TRỌNG SINH PHONG LƯU THÁNH ĐỒ - Chương 32
Để điện thoại xuống, chân mày của Vu Đồng khẽ nhíu lại, Quan Lâm có chút lo lắng hỏi: “Ông xã, đã xảy ra chuyện gì sao?”
Trương Na lại không lo lắng chút nào, trong lòng nàng, không có chuyện gì là Vu Đồng không làm được.
“Không có gì.”
Vu Đồng cười cười, hắn hôn nhẹ lên môi Quan Lâm một cái rồi nói: “Vận nhi vừa gọi cho anh, ah, chắc em cũng đã biết rồi nhỉ, nàng ấy là mẹ của anh. Vận nhi nói muốn anh lập tức cùng với nàng tới ngoại thành gặp ông ngoại của anh, mà cho tới bây giờ anh cũng không biết mình còn có một người ông ngoại cho nên có chút bất ngờ.”
Thấy Quan Lâm vẫn còn có chút lo lắng, Vu Đồng véo nhẹ lên vú nàng một cái cười nói: “Yên tâm đi, anh còn chưa có phá trinh Lâm Lâm bảo bối thì làm sao lại ́xảy ra chuyện được cơ chứ.”
Trương Na gật đầu nói: “Chị Lâm Lâm cứ yên tâm đi, ông xã của chúng ta cũng không phải chỉ lợi hại ở trên giường thôi đâu.”
Quan Lâm xấu hổ, nàng tức giận nói: “Anh đi đi, tốt nhất là chết ở ngoài đó luôn đi.”
Sau khi lần lượt hôn lên miệng nhỏ của Quan Lâm cùng Trương Na một chút, Vu Đồng lưu luyến bước ra khỏi phòng. Nhưng khi Vu Đồng mới đi được 2 bước thì bật chợt bên tai vang lên tiếng nói của Quan Lâm: “Ông xã, anh nhất định phải chú ý nha, chờ lúc anh trở về thì trinh tiết của Lâm Lâm sẽ dành cho anh.”
…
“Vụt…vụt.”
Trên con đường quốc lộ hướng ra khỏi Tô thành, một chiếc xe hơi trông vô cùng bình thường đang băng băng chạy, rèm che đen kịt được phủ xuống, trong xe, Tần Vận cũng đã đem đầu đuôi câu chuyện nói cho Vu Đồng.
Năm đó, mặc dù Tần Vận cùng với cha Vu Đồng yêu nhau say đắm nhưng rốt cuộc hai người cũng không được sự chấp thuận của người lớn. Cha của Tần Vận, Tần lão gia chủ kịch liệt phản đối mối quan hệ này, Tần thị của ông đường đường là một trong hai gia tộc quyền quý nhất Tô thành nên đương nhiên ông không đồng ý gả con gái bảo bối của mình cho một tên thanh niên vẫn còn chưa có sự nghiệp gì như cha Vu Đồng. Nhưng Tần lão gia chủ không biết được con gái mình lại chấp nhất như vậy, Tần Vận rõ ràng náo loạn Tần gia một hồi rồi cứ như vậy bỏ trốn cùng với cha Vu Đồng làm hại ông đổ bệnh một thời gian. Mà hiện tại trong nhà đang xuất hiện nguy cơ trước nay chưa từng có nên em gái Tần Tương đã vụng trộm báo tin cho Tần Vận, chính vì vậy nên nàng mới quyết định về nhà một chuyến.
Tần Vận đem trán dựa vào vai Vu Đồng, nàng khẽ thở dài: “ Những năm gần đây dù cha mẹ không có tìm chúng ta nhưng em biết rõ, hai người họ vẫn cho người âm thầm chiếu cố em. Em cảm thấy rất có lỗi với họ, nghe nói cha em muốn xuất ngoại, ông xã, anh có thể giúp họ một lần không?”
