TRỌNG SINH PHONG LƯU THÁNH ĐỒ - Chương 33
Phiên dịch thuật lại lời Vu Đồng nói, tên béo Nhật Bản nghe vậy cười lạnh một tiếng, hắn còn muốn nói thêm gì đó thì từ ngoài cửa, một bóng người cao lớn, uy nghiêm chậm rãi tiến vào. Cả căn phòng ngoại trừ Vu Đồng cùng Tần Vận sau khi nhìn rõ dung mạo của người vừa vào thì đều ngây ngẩn, người kia không phải Trịnh Phong thì còn là ai được. Trịnh Phong thân là lão đại của Vĩnh Hằng, tập đoàn đứng thứ 3 thế giới, số một Châu Á thì người trong giới kinh doanh không ai là không biết tới tiếng tăm của hắn.
Bọn người Tùng Hạ, Tần Thủ tiến lên tươi cười chào hỏi Thiên Nhất nhưng đều bị hắn phớt lờ. Thiên Nhất trực tiếp đi tới trước người Vu Đồng cùng Tần Vận, hành lễ nói: “Thiếu chủ, chủ mẫu.”
Vu Đồng nhẹ gật đầu, nói: “Ngươi cầm 5 triệu đưa cho tên quỷ lùn Nhật Bản kia để hắn nhanh chóng cút khỏi đây.”
Thiên Nhất không hề do dự lấy chi phiếu ra, 5 triệu đồng nhanh chóng được hắn viết lên tờ giấy rồi đưa cho tên béo.
Mặc dù hôm nay không chiếm được mấy vị mỹ nữ kia nhưng lại kiếm được 5 triệu làm tên béo vẫn là vô cùng hài lòng, hắn vội vàng tiếp nhận tấm chi phiếu rồi xoay người rời đi, nhưng hắn mới chỉ bước được 2 bước thì đã bị lời nói tiếp theo của Vu Đồng dọa cho chết khiếp.
“Trong vòng ba ngày, ta muốn nghe tin tập đoàn Tùng Hạ phá sản.”
Vu Đồng phân phó Thiên Nhất: “Còn nữa, ta không muốn sống cùng thế giới với tên có ý xấu với mẹ ta, ngươi hiểu chưa?”
Thiên Nhất gật đầu, hắn nhìn theo bóng lưng tên xấu số kia hừ lạnh một tiếng.
Tên béo có ý định quay lại cầu xin Vu Đồng nhưng cuối cùng hắn cũng không muốn bị mất mặt, bước chân nhanh dần đi ra khỏi Tần gia. Tuy Trịnh Phong tại Châu Á có thể nói là đệ nhất nhân nhưng thế thì đã sao, hắn không tin giữa ban ngày ban mặt mình còn có thể bị giết đấy.
Nhưng tên béo lại không biết, suy nghĩ của hắn là ngây thơ như thế nào.
Muốn cho tập đoàn Tùng Hạ tan thành mây khói đối với Thiên Nhất chỉ là chuyện nhỏ. Đầu tiên, hắn phối hợp cùng với Tần Càn mang những phần hợp đồng kia đi tố cáo tên béo tội danh lừa đảo. Tiếp theo hắn chèn ép tập đoàn Tùng Hạ trên mọi phương diện làm cho cao tầng của tập đoàn này đành phải bất đắc dĩ giao ra tên béo cho cơ quan điều tra. Ngay lập tức, tên béo bị tuyên án và chỉ sau vài ngày ở trong tù, người ta phát hiện ra hắn đã tự sát. Nhưng Thiên Nhất cũng không có ý định buông tha cho tập đoàn Tùng Hạ mà càng ngày càng gia tăng sức ép. Kết quả là chưa tới nửa tháng, tập đoàn Tùng Hạ vang danh một thời tại Nhật Bản cứ như vậy biến mất mãi mãi khỏi dòng chảy lịch sử.
