TRỌNG SINH PHONG LƯU THÁNH ĐỒ - Chương 30
Lúc Vu Đồng về tới nhà thì đã hơn 12h đêm rồi, tam nữ vậy mà vẫn chưa ngủ, các nàng rõ ràng còn đợi hắn về. Thấy Vu Đồng tiến vào, Trương Na nhanh nhảu kéo hắn ngồi xuống, cái mũi nhỏ ngửi ngửi trên người hắn rồi sau đó con cặc của hắn cũng chịu chung số phận bị nàng móc ra ngửi. Sau khi xong xuôi thì Trương Na không khỏi cau mũi lại, nàng hậm hực nói: “Haizz, anh thật là ngốc mà!”
Vu Đồng sững sờ: “Hả? Sao tự nhiên anh lại trở thành thằng ngốc nữa rồi?”
“Hừ, anh xem này.’’
Trương Na chỉ chỉ trên người hắn nói tiếp: “Trên người của anh có chút mùi mồ hôi, điều đó chứng tỏ anh không có tắm qua; rồi trên con cặc của anh không có mùi dâm thủy, nói rõ anh không có địt qua cái lồn nào; quan trọng nhất là, trên con cặc của anh không hề có vết máu, chẳng phải nói lần đầu tiên bị phá trinh sẽ bị chảy máu sao? Lần đầu tiên anh địt em chảy rất nhiều máu nha, chứng tỏ anh không có địt chị Tiểu Linh. Hừ, anh đi ra ngoài lâu như vậy nhưng cũng không làm được trò trống gì vậy không phải ngốc thì là gì?”
Vu Đồng cười khổ, xem ra các nàng đều hiểu lầm hắn ra ngoài hẹn hò với Hồ Tiểu Linh rồi. Vì vậy nên hắn liền kể lại chuyện tối nay cho các nàng nghe.
Nghe Vu Đồng kể chuyện giúp chị em Hồ gia báo thù, tam nữ cũng không cảm thấy kỳ quái, lấy năng lực của hắn bây giờ thì đối phó với một tên thị trưởng chỉ dễ như trở bàn tay mà thôi. Nhưng khi nghe tới đoạn bưu hãn của Hồ Tiểu Linh thì các nàng không nhịn được đều bật cười, Tần Vận nói: “Cái việc này mà Tiểu Linh cũng dám nói ra a, hi hi, ông xã, anh mau mau đè nàng ấy xuống đi, để nàng ấy rên rỉ cho bọn em nghe.”
“Rên rỉ?”
Trương Na lại nghe được một từ mới, nàng thích thú nói: “Vậy thì sao, vậy thì sao, em cũng biết nha, mọi người nghe nè, giường, giường, giường,…"
Trương Na rõ ràng dùng bài hát sinh nhật để hát lên làm cho ba người cười nói không ngớt, Vu Đồng đem nàng ôm vào ngực, nhẹ nhàng nói: “Tiểu bảo bối, không phải như vậy đâu, em hãy nhớ, chỉ cần trong lúc địt nhau, em muốn kêu cái gì thì kêu, cái đó mới gọi là rên rỉ.”
“Nhưng mà…”
Trương Na nói: “Như vậy chẳng phải rất xấu hổ sao? Thật ra lúc bị anh địt thì em cũng có nghĩ tới nó nhưng thủy chung vẫn không dám nói ra.”
“Hửm.”
Vu Đồng âu yếm nói: “Vậy thì đợi lúc nào anh địt thì em hãy rên rỉ cho anh nghe nha, nhớ kỹ, em càng dâm đãng thì anh lại càng thích.”
Rồi Vu Đồng ôm Trương Na đi vào phòng ngủ: “Thôi được rồi, các vợ yêu, chúng ta đi ngủ thôi.”