Vu Đồng thế mới biết, tại sao kiếp trước thẳng tới khi bản thân sống lại cũng không biết mình còn có một người ông ngoại, hóa ra khi đó bọn họ đều đã xuất ngoại hết rồi, chỉ sợ khi ở bên đó cuộc sống cũng không được khá giả. Vu Đồng ôm chặt lấy Tần Vận, hắn hôn lên miệng nhỏ của nàng một cái rồi nói: “Em cứ yên tâm, thân là cháu ngoại, anh đương nhiên phải ra sức giúp đỡ ông ngoại của mình rồi, huống chi ông ấy còn đối xử với chúng ta tốt như vậy. Hắc hắc, nhưng không biết anh nên dùng thân phận là cháu ngoại hay con rể tới gặp ông đây.”
Nói xong còn không quên véo nhẹ vú Tần Vận một cái.
“Đừng!”
Tần Vận đỏ mặt nhìn nhìn tài xế lái xe.
“Thiên Nhất.”
Vu Đồng hỏi: “Vừa rồi ngươi có thấy gì không?”
Thiên Nhất thể hiện ra bộ dạng vô cùng hiểu chuyện, hắn vẫn chuyên tâm lái xe giống như mình là một người tài xế chứ không phải chủ tịch của một tập đoàn lớn vậy. Nghe được câu hỏi của Vu Đồng, Thiên Nhất mới kịp phản ứng: “Ah? Thấy cái gì thưa thiếu chủ? Thiên Nhất chỉ một mực nhìn con đường phía trước, chẳng lẽ vừa rồi bên cạnh đã xảy ra chuyện gì thú vị sao?”
Vu Đồng thầm khen hắn thức thời, cười nói: “Không phải ta đã sớm nói với các ngươi rồi sao, chỉ cần gọi tên của ta là được rồi.””
Tuy 36 thần thị đối với hắn vô cùng tôn trọng, lúc bình thường ở chung với nhau thoải mái như những người bạn nhưng việc xưng hô này thủy chung cũng không thay đổi được.
“Không được thưa thiếu chủ.”
Thiên Nhất lắc đầu: “Đại đế từng nói qua, vì để cho thiếu chủ không quên được ̣sư phụ ngài nên chủ nhân kêu chúng thần giữ nguyên cách xưng hô như vậy, hắc hắc, trong lòng chúng thần, chủ nhân chính là số một mà thiếu chủ người chính là số hai.”
Nghĩ đến việc chủ nhân đã tan hết thần lực, trở về với bản nguyên của vũ trụ, trong lòng Thiên Nhất không khỏi sầu não.
Vu Đồng cũng thở dài: “Haizz, đúng vậy a, ta cũng rất nhớ lão nhân gia người. Thiên Nhất, ngươi nói chúng ta có khả năng đem sư phụ tỉnh lại một lần nữa không?”
“Haizz, việc đấy không có khả năng.”
Thiên Nhất nói: “Nhưng với năng lực của mình thì chủ nhân rất có thể sẽ mang theo trí nhớ hồi sinh, đến lúc đó chúng ta nhất định sẽ được gặp lại người.”
Vu Đồng thở dài: “Cũng chỉ mong như vậy a, sư phụ từng nói, khi trở lại, ông ấy sẽ làm chúng ta vô cùng bất ngờ, ta đang rất chờ mong ngày ấy đây.”
Hai người rơi vào trầm mặc, chỉ chốc lát sau, dưới sự chỉ dẫn của Tần Vận, chiếc xe đã chạy tới một căn biệt thự vô cùng lớn bên ngoài ngoại ô Tô thành.
Vu Đồng mang theo Tần Vận xuống xe, hắn nói với Thiên Nhất: “Thiên Nhất, ngươi ở trong xe đợi ta.”
Thiên Nhất gật đầu, Vu Đồng cùng với Tần Vận chậm rãi tiến vào biệt thự.