Quỷ lùn Nhật Bản đi rồi, Vu Đồng nhìn Tần Thủ thất thểu, khuôn mặt già nua ngốc trệ, hắn hỏi Tần Hoàng: “Ông ngoại, còn người này thì xử lý như thế nào?”
Tần Thủ không thể ngờ được sự tình lại đột ngột chuyển biến thành cái dạng này, dùng thực lực của Trịnh Phong nếu muốn giết hắn quả thực chỉ như giết một con kiến mà thôi. Tần thủ cũng biết, người duy nhất có thể cứu mạng lão lúc này là Tần Hoàng nên lão nhanh chóng quỳ xuống, cầu khẩn nói: “Anh cả, em sai rồi, anh hãy tha cho em lần này a.”
Lớn nhỏ Tần gia đã hận Tần Thủ tới thấu xương nên khi nhìn bộ dạng hối lỗi của lão, mọi người đều không có phản ứng gì. Duy chỉ có Tần Vận là có chút không đành lòng, nàng muốn mở lời khuyên bảo Tần lão nhưng khi chứng kiến ánh mắt của Vu Đồng, nàng lại nhịn xuống lời muốn nói. Mà Tần Hoàng vốn là một người vô cùng quyết đoán, ông biết rõ, nếu còn để cái thứ sâu mọt này trong nhà thì sớm muộn phiền toái cũng sẽ lại kéo đến. Vì vậy nên Tần lão hừ lạnh nói: “Ngươi mau đem theo người nhà xuất ngoại đi, ta sẽ cho ngươi một khoản tiền để từ nay về sau các ngươi không còn phải lo cơm áo nữa.”
Tần Thủ biết, đây đã là kết quả tốt nhất rồi, lúc trước hắn còn ép cả nhà Tần gia tay trắng di cư đấy, so với hắn thì Tần Hoàng đã vô cùng nhân từ rồi. Vậy nên Tần Thủ cũng không dám nhiều lời nữa, hắn chật vật đứng lên rồi im lặng rời đi.
Nhìn bóng lưng có chút tiêu điều của Tần Thủ làm trong lòng mọi người không khỏi cảm khái, nhưng đây hết thảy đều là do hắn gieo gió gặt bão, cũng không thể trách người khác được. Tần Hoàng cũng đã trải qua đủ loại sóng to gió lớn rồi nên ông rất nhanh đã phục hồi tinh thần, ông cười nói: “Đừng nghĩ tới hắn nữa, hôm nay Vận nhi trở về, chúng ta cần phải vui vẻ lên, cũng đã hơn mười năm không gặp rồi, cha có rất nhiều chuyện muốn tâm sự với con, Dung nhi, các con mang Vu Đồng đi chơi đi.”
Tần Vận cùng với mọi người ngồi xuống, Thiên Nhất bị Tần lão giữ lại, Tần Tương muốn ra ngoài chơi với bọn Vu Đồng nên len lén rời đi. Tần lão thấy vậy liền quát: “Tương nhi, con cũng phải ngồi lại.”
Tần Tương hai mắt đảo quanh rồi đột nhiên nàng ôm bụng khom lưng xuống, hét lớn: “Ai da! Con đau bụng quá, đợi con đi WC xong sẽ trở lại ngay.”
Nói xong nàng chạy thật nhanh ra ngoài, Tần lão đối với người con gái này vô cùng yêu thương nên thấy nàng như thế ông cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.
Vu Đồng cùng Tần Dung, Tần Chỉ còn có Tần Thiên ra khỏi phòng khách, lúc 4 người ra tới ngoài sân thì đã thấy Tần Tương trốn sau một cây đại thụ đang thập thò vẫy tay. Tần Chỉ cũng đành bó tay với người cô có tính tình như trẻ con này, nàng mang theo mấy người đi tới chỗ của Tần Tương.
Tới nơi, Tần Tương khoác vai Vu Đồng cười tươi nói: “Đi thôi, dì sẽ mang cháu tới một nơi chơi vô cùng vui vẻ.”