Sau khi 4 người nằm nghiêm chỉnh trên giường thì Vu Đồng cũng không động tới các nàng, hắn chỉ ôm Trương Na vào lòng, đôi mắt nhắm lại nhìn như rất buồn ngủ.
Tần Vận có chút ngạc nhiên, nàng đưa bàn tay nhỏ bé sang nắm lấy con cặc đã căng cứng của Vu Đồng, hỏi: “Ông xã, hôm nay anh không muốn sao?”
Vu Đồng lắc đầu nói: “Ừ, hôm nay anh hơi mệt nên cũng không muốn lắm.”
Tần Vận cùng Tạ Vũ Hân còn chưa biết rằng Vu Đồng đã biết các nàng không được thoải mái. Tần Vận thấy con cặc của hắn cứng rắn như vậy thì không đành lòng, nàng nói: “Nhưng mà bọn em muốn!”
Tạ Vũ Hân còn phụ họa theo lời Tần Vận, nàng nằm ngửa ra, cặp đùi tách sang hai bên, bàn tay nhỏ bé đưa xuống vạch hai mép lồn hồng hào ra, giọng dâm đãng nói: “Ah…ông xã…mau đút con cặc to lớn của anh vào lồn em đi.”
Trong nội tâm Vu Đồng vô cùng cảm động, hắn duỗi tay ra ôm hai mỹ phụ vào lòng, trên miệng nhỏ của hai người hôn nhẹ một cái, ánh mắt thầm tình nhìn các nàng nói: “Được rồi, anh biết ngày hôm qua các em bị anh địt mạnh quá làm tới giờ vẫn còn không thoải mái, Vận nhi, cảm ơn em!”
Tần Vận lập tức hiểu rõ vì sao Vu Đồng lại cảm ơn mình, nàng cũng thâm tình nhìn hắn rồi nói: “Ông xã không được nói vậy, anh là chồng của Vận nhi, cũng là người mà Vận nhi yêu nhất, chỉ cần anh cảm thấy thoải mái thì em nguyện ý làm tất cả mọi chuyện.”
Tạ Vũ Hân cùng Trương Na cũng gật mạnh đầu tán thành.
Vu Đồng nắm thật chặt tay của các nàng, khẽ nói: “Ừm, anh biết rồi, anh cũng yêu các em rất nhiều, giờ thì ngủ đi.”
Tần Vận cũng không có làm theo ý Vu Đồng, nàng vẫn cầm chặt con cặc của hắn, tốc độ xoa nắn đã tăng lên đáng kể, nàng cười nói: “Anh không được ngủ, ông xã, nếu lồn của em không dùng được nữa thì hãy để em dùng chỗ khác giúp anh thỏa mãn nha.”
Vu Đồng nghĩ Tần Vận muốn hắn chơi lỗ sau của nàng nên hắn lắc đầu nói: “Không được, anh không thích chơi chỗ đó.”
Tần Vận gắt giọng: “Anh nghĩ đi đâu thế? Hừ, cái chỗ kia dù anh có muốn thì em cũng không cho anh đâu, ý em là chỗ khác cơ.”
Nói xong thì Tần Vận bước xuống giường, từ bên trong tủ nàng lấy ra một thứ gì đó.
Vu Đồng khó hiểu nhìn Tần Vận, chỉ thấy nàng mở nắp lọ kia ra, một chút chất lỏng được nàng cho vào lòng bàn tay, hai tay vuốt vuốt rồi sau đó bôi lên con cặc của hắn, hóa ra cái thứ kia chính là chất bôi trơn. Bôi xong cho con cặc của Vu Đồng thì Tần Vận lại đổ một chút nữa ra rồi xoa lên ngực mình. Đến lúc này thì Vu Đồng cũng hình dung ra được Tần Vận muốn làm gì rồi.