Nhìn căn biệt thự hiện tại quạnh quẽ không một bóng người so với trước kia đông như trẩy hội làm Tần Vận không khỏi có chút buồn phiền, Vu Đồng ôm lấy eo nhỏ của nàng an ủi: “Vợ yêu, anh nhất định sẽ làm nơi này so với trước kia càng thêm nhộn nhịp.”
Thấy Vu Đồng lập tức có thể đoán được tâm tư của mình, trong nội tâm Tần Vận ngọt ngào vô cùng, nàng vỗ lên cánh tay đang ôm mình, gắt giọng: “Đừng có nói lung tung, nếu để người trong nhà biết được thì sẽ không tốt đâu.”
Vu Đồng cười hắc hắc rồi thả Tần Vận ra.
Hai người cứ như vậy cùng nhau đi vào, trên đường đi, rõ ràng một bóng người cũng không có, lúc tới phong khách, trong đại sảnh, một cặp lão nhân hơn 60 tuổi đang lẳng lặng ngồi uống trà.
Ông lão cảm thấy trước mặt tối sầm lại, biết là có người vừa vào nhưng lại tưởng họ là người thu dọn đồ đạc nên ngẩng đầu lên hỏi: “Thu dọn đồ đạc tới đâu rồi…”
Nhưng khi lời còn chưa nói hết thì ông lão đã đột nhiên đứng lên, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm hai người vừa xuất hiện, trong mắt ông lúc này tràn đầy kích động cùng kinh ngạc. Ông lão run run nói: “Vận nhi…Vận nhi của cha…con…con…”
Bà lão cũng đã sớm nhận ra hai người, quát to một tiếng: “Vận nhi!” rồi bước nhanh tới.
Tần Vận ôm bà lão vào lòng, nàng gọi một tiếng “Mẹ” rồi nước mắt chảy cứ thế chảy xuống như mưa. Bà lão lúc này cũng đã không kìm được nước mắt mà khóc lớn, ông lão dù nhịn xuống kích động không có tiến lên nhưng đôi mắt vẫn chăm chú nhìn hai mẹ con ôm nhau, trên mặt cũng đã thấm ướt lệ.
Khóc một hồi, ba người chậm rãi bình tĩnh lại, bà lão nhìn Vu Đồng nói: “Đây là cháu ngoại của bà sao? Mau tới đây, cho bà nhìn cháu một chút nào.”
Vu Đồng cũng có chút xúc động, hắn tiến lên hai bước, đầu cúi thấp xuống nói: “Cháu ngoại Vu Đồng bái kiến ông ngoại, bà ngoại.”
“Tốt, tốt, tốt.”
Ông lão kích động nói một mạch 3 chữ tốt, mà bà lão lại càng trực tiếp nắm chặt tay Vu Đồng nhìn từ đầu tới chân hắn.
Mấy người ngồi xuống, ông lão nói: “Vận nhi, cuối cùng thì các con đã về nhà, là cha không tốt, đã làm cho con phải chịu khổ ở bên ngoài thời gian lâu như vậy. Nhưng cha hứa từ nay về sau sẽ không như vậy nữa, hai mẹ con con hãy theo chúng ta ra nước ngoài làm lại từ đầu, đến lúc đó cha có thể hảo hảo chăm sóc cho hai mẹ con. Hừ, với thực lực của Tần Hoàng cha thì còn sợ không thể đông sơn tái khởi sao?”
“Cha mẹ, con gái có lỗi với hai người, suốt 16 năm qua con gái chưa một ngày báo hiếu cha mẹ.”
Tần Vận khóc ròng: “Trong nhà xảy ra chuyện nhưng tới bây giờ con mới biết chuyện. Cha, rốt cuộc thì đã có chuyện gì xảy ra?”
“Không có gì.”