Tần Chỉ cười nói: “Hi hi, có phải cô muốn mang em ấy tới cái nơi bí mật kia không? Yên tâm, ông nội sẽ không đi tìm cô đâu.”
Tần Tương thè lưỡi tinh nghịch, Vu Đồng cảm thấy vô cùng hứng thú đối với người dì có tính cách tùy tiện này nên hắn tùy ý để nàng lôi kéo. Chỉ mất vài phút thì cả bọn đã đi tới hậu viện, ở đây có một khu vườn rất lớn, cầu nhỏ suối chảy, màu sắc rực rỡ, thậm chí bên trong còn có cả một tòa giả sơn hùng vĩ.
Cả bọn tìm tới một cái tiểu đình rồi ngồi xuống, Tần Thiên không thể chờ đợi được nữa liền hỏi: “Anh họ, tại sao cái người tên Trịnh Phong kia lại gọi anh là thiếu chủ?”
Vu Đồng cười nói: “Sư phụ của anh là chủ nhân của hắn nên đương nhiên hắn phải gọi anh là thiếu chủ rồi.”
“Sư phụ? Cái gì sư phụ, đó có phải là người dạy võ công cho anh không?”
Đối với một đứa bé như Tần Thiên thì đề tài này vô cùng hấp dẫn.
Vu Đồng nhẹ gật đầu: “Cũng có thể nói như vậy, ông ấy đã dạy anh không ít bổn sự.”
Tần Tương nghe vậy thì hai mắt tỏa sáng, nàng cười vui vẻ nói: “Cháu biết võ công sao? Thật tốt quá, dì vẫn luôn hâm mộ những gia tộc cổ võ kia nhưng đáng tiếc, Tần gia của chúng ta lại không có mấy thứ đó. Hi hi, cháu có thể biểu diễn một chút bản lãnh cho dì xem được không?”
Vu Đồng gật gật đầu, hắn đứng lên tìm một địa phương rộng rãi rồi thong thả luyện một bài quyền, bộ quyền pháp này hắn vừa dùng thần niệm học lỏm trong một thư viện đấy, dù nó không có tính thực dụng nào nhưng lúc biểu diễn lại có chút đẹp mắt.
Vu Đồng đánh xong, Tần Tương phủi phủi cái miệng nhỏ nhắn nói: “Đánh như vậy thật nhàm chán, không bằng cháu biểu diễn cho dì xem một chút ngạnh công đi.”
“Ngạnh công là cái gì?”
Vu Đồng không rõ.
“Chính là dùng ngực phá đá a.”
Tần Tương mỉm cười giống tiểu hồ ly: “Dung nhi, Chỉ nhi, hai cháu đi tìm một tàng đá lớn, Thiên nhi, cháu mang một cái búa tới đây.”
Đợi ba đứa nhỏ đi rồi, Tần Tương liền tiến tới muốn cởi áo của Vu Đồng ra.
Vu Đồng thầm hoảng sợ, chắc lẽ người dì này của hắn là một kẻ háo sắc.
Thấy ánh mắt Vu Đồng có chút cổ quái, Tần Tương vỗ mạnh lên ngực hắn một cái, nàng sẵng giọng nói: “Ánh mắt kia của cháu là sao? Chẳng phải trên TV người ta muốn dùng ngực phá đá đều cần cởi áo ra sao? Hừ, chẳng lẽ cháu tưởng dì là nữ sắc lang muốn ăn tươi nuốt sống cháu sao?”
Vu Đồng bất đắc dĩ đành phải để Tần Tương cởi áo của mình ra.
Tần Tương nhìn chằm chằm vào lồng ngực rắn chắc, góc cạnh của Vu Đồng, ánh mắt nàng có chút mê ly, bàn tay nhỏ bé không nhịn được nhẹ nhàng vuốt ve ngực hắn, giọng thì thào nói: “Thật là cường tráng! Thật không giống của một cậu bé chút nào a.”