Quả nhiên, sau khi bôi trơn xong thì Tần Vận cúi người xuống, hai tay nàng bưng lấy bầu vú to của mình kẹp thật chặt con cặc của Vu Đồng, cứ như vậy liên tục ma sát lên xuống dù khoái cảm không bằng địt lồn nhưng lại đem tới cho Vu Đồng một tư vị khác. Đặc biệt mỗi khi nhìn thấy con cặc của mình thấp thoáng ẩn hiện sau bầu vú trắng muốt của Tần Vận thì tâm tình cùng ánh mắt của Vu Đồng lại vô cùng thỏa mãn.
Di chuyển được một lát thì Tần Vận ngẩng đầu lên nhìn Vu Đồng cười quyến rũ, sau đó nàng cúi nhẹ xuống, cái miệng nhỏ nhắn mở ra, mỗi lần cúi xuống như vậy thì đầu cặc của hắn lại mất hút bên trong miệng nàng, rồi khi ngẩng đầu lên thì con cặc hắn cũng theo đó bị rút ra làm vang lên tiếng “pặc” thật dâm đãng.
Sau khi mát xa cho Vu Đồng chán chê thì Tần Vận lui xuống, Tạ Vũ Hân cũng học theo, nàng tiến lên giúp cho Vu Đồng được thoải mái.
Trương Na ngồi bên cạnh chứng kiến cảm thấy có chút thú vị, nàng cũng muốn làm như vậy với Vu Đồng nhưng rồi sực nhớ là hai vú của mình vẫn còn rất nhỏ, dù có cố gắng kẹp thế nào đi nữa cũng sẽ không vừa thì không khỏi tức giận, nàng mân mê cái miệng nhỏ, hai tay nắm lấy bầu vú mới phát dục của mình ra sức kéo mạnh, trong miệng thì thào nói: “Hai chị nhanh lên một chút đi, người ta cũng muốn được ông xã địt vú mà.”
Lời nói ngây ngô của nàng làm ba người không kìm được cười lớn, Trương Na nhìn chằm chằm vào hai mỹ phụ, nàng có chút giận dỗi nói: “Hừ! Chẳng phải hai vú có hơi lớn một chút thôi sao. Hãy đợi đấy, sau này bản cô nương lớn lên thì bầu vú nhất định sẽ lớn hơn hai người.”
Tạ Vũ Hân vẫn đang bận hầu hạ Vu Đồng, Tần Vận tiến tới an ủi Trương Na: “Đúng vậy a, Na Na của chúng ta sau khi lớn lên hai bầu vú khẳng định là sẽ siêu lớn, đến lúc đó em nhất định sẽ làm ông xã mê chết.”
Nghe được lời an ủi của Tần Vận thì Trương Na mới dễ chịu đôi chút, nàng lại chăm chú xem hai mỹ phụ chăm sóc cho Vu Đồng, trong đầu thì đang không ngừng tưởng tượng cảnh mình có một cặp vú siêu lớn, con cặc to lớn của Vu Đồng tiến vào liền không chui ra được thì nhất định anh ấy sẽ vô cùng sướng.
Trọn vẹn hơn 2 tiếng đồng hồ, dưới sự nỗ lực của Tần Vận thì Vu Đồng mới đạt được cao trào, tinh hoàn nở lớn, từ bên trong đầu cặc phun ra lượng lớn tinh dịch, mãi tới khi cái miệng nhỏ nhắn của nàng bị bắn đầy thì hắn mới dừng lại.
Cả miệng ngậm đầy tinh dịch, Tần Vận mở trừng hai mắt ngạc nhiên, nàng vội vàng đem chất lỏng đặc sệt bên trong miệng chia cho hai mẹ con Tạ Vũ Hân. Hai nữ sau khi tiếp nhận tinh dịch của Vu Đồng từ miệng Tần Vận cũng ngạc nhiên không kém, các nàng đều có chút không nỡ nuốt cái thứ mỹ vị trong miệng xuống. Trương Na hỏi: “Ông xã, sao tinh dịch của anh hôm nay lại dễ uống như vậy? Vừa ngon vừa ngọt!”