Tần lão cười cười nói: “Cha vốn có ý định không thông báo cho con, cha nghĩ sẽ cùng với mọi người trong nhà sang bên đó an cư lạc nghiệp rồi mới quay lại đón con, nhưng nếu bây giờ hai con đã có mặt ở đây thì vừa vặn.”
Vu Đồng biết rõ, bọn họ đi nước ngoài sinh sống chỉ sợ cũng không được tốt lành, kiếp trước họ một mực không quay trở lại tìm mẹ con hai người thì có thể nhìn ra được cuộc sống bên đó khó khăn như thế nào.
Vu Đồng hỏi: “Ông ngoại, trong nhà rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Tần lão vẫn cười nói: “Cũng không phải chuyện lớn lao gì, chỉ là thay đổi hoàn cảnh một chút thôi.”
Tần lão phu nhân hừ lạnh nói: “Vận nhi cùng Đồng nhi cũng không phải là người ngoài, ông còn lăn tăn cái gì mà không dám nói ra? Còn không phải tại cái tên Tần Thủ kia bỏ đá xuống giếng, ép cha con giao ra vị trí gia chủ Tần gia đồng thời phải di cư ra nước ngoài.”
“Chị!”
Tần Vận đang muốn hỏi tiếp thì lại bị một âm thanh kinh hỉ cắt đứt. Vu Đồng nhìn lại, chỉ thấy một cô gái có tướng mạo giống Tần Vận tới 8 phần đang bước nhanh tới, nàng kích động ôm thật chặt Tần Vận. Cười đùa một hồi, nàng lại xoay qua ôm chầm lấy Vu Đồng, cười nói: “Chàu trai bé nhỏ của dì, đã hơn 10 năm rồi dì chưa được ôm cháu a, ân, cũng đã cao bằng dì rồi nha.”
Vu Đồng cười khổ đưa tay ôm lấy nàng, cảm nhận được trước ngực hai quả đào mềm đang không ngừng co dãn làm hắn không khỏi thỏa mãn. Dì Tần Tương là người duy nhất trong Tần gia từng gặp qua hắn, bất quá lúc đấy hắn chỉ mới hai tuổi.
“Tương nhi!”
Một thanh âm uy nghiêm truyền đến: “Xem con đi, đã lớn như vậy rồi nhưng có khác gì một đứa con nít không?”
Tần Tương buông Vu Đồng ra, nàng quay qua nói: “Chẳng phải con đang rất vui sao?”
DÌ Tần Tương này của Vu Đồng từ nhỏ tính cách đã cổ quái nghịch ngợm, hiện tại nàng đã 30 tuổi rồi nhưng vẫn chưa có lập gia đình, hai ông bà trong nhà cũng không có biện pháp gì, chỉ có thể lắc đầu.
Tần lão nói: “Thời gian trước, Tần Càn có tiếp quản một công trình lớn của một công ty thuộc tập đoàn Tung Hạ, Nhật Bản.”
Thấy cha mình đã nói tới chính sự, Tần Tương cũng không cười đùa nữa, nàng ngoan ngoãn ngồi xuống lắng nghe ông nói: “Bởi vì người phụ trách công trình là do Tần Thủ mang tới nên Tần Càn vô cùng tín nghiệm, trực tiếp hạ bút ký lên hợp đồng. Không ngờ tới là cái hợp đồng kia đã sớm bị người ta dở trò, hại công ty phải bồi thường một khoản tiền rất lớn, không những vậy còn thiếu nợ bọn người kia một khoản không nhỏ. Tần Thủ nói, chỉ cần cha giao ra vị trí gia chủ rồi di cư ra nước ngoài thì hắn sẽ nói với tập đoàn Tùng Hạ bỏ qua số nợ này. Vì toàn bộ Tần gia, cha đã đáp ứng yêu cầu của hắn.’