Bị bàn tay mềm mại, bé nhỏ của Tần Tương không ngừng vuốt ve lên lồng ngực, cùng với việc nàng trông rất giồng Tần Vận nên trong nội tâm Vu Đồng không khỏi cháy lên một cỗ dục hỏa, hắn suýt chút nữa đã không kìm chế được mình mà đem nàng ôm vào lòng, cũng may là Tần Dung cùng với Tần Chỉ trở về kịp thời. Tần Dung thấy hai người mập mờ thì hét lớn: “Hừ, cô thật là xấu, nhân lúc bọn cháu không ở đây liền chiếm tiện nghi của em họ.”
Các nàng đều coi Vu Đồng là một cậu bé nên nói chuyện cũng không bận tâm chút nào.
Lúc này, dục h̉ỏa của Vu Đồng đã bốc lên mạnh mẽ, hắn nhìn về phía Tần Dung cùng Tần Chỉ. Các nàng vốn đã xinh đẹp vô cùng lại thêm Vu Đồng không kìm chế được tâm hỏa, nhìn hai nàng, một người thì ôn nhu, uyển chuyển, một người thì nóng bỏng gợi cảm làm hắn càng nhìn càng cảm thấy các nàng đáng yêu. Bởi vậy nên cái công pháp chết tiệt kia của hắn cứ như vậy tự động phát ra. Trong mắt tam nữ, Vu Đồng đột nhiên xảy ra biến hóa cực lớn, hắn không còn là một cậu bé ngây thơ nữa mà thay vào đó là một người đàn ông đẹp trai, nam tính. Trong tích tăc, thân ảnh của Vu Đồng nhanh chóng khắc thật sâu vào trong lòng các nàng.
Trong lúc bốn người còn đang hoảng hốt thì Tần Thiên đã quay trở lại, tam nữ bị giật mình tỉnh lại, trên mặt các nàng không khỏi có chút đỏ lên, ngay cả một cô gái vô tư như Tần Tương cũng không ngoại lệ xấu hổ cúi mặt xuống. Mà Tần Thiên cũng không có mang búa tới, thằng nhóc chạy ra đây là muốn gọi mọi người vào ăn cơm.
Đi đến phòng khách, đồ ăn cũng đã dọn ra rồi, Tần Hoàng vốn muốn mời Thiên Nhất lên ngồi vị trí chủ tọa nhưng Thiên Nhất kiên quyết từ chối, hắn liên tục nói mọi người đều là người nhà của Vu Đồng, hắn không thể ngồi lên vị trí cao nhất được.
Sau khi nhún nhường một phen thì mọi người đều tùy tiện ngồi xuống, Tần Tương vốn là một cô gái dám yêu dám hận, tuy nàng biết là bản thân không nên sinh ra tình cảm với Vu Đồng nhưng đây là lần đầu tiên nàng có cảm giác này với người khác giới, chính vì vậy nên nàng cũng không có ý nghĩ muốn buông tha cho tình cảm của mình. Sau một hồi nhốn nháo thì cuối cùng, Tần Tương cũng vui vẻ ngồi xuống bên cạnh Vu Đồng.
Tần Tương gắp một con tôm bỏ vào miệng, nàng vừa nhai vừa nói: “Oa, tôm hôm nay thật ngon nha, nào, cháu trai của dì, cháu cũng mau nếm thử đi.”
Nói xong Tần Tương lại gắp một con tôm cho vào miệng, cái miệng nhỏ nhắn đưa tới trước mặt Vu Đồng rồi nàng từ từ đẩy một nửa con tôm ra.