Nguyên lai là sau khi Vu Đồng nghe Hồ Tiểu Phượng nói chuyện lúc sáng thì trong đầu hắn nảy ra một ý nghĩ, các nàng đã thích uống tinh dịch của mình như vậy mà bản thân cũng rất ưa thích nhìn miệng các nàng chứa đầy tinh dịch, vậy tại sao mình lại không làm cho tinh dịch có thêm chút mùi vị chứ? Bởi vậy nên nếu các nàng thấy vui thì hắn sẽ bắn cho các nàng nhiều thêm chút.
Nghe Vu Đồng giải thích xong lại làm Tần Vận thêm lo lắng, nàng nói: “Anh…anh làm vậy liệu có ảnh hưởng tới chất lượng tinh dịch không? Em…em muốn..”
Nói đến đây, khuôn mặt thanh tú của Tần Vận không khỏi đỏ lên: “Em còn muốn sinh cho anh một tiểu bảo bối.”
Vu Đồng cười nói: “Việc này thì các em yên tâm, anh chỉ cải biến chút hương vị còn chất lượng tinh dịch không ảnh hưởng chút nào, không những vậy nó còn có thể dưỡng nhan cùng gia tăng công lực đấy. Từ nay về sau các em cứ thoải mái uống, trong nó còn có rất nhiều tác dụng . Còn về vấn đề đứa nhỏ thì do anh không vội nên cũng đã luyện hóa tinh của mình, từ nay về sau dù có bắn tinh ngập lồn thì các em cũng sẽ không có thai đâu.”
Tam nữ nghe vậy mới yên tâm, Tạ Vũ Hân nói: “Nếu anh có thể luyện hóa tinh dịch thì sau này hãy bắn thật nhiều nha. Em rất thích uống tinh của anh đấy.”
Tần Vận cùng Trương Na gật đầu thật mạnh.
Vu Đồng cười đáp ứng, hắn ôm các nàng thật chặt rồi dần dần tiến vào mộng đẹp.
6h sáng thứ hai, Vu Đồng mang theo Trương Na tới nhà hai chị em Hồ gia, dù hai người đã đến sớm như vậy nhưng cũng không gặp được Hồ Tiểu Linh, thẳng đến hơn 9h tối nàng ấy cũng vẫn chưa về, Vu Đồng biết rõ, sợ là trong thời gian này Hồ Tiểu Linh xấu hổ không dám gặp mình rồi.
Một ngày này, 3 người lại tới công viên chơi phi thường vui vẻ, Vu Đồng bởi vì chơi ở công viên vui vẻ còn nhị nữ thì chơi con cặc của hắn tới vui vẻ. Nguyên cả ngày, con cặc của Vu Đồng không lúc nào thoát khỏi đôi tay nhỏ bé của nhị nữ, dù sao cũng có Vu Đồng ở đây nên các nàng tha hồ phóng túng mà không lo sợ người ngoài nhìn thấy. Không những vậy, trong lúc nghỉ ngơi, Trương Na còn cổ vũ Hồ Tiểu Phượng kẹp Vu Đồng mấy lần, nhìn hai bầu vú khổng lồ của Hổ Tiểu Phượng không ngừng di chuyển lại làm cho nàng càng thêm hâm mộ.
Buổi tối, tam nữ buồn bực phát hiện ra lồn của mình vẫn còn có chút không thoải mái, tuy vẫn có thể miễn cưỡng cho Vu Đồng địt nhưng cuối cùng hắn cũng cố gắng nhịn xuống. Vốn là ngày mai các nàng sẽ bình phục rồi nên nếu lại hung ác đè các nàng ra địt thì chẳng phải hắn sẽ phải nhịn thêm 1 tuần nữa sao? Rơi vào đường cùng, Tần Vận cùng với Tạ Vũ Hân lại phục vụ Vu Đồng như hôm qua làm cho Trương Na ngồi bên cạnh càng thêm ghen tị.
