TRỌNG SINH PHONG LƯU THÁNH ĐỒ - Chương 3
Lúc Vu Đồng tỉnh lại thì phát hiện mình đang năm trên một chiếc giường nhỏ, hắn cảm giác toàn bộ thế giới đều có chút không giống trước kia. Chính xác là bản thân hắn đã thay đổi không giống, Vu Đồng vươn tay lên nhìn thì không khỏi ngỡ ngàng, một bàn tay nhỏ nhắn, non nớt, mập mạp đập vào mắt hắn. Chuyện này là sao? Sao hắn lại trơ nên nhỏ bé như thế này?
Vu Đồng đưa mắt nhìn loạn thì biết được đây là một căn phòng nhỏ, trên vách tường loang lở vôi trắng, đôi khi còn nhìn thấy gạch đỏ lấp ló.
“Đây là nơi nào? Sao ta lại trở thành như thế này? Còn sư phụ người đâu rồi?” Vu Đồng nhất thời nghĩ mãi không ra.
Vu Đồng đem thần thức bao phủ toàn bộ trái đất thì biết được đã hoàn toàn không có khí tức của sư phụ ở đây nữa. Nhưng điều đó lại giúp hắn biết được mình lại là đang ở năm 88, lúc đó hắn mới 2 tuổi mà thôi. Vu Đồng trước kia lúc rảnh rỗi cũng hay tìm đọc mấy cái tiểu thuyết xuyên không trên mạng, nhiều nhân vật trong đó cũng là sống lại lúc còn bé. Bất quá, chuyện này hẳn là sư phụ làm ra nhưng nghĩ lại thì hắn cảm thấy khồng đúng, sư phụ có năng lực như vậy tại sao không quay ngược thời gian trở về khoảnh khắc đại chiến kia để cứu lấy vợ con chứ?
Không cam lòng, một lần lữa Vu Đồng thả thần thức ra nhưng lần này bao trùm cả vũ trụ. Bất quá vẫn không thể nào tìm thấy dù là một tia khí tức của sư phụ.
“Á….”
Vu Đồng đột nhiên cảm thấy đầu đau như búa bổ, xuýt thì ngất đi. Hắn vội vàng thu lại thần thức, lúc này mới mới nhận ra lực lượng của mình đã yếu đi rất nhiều, so với lúc trước không bằng 1 phần 100.
“Không ngờ dùng thần thức bao phủ toàn vũ trụ lại khiến cho mình bị thương ngiêm trọng như vậy. Muốn khôi phục sợ là không phải ngày một ngày hai có thể làm được.”
Rơi vào đường cùng, Vu Đồng muốn hỏi 36 thần thị xem rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, xem bọn hắn có hay không biết được một chút.
Thần thức yếu ớt tản ra và rất nhanh đã tìm thấy 36 thần thị ở dãy núi Côn Luân, xem chừng bọn họ vẫn còn chưa thức tỉnh. Vu Đồng thả ra một cái phân thân đánh thức bọn họ tỉnh lại. Nhưng chúng thần thị cũng là cái gì cũng không biết, sau khi nghe Vu Đồng nói đã tìm cả vũ trụ cũng không thấy Hoan Hỉ đại đế thì liền trầm xuống.
Thiên Nhất là người được tạo ra đầu tiên, hắn đã đi theo Hoan Hỉ đại đế lâu nhất, nghĩ nghĩ một lúc liền đau buồn nói: “Thần nhớ đại đế đã từng nói qua, ngài nắm trong tay một loại cấm thuật có thể thay đổi thời gian, có lẽ ngài ấy đã dùng nó để đưa chúng ta về với 26 năm trước.”
Loại cấm thuật này Vu Đồng sau khi được Hoan Hỉ đại đế truyền thụ thì cũng biết nhưng nhất thời vẫn cảm thấy bối rối, hắn hỏi: “Sư phụ đã có loại cấm thuật này sao không sử dụng lên bản thân mình để quay lại ngăn chặn cuộc chiến kia, cứu lấy mọi người.”
Thiên Nhất nước mắt đầy mặt nói: “Đây là loại cấm thuật cường đại nhất, làm sao có thể sử dụng tùy tiện được. Nghe đại đế nói, người dùng thuật này sẽ bị hồn phi phách tán, triệt để biến mất khỏi không, thời gian, coi như chưa từng tồn tại trên đời này.”