Tần Tương vốn muốn đùa giỡn Vu Đồng một chút nhưng nàng không biết được, từ sau buổi đi chơi với Hồ Tiểu Phượng thì Vu Đồng đã giải khai tất cả khúc mắc, hắn đã không còn quan tâm tới lễ nghĩa của thế tục nữa rồi. Vu Đồng đều có hảo cảm đối với mấy mỹ nhân xinh đẹp của Tần gia nên khi Tần Tương chủ động tiến tới, hắn thầm cười hắc hăc rồi nhích người lên, đôi môi nhanh chóng áp lên môi của nàng. Con tôm trong miệng Tần Tương ngay lập tức bị Vu Đồng hút mất, sau đó hắn còn lặng lẽ thè lưỡi ra liếm lên đôi môi đỏ mọng của nàng một chút. Tần Tương bị tấn công bất ngờ thì không khỏi hoảng sợ, nàng gấp rút quay đầu để không phải nhìn thấy Vu Đồng, trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng đã đỏ ửng lên rồi.
Tần Hoàng nhìn thấy động tác của hai người liền quát lớn: “Tương nhi, con đang làm cái gì đó?”
Tần lão phu nhân giật mình, bà liếc chồng một cái rồi nói: “Ông lớn tiếng như vậy làm gì? Hai đứa nó chỉ đang chơi đùa thôi mà.”
Tất cả cũng là do Tần Hoàng quen quát tháo Tần Tương mà thôi, thực ra trong lòng ông cũng không cảm thấy có gì không ổn. Mà vợ chồng Tần Càn, Tần Khôn cũng có cùng suy nghĩ, trong mắt họ, Tần Tương cùng với Tần Chỉ, Tần Dung đều giống nhau, các nàng vẫn chỉ là mấy cô bé còn ham thích vui đùa. Duy chỉ có Tần Vận là ý vị thâm trường mỉm cười, Thiên Nhất vẫn giữ bộ dạng cái gì cũng không nhìn thấy, từ đầu tới cuối hắn chỉ cắm mặt xuống ăn cơm.
“Hừ, cô thật là xấu! Đã lớn như vậy rồi mà vẫn còn đi lừa gạt nụ hôn của trẻ nhỏ.”
Tần Dung thấy người lớn không nói gì thì không khỏi bất mãn.
Sắc mặt Tần Tương lúc này đã đỏ ửng lên rồi, nàng sẵng giọng nói: “Xú nha đầu, cháu nói cái gì đó? Nếu không phục thì cháu cũng có thể hôn hắn nha.”
Tần Dung nũng nịu nói: “Hôn thì hôn, ai sợ ai chứ?”
Nói xong, đôi môi anh đào của Tần Dung cũng kẹp lấy một miếng cá, nàng chu cái miệng nhỏ nhắn đưa tới, Vu Đồng nghiêng người tiếp nhận, môi của hai người rất nhanh đã chạm vào nhau, nuốt miếng cá xuống, hắn cười cười nói: “Thơm quá!”
Tần Dung cũng không tránh khỏi bị Vu Đồng làm cho mặt đỏ tay run.
Nhận thấy ánh mắt tinh quái của Vu Đồng đang liếc nhìn mình, Tần Chỉ vội vàng cúi đầu xuống, nàng cố gắng lấy lại bình tĩnh rồi tiếp tục ăn cơm.
Vu Đồng cười nói: “Chị Chỉ nhi, tới lượt chị rồi nha.”
Tần Chỉ nào dám làm cái việc kia chứ, vì xấu hổ mà đầu nàng càng lúc càng cúi xuống thấp hơn. Vu Đồng thấy vậy thì mỉm cười khoái trá, hắn đứng dậy rồi đi tới chỗ ngồi của Tần Chỉ, một tay nâng khuôn mặt nàng lên, môi của hắn nhanh chóng áp lên đôi môi mềm mại của nàng, đầu lưỡi mạnh mẽ vươn vào trong miệng, đem cơm trắng trong miệng Tần Chỉ cuốn về miệng mình. Cuối cùng, sau khi dây dưa, khiêu khích chiếc lưỡi đinh hương của Tần Chỉ một phen thì Vu Đồng mới thỏa mãn mà thả nàng ra, hắn cười nói: “Vẫn là chị Chỉ nhi tốt với em, biết rõ ăn nhiều thức ăn sẽ không tốt nên chị đã cho em ăn cơm.”
CHƯƠNG 34: U BUỒN TIÊN TỬ