Cuối tuần, mới sáng sớm nhưng Vu Đồng cùng Trương Na đã tới trường học. Khi cả hai vừa tới nơi thì tình cờ bắt gặp Quan Lâm cũng vừa đến trường, nàng nhìn hai đứa trẻ sóng vai đi với nhau liền hỏi: “Hửm, hai đứa nhóc con các em vì sao hôm nay lại tới trường sớm như vậy?”
“Hừ!”
Trương Na có chút bất mãn nói: “Không được gọi người ta là nhóc con, nếu không em sẽ kêu anh Đồng khều chị đấy.”
Hai ngày này, Trương Na đối với đôi bầu vú của mình rất buồn bực, nàng cảm thấy rất tức giận khi nghe ai đó nói mình còn bé.
Vu Đồng biết vì sao Trương Na bất mãn nên cười nói: “Nhưng em đúng là nhóc con mà.”
Chữ “con” được Vu Đồng nhấn mạnh vào.
“Anh!”
Trương Na thật sự không chịu được nữa, nàng tức giận kêu to: “Em cắn chết anh!”
Nói xong liền cắn thật mạnh vào tay Vu Đồng.
Vu Đồng cười khổ, Quan Lâm dù không hiểu vì sao Trương Na tức giận nhưng vẫn an ủi nói: “Được rồi, Na Na đừng giận nữa, là chị không tốt a.”
Trương Na buông cái miệng nhỏ nhắn đang cắn chặt tay Vu Đồng ra, nàng hâm mộ nhìn đôi vú cao ngất của Quan Lâm, trong miệng hầm hừ nói: “Hừ hừ, các người thì lớn rồi, chỉ có một mình em là nhỏ thôi, được chưa.”
Vu Đồng vội vàng an ủi: “Na Na ngoan, không phải là anh trêu em đâu, em nhìn của anh nè, chẳng phải so với em thì nó còn nhỏ hơn nhiều sao? Làm sao mà anh có thể chê cười em được chứ?”
Nói xong thì hắn ưỡn ngực lên.
Rốt cuộc thì Quan Lâm cũng biết hai người này đang nói tới cái gì, khuôn mặt không khỏi đỏ lên, nhưng khi nghe được câu tiếp theo Trương Na nói thì nàng lại càng mắc cỡ: “Nhưng mà con cặc của anh rất lớn nha.”
Trương Na nói thế đó.
Quan Lâm đỏ bừng khuôn mặt, Vu Đồng cũng cảm thấy một chút xấu hổ, hắn vội nói: “Hai người cứ trò truyện đi a, anh ra ngoài đi dạo chút.”
Nói rồi chạy thật nhanh về hướng cổng trường.
Trương Na giả bộ khó hiểu nhìn Quan Lâm, nói: “Chị Lâm Lâm, tại sao anh ấy lại chạy?”
Quan Lâm đỏ mặt nói: “Ải bảo em nói lung tung.”
“Không hề nha, em không có nói lung tung, con cặc của anh ấy dài 21cm còn chưa đủ lớn sao?”
Trương Na có ý kích thích Quan Lâm.
Quan Lâm cũng không nói được gì, nàng nhanh chóng kèo Trương Na đi vào lớp.
…
“Ai da…”
Vu Đồng vừa ra tới cổng trường thì vô tình đụng phải một cơ thể mềm mại, đối phương bị hắn đụng ngã xuống đất, vội vội vang vàng chạy tới nâng người kia dậy, Vu Đồng áy náy nói: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, là do tôi đi quá nhanh nên không để ý đường.”
Rồi Vu Đồng ngẩng đầu lên nhìn đối phương.
“Oành….”
Vu Đồng ngơ ngác nhìn cô gái thanh lệ thoát tục trước mắt, trong lòng thì đang không ngừng kêu to “Tô Ngọc Nhã!”