Vu Đồng ngây ngẩn, hắn thế mới biết sư phụ đối tốt với hắn còn hơn cả bản thân tưởng tượng, hắn thì thào lẩm bẩm: “Sư phụ người tội gì phải làm vậy? Cho dù theo người nói lãng phí trăm năm dưới âm phủ để tìm mẹ cũng được, đồ nhi thật sự không muốn người ra đi. Người còn nói về sau hai ta sẽ còn gặp lại, chẳng lẽ những lời đó chỉ là để dối gạt ta sao?”
Những lời lẩm bẩm của Vu Đồng thế mà lại lọt vào tai Thiên Nhất, hắn kích động nói lớn: “Lời thiếu chủ nói là sự thật? Đại đế nói hai người sau này sẽ còn gặp lại?”
Vu Đồng bị phản ứng của Thiên Nhất dọa sợ nhưng vẫn gật đầu nói: “ Đúng vậy a, sư phụ đã từng nói những lời như vậy nhưng xem ra người chỉ đang an ủi ta mà thôi.”
Chúng thần thị đột nhiên cao hứng trở lại, Thiên Nhất nói: “Thiếu chủ, người cùng đại đế mới quen biết nên không rõ tính cách của ngài ấy, đại đế từ trước tới nay nói được là làm được.”
Chúng thần thị đều gật đầu phụ họa.
Thấy bọn họ nói chắc chắn như vậy thì trong lòng Vu Đồng cũng sinh ra chút hy vọng, nhưng tuyệt nhiên vẫn còn chút lo lắng, hắn nói: “Haizzz, chính ngươi cũng đã nói, dùng cấm thuật xong sẽ tan thành mây khói, hơn nữa trong vũ thụ thật đã không còn khí thức của người…..”
Lời còn chưa nói hết đã bị Thiên Nhất chặn lại: “Thiếu chủ đừng lo, đại đế đã nói thì nhất định làm được, dùng thần thông tuyệt đỉnh của mình thì lão nhân gia ngài sẽ quay trở lại nhưng không biết là khi nào mà thôi. Vậy còn thiếu chủ, ngài có dự định gì về sau không?”
“Dự định?”
Vu Đồng không khỏi chần chừ, trước kia hắn chỉ đơn giản là muốn xuống âm phủ tìm mẹ, không nghĩ tới sư phụ lại đem mình về lại 26 năm trước làm kế hoạch kia của hắn không thể sử dụng nữa rồi. Câu hỏi của Thiên Nhất làm Vu Đồng có chút hoang mang, làm gì cho tốt bây giờ? Buôn bán làm kẻ giàu nhất thế giới? Chính trị gia nhằm khống chế các quốc gia khác? Hay tập hợp quân đội đi đánh Nam dặp Bắc làm bá chủ thế giới? Nghĩ đi nghĩ lại thì với năng lực của hắn hiện tại ̀muốn làm mấy việc đó cũng không có gì khó khắn nhưng hiện tại hắn không thấy hứng thú.
Suy nghĩ một hồi, Vu Đồng quay ra hỏi bọn người Thiên Nhất: “Việc này ta còn chưa nghĩ ra, vậy còn các ngươi? Muốn sau này làm ra cái sự tình gì?”
Thiên Nhất gãi gãi đầu nói: “Chúng thần cũng chưa từng nghĩ tới, trước kia một mực đi theo đại đế cũng không biết mình muốn làm cái gì.”
Vu Đồng cười nói: “Vậy bây giờ cơ hội tới, các ngươi muốn làm cái gì thì cứ làm a, bất quá cũng không nên làm cái gì quá kinh người, dùng năng lực của các ngươi thì việc hủy diệt một tinh cầu như Trái Đất là việc quá dễ dàng đi, ta cũng không muốn từ nay về sau không có chỗ dung thân.”
Thiên Nhất nói: “Vậy thì cứ theo lời thiếu chủ nói, chúng thần sẽ đi làm một số việc gì đó theo ý thích. Nhưng còn thiếu chủ người thì sao?”
“Ta?”
Vu Đồng lại ngây ngẩn cả người, hắn bây giờ chỉ mới 2 tuổi thì làm được gì a. Nhưng nếu cái gì cũng không làm thì cũng không được. Đây là giai đoạn mà mẹ hắn phải chịu nhiều gian khổ nhất, làm con trai như hắn nhất định sẽ không để mẹ khổ như trước kia nữa. Xem ra vẫn là nên để lại bên người 1, 2 thần thị để bọn hắn giúp đỡ nhà mình: “Trong các ngươi có ai muốn làm vể lĩnh vưc buôn bán không?”
“Thần.”
“Thuộc hạ.”
“Thần.”