Đang nói chuyện thì từ ngoài cửa đi vào 7 người, Tần Tương cướp lời giới thiệu: “Cháu trai nhỏ à, để dì giới thiệu cho cháu, đây là bác cả Tần Càn cùng bác gái, đây là chú của cháu Tần Khôn cùng vợ. Còn 3 đứa nhóc kia là chị em của cháu, đây là chị cả Tần Chỉ, đây là chị hai Tần Dung và cuối cùng là em út Tần Thiên.”
Vu Đồng vội vàng chào hỏi, hai trưởng bối này của hắn nhìn bề ngoài vô cùng uy nghiêm, rõ ràng là được thừa hưởng từ Tần lão, mà hai người vợ của họ cũng xinh đẹp vô cùng. Tần Chỉ là con gái của bác cả Tần Càn, năm nay nàng mới 20 tuổi, tướng mạo tuyệt mỹ, dáng người lung linh, trên người nàng tỏa ra khí chất ưu nhã cực kỳ giống mấy tiểu thư khuê các như trên sách viết; Tần Dung năm nay 18 tuổi, tướng mạo của nàng không hề kém Tần Chỉ một chút nào, dáng người so ra còn nóng bỏng hơn chị gái mình rất nhiều, ngực nở mông cong, đôi mắt to đang không ngừng dò xét trên người Vu Đồng, xem ra nàng cũng giống như Tần Tương tính cách vẫn chỉ như một cô gái nhỏ; Em út Tần Thiên là con của chú Tần Khôn, năm nay mới chỉ 13 tuổi, bề ngoài khỏe mạnh kháu khỉnh trông vô cùng đáng yêu. Vu Đồng thầm than, Tần gia này thật sự là cái nôi của mỹ nữ a, hai thế hệ rõ ràng sinh ra tới 4 siêu cấp đại mỹ nữ.
Mắt thấy đã tới trưa, Tần lão đang muốn phân phó mọi người đi nấu cơm thì một âm thanh bất chợt vang lên, từ bên ngoài cửa, một nhóm người nghênh nghênh ngang ngang tiến vào. Dẫn đầu là một ông lão có chút giống Tần Hoàng, chỉ là trên người ông ta không có vẻ uy nghiêm mà thay vào đó là hèn mọn bỉ ổi. Người thứ hai là một tên béo cao chỉ tầm 1m6, cả cơ thể của hắn phình ra trông không khác gì một người phụ nữ mang thai, ngay khi tên này vừa tiến vào trong nhà thì hai mắt hắn đã dán chặt lên người 4 vị cực phẩm mỹ nữ của Tần gia, ánh lửa dâm dục trong mắt hắn không hề che dấu chút nào đang cháy lên ngùn ngụt.
Người trông có chút giống Tần Hoàng hét lên: “Anh cả, để tôi giới thiệu cho anh vị này, đây chính là người phụ trách của tập đoàn Tùng Hạ tại Trung Quốc, Chính Nam tiên sinh.”
Nói xong chỉ chỉ vào tên béo lùn kia.
Tần lão nổi giận nói: “Tần Thủ, mày tới đây làm gì? Nơi này không chào đón mày, mau mau đem theo tên nhóc con Nhật Bản kia cút khỏi đây đi.”
“Tần Hoàng!”
Tần Thủ quát: “Hiện tại tôi mới là gia chủ của cái nhà này, nếu anh biết điều thì thông minh lên một chút đi.”
Lời này vừa nói ra, lớn nhỏ Tần gia đều vô cùng giận dữ, Tần lão nói: “Tần Thủ, uổng công tao tín nghiệm mày như vậy, không ngờ mày rõ ràng cấu kết với người ngoài hãm hại cả nhà chúng ta, lương tâm của mày đã bị chó tha rồi sao?”
“Ha ha..”
Tần Thủ cười lớn một hồi: “Thắng làm vua thua làm giặc, hiện tại anh nói những lời này còn hữu dụng sao? Hạn cho anh ba ngày, nếu trong ba ngày này gia đình anh vẫn còn chưa dọn ra khỏi nơi này thì chúng ta sẽ nhờ tới tòa án.”