Suy nghĩ của Vu Đồng nhanh chóng quay trở lại năm 2004, lúc mà hắn còn chưa gieo mình xuống núi tự sát. Đó là một buổi tối cuối thu, lúc đó Vu Đồng vừa trốn học ra ngoài chơi, đang mải mê đi trên đường thì hắn nghe được một tiếng kinh hô, ánh mắt vô thức nhìn ra hướng đó thì một thân ảnh yểu điệu từ trên trời rơi xuống đập vào mắt hắn. Trên khuôn mặt tuyệt mỹ của cô gái đó tràn đầy tuyệt vọng cùng giải thoát, ánh mắt nàng vô cùng phức tạp, một người chưa bao giờ trải qua sự đời như Vu Đồng căn bản nhìn không hiểu, chỉ biết là, khoảnh khắc cô gái kia rơi xuống đã vĩnh viễn chôn vào nơi sâu nhất trong trái tim hắn. Sửng sốt một chút, Vu Đồng vội vàng chạy tới muốn đỡ cô gái kia nhưng đã quá muộn, cô gái đó rơi cách chỗ hắn đứng chỉ nửa thước, máu từ người nàng dần dần chảy ra nhuộm đỏ mặt đất. Vu Đồng ôm lấy nàng, hắn dùng tốc độ nhanh nhất đưa cô gái đó tới phòng khám gần nhất nhưng vẫn không kịp, trái tim của nàng đã ngừng đập từ lâu. Sau đó, Vu Đồng chạy tới một quán rượu để giải tỏa, hắn uống không biết bao nhiêu là rượu. Cuối cùng, Vu Đồng cũng không nhớ rõ vì sao hắn lại về tới trường học nữa, hắn chỉ biết là cả đời này của mình cũng sẽ không quên được bóng hình của người con gái kia.
Về sau Vu Đồng mới biết rõ ngọn nguồn câu chuyện, cô gái kia tên là Tô Ngọc Nhã, là một trong những nữ sinh đẹp nhất trường, nàng vì muốn chứa bệnh cho mẹ nên đã bán mình lấy 500 vạn đồng cho một tên thương nhân thèm muốn mình từ lâu. Rồi không biết vì lí do gì mà trong ngày hôn lễ, lúc chú rể còn đang say khướt bên ngoài thì nàng lại quyết định gieo mình từ trên tầng 6 xuống.
Kiếp trước, thẳng đến một khắc trước khi sống lại, Vu Đồng còn đang mơ tưởng được lấy nàng làm vợ.
Sau khi sống lại thì Vu Đồng cũng muốn đi tìm nàng nhưng một là bản thân hắn còn nhỏ, hai là hắn gặp quá nhiều chuyện nên nhất thời không nhớ ra. Hắn vốn định sau một thời gian nữa mới đi tìm nàng nhưng không ngờ hôm nay lại ngẫu nhiên đụng phải, trong nội tâm Vu Đồng lúc này đang vô cùng vui vẻ.
“Ui, bạn gì đó ơi.”
Tiếng nói dễ nghe cắt đứt suy nghĩ trong lòng Vu Đồng, lúc hắn cảm giác được trong tay mình có chút giãy dụa thì mới nhận ra, bàn tay của mình đang nắm chặt bàn tay nhỏ xinh của Tô Ngọc Nhã. Vu Đồng vội vàng buông tay ra, hắn có chút xấu hổ gãi gãi đầu, cười cười nói: “Thật xin lỗi, mình có hơi thất thần, vừa rồi không có đụng cậu bị thương chứ?”
“Ừm, mình không sao?”
Khuôn mặt của Tô Ngọc Nhã có chút đỏ lên, nàng ngượng ngùng nhìn Vu Đồng nói: “Vậy…vậy mình đi trước đây.”