Thiên Nhất, Thiên Ngũ, Địa Nhất, Địa Thất, Huyền Tam, Hoàng Tứ, Hoàng Lục, Hoàng Cửu vài người đồng thời nói.
Vu Đồng nói: “Vậy các ngươi sắp xếp để một người ở bên cạnh ta đi, với thân thể này thì hiện tại ta không thể làm gì được mà nhà ta lại cần một chút trợ giúp.”
Mấy người đều muốn ở lại bên người Vu Đồng, bọn họ mặc dù đối với vị thiếu chủ này còn chưa có bao nhiêu tình cảm nhưng đại đế đã dặn dò thì bọn hắn phải hết lòng phụ tá Vu Đồng. Trải qua một hồi bàn bạc thì Thiên Nhất quyết định sẽ ở lại, từ nay về sau dùng tên Trịnh Phong để gọi. Những người còn lại cũng tự đặt cho mình một cái tên để sử dụng khi tung hoành trên Trái Đất.
Quyết định xong xuôi thì các thần thị còn lại mỗi người mỗi hướng phân tán mà đi. Còn về phần Thiên Nhất thì theo sự chỉ dẫn của Vu Đồng mà bay tới tành phố mà hắn sinh sống.
Vu Đồng thu hồi phân thân, thân thể nhỏ bé nằm trên giường suy nghĩ. Hiện tại đang là mùa hè cách ngày cha hắn ra đi là vào mùa xuân chỉ có mấy tháng thời gian mà thôi. Sao sư phụ lại không dịch chuyển hắn về thời gian lúc cha hắn chưa gặp tai nạn thì Vu Đồng đã có thể ngăn được tai nạn cho cha mình rồi, cũng sẽ không để mẹ phải buồn phiền nữa.
Đối với cha mình thì Vu Đồng cũng không có không có bao nhiêu tình cảm đặc biệt, lúc cha ra đi thì hắn còn quá nhỏ để nhận thức. Hắn muốn quay lại cứu cha cũng chỉ muốn cho mẹ không phải thương tâm mà thôi. Lúc này mẹ hắn hẳn là vẫn chưa đi làm, Vu Đồng nhớ rõ năm hắn 3 tuổi mới được đi nhà trẻ, sau đó mẹ mới đi ra ngoài làm việc. Không biết Thiên Nhất khi nào mới giúp mẹ hắn một công việc đây.
Đối với chuyện này, Vu Đồng vô cùng phiền não, hắn muốn mẹ mình không phải làm gì, chỉ ở nhà chăm sóc hắn, lâu lâu thì đi ra ngoài dạo phố. Nhưng như vậy có vẻ cũng không khiến cho mẹ hạnh phúc. Vu Đồng biết, mẹ hắn rất kiên cường, sẽ không chịu ngồi im một chỗ đâu. Nhưng như vâỵ thì cho mẹ làm việc gì mới tốt đây? Hắn không muốn mẹ phải làm mấy công việc nặng nhọc, đi sớm về khuya một chút nào cả.
Vu Đồng suy nghĩ cả nửa ngày cũng không nghĩ ra được việc gì, chẳng lẽ lại cho mẹ làm buôn bán nhỏ?
“Buôn bán nhỏ?”
Đúng vậy a, Vu Đồng nhớ rõ mẹ mình thêu tranh rất đẹp, đến lúc đó sẽ kêu Thiên Nhất dùng giá cao mua lại, như vậy chẳng phải vừa làm việc nhẹ nhàng lại có được nhiều tiền sao? Ý tưởng này thật quá tốt nhưng Vu Đồng vẫn thấy không ổn lắm, chả lẽ cứ như vậy cả ngày chỉ ngồi một chỗ thêu thùa. Vu Đồng nhất thời không thể nghĩ được biện pháp gì tốt nên đành liên lạc với Thiên Nhất.
Thiên Nhất sau khi nghe xong lập tức nói: “Thiếu chủ ngài không cần lo, hiện tại mấy thứ hàng thủ công mỹ nghệ vẫn chưa được coi trọng, thần mỗi tháng chỉ thua mua một số lượng nhỏ rồi kết hợp với thiếu chủ cả ngày quấn chân khiến nàng không đi làm công việc khác được. Đồng thời thần ra giá cao cho mấy bức thêu đủ để hai người chi tiêu thì nàng sẽ không nghĩ tới việc ra ngoài nữa.
