Nhã bị Vu Đồng nhìn chằm chằm, khuôn mặt xinh đẹp không khỏi đỏ lên, cuối cùng, không chịu được xấu hổ, nàng cúi đầu xuống không dám nhìn thẳng vào hắn nữa.
“Chúng ta đi thôi.”
Chỉ qua một lát, Tô Ngọc Nhã liền thúc giục Vu Đồng, theo nàng, Vu Đồng chỉ là một học sinh trung học nên hắn không có khả năng đối đầu được với Tôn Phượng Quân, bản thân chịu khổ cũng không sao, nàng không muốn liên lụy tới người con trai mà mình có hào cảm.
Một cô gái thật lương thiện, Vu Đồng âm thầm tán thưởng, hắn hiểu ý tứ của Tô Ngọc Nhã nên cười nói: “Yên tâm, hắn sẽ quay trở lại nhưng là bò tới đấy! Nếu không cậu cứ về trước đí, một mình mình xử lý hắn là đủ rồi.”
“Cậu không đi thì mình cũng không đi.”
Tô Ngọc Nhã kiên định nói, Vu Đồng cũng không thúc giục nàng, hắn lôi kéo nàng ngồi xuống rồi tùy ý hàn huyên.
Tô Ngọc Nhã cũng là học sinh cao trung, so với Vu Đồng mới học năm nhất thì nàng đã năm hai rồi. Tô Ngọc Nhã là một trong ba hoa hậu giảng đường tại ngôi trường này, nàng có biệt danh là Tiên tử u buồn, chính vì lúc nào cũng mang theo vẻ mặt u buồn nhưng lại xinh đẹp như tiên nữ nên nàng được mọi người đặt cho cái biệt danh đó. Đương nhiên, việc Tô Ngọc Nhã là hoa hậu giảng đường về sau Vu Đồng mới biết, sau khi hắn biết được chuyện này liền thề sẽ biến nàng thành Tiên tử khoái hoạt. Mà Tô Ngọc Nhã cũng giống như Vu Đồng, từ nhỏ nàng đã cùng với mẹ mình nương tựa lẫn nhau mà sống, nhưng nêu so sánh thì nàng thảm hại hơn Vu Đồng rất nhiều, từ lúc sinh ra tới giờ nàng vẫn chưa một lần được nhìn thấy cha của mình.
Sau khi biết thân thế của Vu Đồng cũng giống mình, Tô Ngọc Nhã cũng dần dần thả lỏng tâm tình, nàng cùng với hắn say sưa trò chuyện quên cả thời gian, thẳng đến khi một hồi tiếng chân truyền tới thì hai người mới dừng lại.
Người tới không ai khác chính là Tôn Phượng Quân, chỉ là trên mặt hắn đã không còn vẻ vênh váo tự đắc nữa mà thay vào đó là sự sợ hãi. Bước chân tên họ Tôn có chút mất trật tự đi tới trước người Tô Ngọc Nhã, sau đó hai đầu gối mềm nhũn của hắn nhanh chóng quỳ rạp xuống đất, hai tay tát liên tục hơn 10 cái lên mặt mình rồi run rẩy nói: “Tô tiểu thư, Tôn Phượng Quân tôi không phải là người, tôi có mắt không tròng nên đã mạo phạm cô. Từ nay về sau, tất cả tiền bạc mà Tô tiểu thư cần tôi sẽ đưa hết cho cô, chỉ mong cô có thể tha thứ cho tồi.”
Tô Ngọc Nhã không khỏi có chút hoảng sợ, nàng bề bộn đứng đậy, Vu Đồng tiến tới đá cho tên họ Tôn một cước, mắng: “Ai cho ông lại gần như vậy hả?”
Tên họ Tôn liên tục nói lời xin lỗi, hắn cũng không dám đứng dậy, hai đầu gối cứ như vậy quỳ trên mặt đất rồi lùi lại phía sau, đầu vẫn không ngừng dập nói: “Tô tiểu thư, tôi không biết cô là bạn của Trịnh tổng, nếu không thì dù cho tôi có 100 lá gan cũng sẽ không dám mạo phạm tới mẹ con cô, Tô tiểu thư, xin cô giơ cao đánh khẽ, tha cho tôi một mạng a.”
Vu Đồng thấy Tô Ngọc Nhã vẫn còn ngơ ngẩn nên nói: “Được rồi, ông mau cút đi, nhưng mà chúng tôi cũng không muốn gặp lại ông tại Trung Quốc nữa. Ông hiểu chưa?”
“Tôi hiểu rôi….tôi hiểu rồi.”
Tôn Phượng Quân vẫn ra sức dập đầu: “Sau khi trở về tôi sẽ lập tức dời khỏi đất nước này, cảm ơn hai người.”
Nhìn thân ảnh Tôn Phượng Quân rời đi, nghĩ đến việc hắn từng làm tổn thương Tô Ngọc Nhã thì trong lòng Vu Đồng vẫn không thể buông xuống lửa hận được, đánh ánh mắt đối với Thiên Nhất đang tiến tới, Thiên Nhất ngầm hiểu ý gật đầu.
Vỗ võ bả vai Thiên Nhất, Vu Đồng cười nói: “Không sai, việc này có thể tiến hành.”
Rồi hắn quay sang nói với Tô Ngọc Nhã: “Để mình giới thiệu với cậu, đây là bạn của mình, Trịnh Phong, biệt danh là Thiên Nhất, chuyện ngày hôm nay là hắn đã giúp chúng ta.”
Tô Ngọc Nhã cảm kích nói: “Cảm ơn Trịnh tiên sinh.”
Chứng kiến Tô Ngọc Nhã cúi đầu trước mình, Thiên Nhất không khỏi hoảng sợ, tương lai đây chính là một trong số các chủ mẫu của hắn đấy, vội nói: “Không dám, không dám, cô Tô không cần khách khí, cứ gọi tôi là Thiên Nhất là được rồi.”
Vu Đồng cười nói: “Hai người khách khí quá rồi, Ngọc Nhã, cậu cứ gọi hắn là anh Thiên Nhất.”
Rồi hướng Thiên Nhất nói: “Ngươi nhất định phải an bài cho mẹ của Ngọc Nhã thật tốt.”
“Yên tâm.”
Thiên Nhất cười nói: “Tôi sẽ đi thực hiện ngay đây.”
Tô Ngọc Nhã thấy hai người đã sắp xếp ổn thỏa, hơn nữa nàng cũng không phải hạng người sĩ diện nên vẫn im lặng chấp thuận, chỉ là trong lòng nàng thầm nghĩ, nhất định sau này phải báo đáp hai người. Tô Ngọc Nhã cảm kích nói: “Vậy phải làm phiền anh Thiên Nhất rồi.”
CHƯƠNG 35: LỚP HỌC THÁI LÂM