Nhìn bóng lưng Tô Ngọc Nhã, dù đang mặc trên người đồng phục rộng thùng thình nhưng như vậy cũng không thể che dấu đi được dáng người yểu điệu động lòng người của nàng. Vu Đồng âm thầm tán thưởng, khó trách về sau nàng được người ta gọi là đệ nhất mỹ nhân của Tô thành.
Nhưng rồi Vu Đồng chợt phát hiện hướng đi của Tô Ngọc Nhã cũng không phải là đi vào trường, trong lòng hắn cảm thấy khó hiểu nên đã quyết định âm thầm đi theo nàng.
Tô Ngọc Nhã đi vào một cái rừng cây nhỏ bên cạnh trường học, ở nơi đó đã có một tên trung niên hơi mập đứng chờ, thấy nàng tiến vào thì hắn cười dâm đãng nói: “Tô tiểu thư, rốt cuộc cô cũng lo lắng rồi sao? Tôi nghe nói bệnh tình của mẹ cô đang không được tốt lắm, sợ rằng thời gian còn lại cũng không còn nhiều, cô cũng không muốn làm một đứa con bất hiếu chứ?”
Tô Ngọc Nhã thấp giọng nói: “Ông chủ Tôn, ông xem như vậy có được không? Ông cho tôi mượn trước số tiền kia, tôi thề sau này sẽ trả cho ông gấp bội.”
“Mượn?”
Tên họ Tôn kia cười bỉ ổi: “Được a, cô nói đi, muốn mượn của tôi bao nhiêu, 300? 500? Chỉ cần không quá 1000 đồng thì cô cứ nói. Còn nếu hơn thì không được rồi, cô lấy thân phận gì ra để trao đổi với tôi chứ?”
Tô Ngọc Nhã cầu khẩn nói: “Cầu xin ông, ông chủ Tôn, ông hãy coi như là làm một chuyện tốt không được sao? Tôi đảm bảo sẽ trả lại cho ông gấp bội mà.”
“Vẫn câu nói kia của tôi.”
Tên họ Tôn nói: “Tô tiểu thư, dù sao thì cô cũng chưa lập gia đình, mà tôi lại chưa có vợ, không bằng cứ theo lời tôi đề nghị, cô gả cho tôi thì chẳng phải mọi chuyện dễ nói rồi sao?Đồng thời cô cũng đừng mong tìm người khác giúp đỡ, tại cái Tô thành nhỏ bé này còn chưa có người nào dám không cho Tôn Phượng Quân tôi mặt mũi. Tôi, Tôn Phượng Quân đã nói sẽ giúp cô thì đừng hòng người khác dám nhúng tay vào.”
Vu Đồng núp ở phía sau có chút giận dữ, cái tên khốn khiếp này quá phách lối rồi, tại Tô thành này, người dám nói ra những lời đấy sợ chỉ có mỗi Thiên Nhất mà thôi, ngay cả bí thư thị ủy cũng không dám đâu, thế mà hắn lại hùng hổ tuyên bố như vậy. Vu Đồng vốn muốn tha cho tên này một mạng vì dây dưa đã 2 năm nhưng hắn vẫn chưa động chạm tới Tô Ngọc Nhã nhưng hiện tại xem ra là không thể tha được rồi, cái tên khốn khiếp này cũng quá mất dạy, Vu Đồng quyết định sẽ cho hắn một bài học. Vu Đồng không thể tưởng tượng được tên họ Tôn này đã gây ra thương tổn như thế nào với Tô Ngọc Nhã, chẳng trách về sau nàng lại suy nghĩ cực đoan như vậy.
Tô Ngọc Nhã oán hận nhìn Tôn Phượng Quân nói: “Ông chủ Tôn, ông không thể thả cho hai mẹ con tôi một con đường sống sao?”
“Con đường sống?”