Tần Vận không nhịn được nói: “Cậu hai, cậu nỡ tuyệt tình như vậy sao? Cha của cháu dù sao cũng là anh của cậu, ông ấy đối với cậu không tệ, vậy mà cậu có thể nói ra những lời đó sao?”
“Ồ, ta còn tưởng là ai, đây chẳng phải là cháu gái Vận nhi sao? Như thế nào? Ở bên ngoài khoái hoạt đủ rồi nên cam lòng quay trở lại sao? Ta nghe nói, chồng của cháu đã chết hơn 10 năm rồi, vậy ai là người đã chăm sóc làm cho cháu vẫn còn trẻ đẹp như vậy? Có phải là vụng trộm…”
“Tét…”
Tần Thủ còn chưa nói hết câu thì đã bị một cái bạt tai ngã lăn xuống đất, Vu Đồng lạnh lùng nhìn lão nói: “Không muốn chết thì câm cái miệng lại cho tôi.”
Tần Thủ chật vật bò lên, lão thẹn quá hóa giận nói: “Mày là ai? Đây là chuyện của Tần gia bọn tao, mày dựa vào cái gì mà xen vào?”
Lớn nhỏ Tần gia thấy Vu Đồng đánh Tần Thủ thì đều vô cùng hả hê, Tần lão nói: “Thằng bé chính là con trai của Vận nhi, cháu ngoại của Tần Hoàng ta, mày nói xem, nó có đủ tư cách nói chuyện hay không?”
“Xì xào..”
Tần Thủ còn muốn nói chuyện tiếp nhưng lại bị âm thanh của tên béo lùn Nhật Bản cắt đứt, đôi mắt tên béo híp lại dâm đãng nhìn chằm chằm Tần Vận. Người phiên dịch đứng sau nói: “Chính Nam tiên sinh nói, nợ nần của hai nhà chỉ là chuyện nhỏ, Tần Hoàng lão tiên sinh sẽ vẫn là gia chủ của Tần gia nếu đáp ứng Chính Nam tiên sinh một điều kiện.”
Tần Thủ nghe vậy thì hoảng sợ vô cùng, lão vội vàng nói: “Chính Nam tiên sinh, không phải chúng ta đã bàn bạc kỹ rồi sao? Tại sao ngài lại…”
Tên béo không để ý tới lời Tần Thủ, đôi mắt của hắn đồng loạt quét lên tứ nữ của Tần gia rồi oa oa một hồi, người phiên dịch lại nói: “Chính Nam tiên sinh nói, chỉ cần bốn vị mỹ nhân có thể đi theo hầu hạ ngài thì Chính Nam tiên sinh cam đoan sẽ lại làm cho kinh tế của Tần gia một lần nữa phất lên.”
Lời này vừa nói ra làm cho lớn nhỏ Tần gia đều vô cùng giận dữ. Vu Đồng lạnh lùng nhìn tên béo Nhật Bản, trong lòng hắn đã phán tội chết cho tên khốn khiếp này, dám có ý đồ với Tần Vận, không thể nghi ngờ là đã chạm vào vảy ngược của hắn.
Vu Đồng quay đầu hỏi Tần lão: “Ông ngoại, chúng ta còn nợ hắn bao nhiêu tiền?”
“5 triệu.”
Tần lão nói: “Đồng nhi, không cần phải dây dưa với mấy tên quỷ lùn này, chúng ta chuyển đi là được.”
Vu Đồng lấy điện thoại ra bấm số của Thiên Nhất: “Ngươi vào đây đi.”
Sau khi cúp điện thoại, Vu Đồng lạnh lùng nhìn tên béo lùn nói: “Ta sẽ lập tức đem tiền trả cho các ngươi.”
CHƯƠNG 33: TẦN THỊ BA NỮ