Sau khi suy nghĩ thì Vu Đồng cảm thấy biện pháp này cũng được liền cho phép Thiên Nhất thực hiện, hắn hỏi: “Vậy ngươi chuẩn bị làm gì? Bây giờ trong nước buôn bán cũng coi như dễ dàng nhưng vẫn còn có chút khó khăn, ngươi đã nghĩ ra cách kiếm món tiền đầu tiên chưa?”
Thiên Nhất cười nói: “Chúng thần còn cần món tiền đầu tiên sao? Mấy ngày nữa thần sẽ cùng với Thiên Ngũ bọn họ đi tới mấy quốc gia giàu có, trước tiên kiếm chút tiền nhỏ rồi đi vào mấy xòng bạc gian lận chút không phải là giàu to rồi sao?”
Vu Đồng không khỏi cười khổ, mình đúng là lo lắng thừa, bọn họ mấy cái thành nhân làm sao lại đi làm mấy việc cỏn con kiếm tiền cơ chứ. Đúng là vào mấy cái xòng bạc của mấy thế lực lớn kiếm chút tiền là nhanh nhất. Dù gì thì mấy cái xòng bạc đó cũng chẳng phải thứ tốt lành gì nên không lấy của họ thì lấy của ai?
Thiên Ngũ nói tiếp: “Hơn nữa tên công ty cùng với phương hướng phát triển thần đã nghĩ ra rồi, cái công ty đó sẽ gọi là Vĩnh Hằng. Hơn nữa thần cũng định ở trong nước mua lấy một cái đảo nhỏ, thành lập địa bàn của mình sau đó mở của thu hút vốn đầu tư từ bên ngoài vào. Thiên Ngũ thì có dự định sẽ xưng bá nước Mỹ, công ty gọi là Cự Long. Công ty Địa Nhất gọi Mộng Tưởng, hắn chuẩn bị tại Châu Âu phát triển. Địa Thất cũng như Địa Nhất, cũng sẽ phát triển ở Châu Âu, công ty tên Thiên Vân. Còn về phần bọn Huyền Tam sẽ ở mấy nơi chưa phát triển xây dựng lực lượng vũ trang…..
Vu Đồng nghe nửa ngày cũng không nghe ra bọn họ muốn làm cái gì, hắn nói: “Vậy rốt cuộc các ngươi muốn phát triển công ty theo hướng gì?”
Thiên Nhất cười nói: “Chúng thần chuẩn bị phát triển tất cả các lĩnh vực, kiêm tiền từ tất cả các nghành sản xuất. Thiếu chủ, thần dám cam đoan không tới mười năm, lúc đó người chỉ cần hừ mũi cũng sẽ làm toàn bộ thế giới run rẩy 3 lần. Lại phối hợp với quân sự, chính trị của các thần thị còn lại thì người chắc chắn sẽ nắm trong tay 6 phần thế giới.”
Vu Đồng không khỏi cười khổ, hắn thực sự không muốn mấy cái thứ này a, hắn hướng Thiên Nhất nói: “Các người làm vậy có hơi quá không, với sức mạnh của chúng ta thì cần gì mấy thứ quyền lực kia chứ? Các ngươi cứ tùy tiện mà làm việc thôi.”
Thiên Nhất cười nói: “Thiếu chủ có điểm không biết rồi, những thứ này đôi khi lại rất hữu dụng đấy. Ví dụ như có một tên công tự bột tới gây sự với người thì chẳng lẽ người sẽ tự mình đi thu thập bọn hắn sao? Đến lúc đó bọn chúng thần liền đem tiền đè chết hắn, rồi làm hắn táng gia bại sản, như vậy chẳng phải rất sảng khoái hay sao? Giống như ở niên đại của thần cái công việc này rất thịnh hành nha. Cái việc đó gọi là gì ta…. A…. Nhớ rồi… Là “trang bức”.”
Vu Đồng không khỏi trợn mắt, rốt cuộc bọn họ làm mấy thứ khủng bố kia cũng chỉ để phối hợp với hắn đi trang bức người khác.
Bất đắc dĩ chặt đứt liên lạc với Thiên Nhất, Vu Đồng lại lâm vào nghĩ ngợi, mình hiện tại nhỏ nhỏ con con chỉ đúng 2 tuổi, nếu muốn lớn lên còn phải đợi hơn mười năm nữa.
Vu Đồng đang mải suy nghĩ thì từ bên ngoài vang lên tiếng bước chân nhỏ, sau đó chiếc cửa nhà được mở ra, một người phụ nữ trẻ tuổi đi đến bên giường của hắn.
CHƯƠNG 4: TUỔI TRẺ MẪU THÂN