Tôn Phượng Quân cười dữ tợn: “Tôi đã bày cho cô một con đường nhưng cô đâu có bước đi trên đó, tôi cũng là hết cách a. Hừ, ngày mai tôi lại tới, hy vọng đến lúc đó cô sẽ cho tôi một câu trả lời thỏa mãn.”
Nói rồi tên họ Tôn xoay người rời đi.
Tô Ngọc Nha quỳ ngồi dưới đất, nàng đưa hai tay lên che mặt, đôi vai gầy yếu không ngừng run rẩy.
Vu Đồng đau lòng bước tới ngồi cạnh Tô Ngọc Nhã, bàn tay hắn nắm lấy đầu vai nàng kéo xuống. Cứ như vậy, Tô Ngọc Nhã dựa vào đôi vai của Vu Đồng khóc lớn.
Vu Đồng có chút cảm khái, rốt cuộc cũng lại được ôm nàng vào lòng a, người con gái mà hắn yêu say đắm cả hai kiếp. Ôm lấy thân thể mềm mại của Tô Ngọc Nhã, cảm nhận từng tiếng nấc lên của nàng làm trong lòng Vu Đồng không hề nảy lên một tia dục vọng nào, trong hắn lúc này chỉ có yêu thương sâu đậm cùng thương tiếc. Vu Đồng cũng biết, Tô Ngọc Nhã dựa vào lồng ngực hắn không phải bởi vì nàng có ý gì với hắn mà là do trong nội tâm nàng đang vô cùng bất lực, lúc này nàng ấy chỉ vô thức muốn tìm một ai đó để dựa vào mà thôi.
Quả nhiên, sau khi nước mắt ngừng chảy thì Tô Ngọc Nhã cũng dần cảm thấy có chút gì đó không đúng, nàng kinh hô một tiếng rồi đẩy Vu Đồng ra, giọng yếu ớt nói: “Cậu…tại sao cậu lại ở đây?”
“Không có gì.”
Vu Đồng nhún nhún vai: “Vừa rồi lúc mình đi ngang qua đây thì tình cờ trông thấy một mỹ nữ ngồi khóc, lúc đầu mình còn tưởng sẽ phát sinh cảnh thư sinh cùng với nữ quỷ lãng mạn như trong tiểu thuyết nhưng không ngờ người đó là cậu.”
Tô Ngọc Nhã nhìn chiếc áo đồng phục của Vu Đồng đã ướt đẫm một mảng thì không khỏi xấu hổ, nói: “Thật xin lỗi, vì mình mà cái áo của cậu bị ướt rồi.”
Vu Đồng sảng khoái nói: “Không sao, không sao, như vậy lại càng tốt, đằng nào thì mình cũng đi học muộn, nếu cô giáo có hỏi thì mình sẽ nói là do chạy nên ra mồ hôi, đúng rồi, hay là cậu lại khóc tiếp đi, làm cho bên còn lại cũng ướt, người ngoài nhìn vào càng dễ tin là thật hơn.”
Tô Ngọc Nhã bị Vu Đồng trêu chọc không nhịn được nở nụ cười, nàng gắt giọng nói: “Cái gì mà khóc tiếp chứ, ý của cậu mình là một con quỷ khóc nhè sao?”
Rồi Tô Ngọc Nhã chợt nhận ra giọng điệu của mình có chút không đúng, nàng lúng túng nói: “Mình…mình…cũng đã đến giờ vào lớp…mình đi trước đây.”
Nói xong thì nàng nhanh chóng chạy vào trường.
Xem ra có cơ hội a! Vu Đồng kinh hỉ, hắn có chút tự kỷ sờ sờ khuôn mặt: “Ha ha, khuôn mặt đẹp trai thật tốt a.”
Nhưng Vu Đồng đâu biết được, Tô Ngọc Nhã biểu hiện như vậy là do cái công pháp chết tiệt mà Hoan Hỉ đại đế đã truyền cho hắn.
CHƯƠNG 31: QUAN LÂM VÀO LÒNG