TRỌNG SINH PHONG LƯU THÁNH ĐỒ - Chương 27
Mấy ngày kế tiếp, cuộc sống gia đình của Vu Đồng trôi qua không tệ, ban đêm về nhà ân ái cùng ba người vợ, ban ngày đến trường lại được Trương Na thổi kèn cho, Quan Lâm cũng không tìm hắn gây phiền toái nữa, chỉ là mỗi khi thấy hắn thì nàng sẽ hung hăng trừng mắt rồi sau đó đỏ mặt chạy đi.
Đảo mắt đã đến cuối tuần, sáng sớm chủ nhật, Vu Đồng nhấc người ra khỏi 3 cơ thể nõn nà, mềm mại trên giường, hắn lần lượt hôn lên môi mỗi người một cái rồi nói: “Các vợ yêu, ông xã muốn dẫn Phượng nhi ra ngoài chơi. Các em thật sự không muốn đi theo sao?”
Tam nữ cũng chỉ hé mắt, Tần Vận không nói chuyện mà chỉ cười cười, Trương Na nói: “Không đi, ai bảo tối hôm qua anh địt người ta hung ác như vậy, giờ người ta muốn ngủ.”
Tạ Vũ Hân nói: “Anh hãy cố gắng lên, tranh thủ đêm nay mang hai chị em Hồ gia về đây, đội ngũ của bọn em đang rất cấp bách tuyển người rồi.”
Vu Đồng cũng không làm phiền các nàng ngủ nữa, hắn cười lớn rồi đi ra ngoài.
Lúc Vu Đồng tới Hồ gia thì chỉ mới gần 7h sáng nhưng không ngờ Hồ Tiểu Linh đã không có ở nhà rồi, trong lòng hắn không khỏi thầm nghĩ nàng đúng là một người cuồng công việc.
Nhìn vị mỹ nữ có chiều cao bằng hắn đang đứng ở trước cửa làm Vu Đồng thiếu chút nữa đã chảy máu mũi. Quá gợi cảm rồi, lúc này Hồ Tiểu Phượng mặc trên người một bộ đồ ngủ, trên đó in rất nhiều các nhân vật hoạt hình, đôi bầu vú của nàng to tới nỗi như muốn phá tan đồ ngủ lao ra ngoài, cúc áo cao nhất trên đó rõ ràng còn không thể cài vào được, nơi đó lộ ra một cái khe hở làm cho da thịt trong suốt của nàng hiện lên trong mắt Vu Đồng; dưới thân lúc này không ngờ nàng chỉ mặc một chiếc quần lót trắng tinh làm cho hai đôi đùi ngọc thẳng tắp đều bạo lộ ra ngoài, mà cái quần lót nho nhỏ kia cũng chỉ có thể che đi một chút chỗ quan trọng của nàng, từ ngoài nhìn vào có thể dễ dàng thấy được một vài sợi lông đen nhánh đang ngịch ngợm thò đầu ra ngoài.
Hồ Tiểu Phượng thấy là Vu Đồng liền hoan hô một tiếng: “Anh Đồng, rốt cuộc anh đã tới rồi.”
Nói xong thì nàng lao tới ôm lấy Vu Đồng.
Cảm nhận được vật trước ngực co dãn kinh người, lại thêm trên cơ thể Hồ Tiểu Phượng thoang thoảng mùi thơm làm Vu Đồng không cách nào áp chế được dục vọng nữa, con cặc bên dưới nhanh chóng dựng đứng lên tạo thành một cái lều thật lớn hung hăng đâm vào gò mu của nàng. Bởi vì chân của Hồ Tiểu Phượng so ra còn dài hơn chân Vu Đồng nên phần hông cũng so với hắn cao hơn, nên có cảm giác như nàng đang cưỡi lên con cặc hắn vậy.
Vu Đông vội vàng thò tay khép cửa lại, hỏi: “Phượng nhi, em thường xuyên mặc như vậy ra mở của sao?”
Trong nội tâm Vu Đồng không khỏi chua lên, hắn vốn đã coi Hồ Tiểu Phượng là người phụ nữ của mình rồi.
“Không đâu, em nhìn qua mắt mèo thấy anh nên mới ra mở cửa, nếu là người bình thường thì em không bao giờ mở cửa đâu. Ahh….”
Nói xong lời cuối cùng thì nàng rên khẽ một tiếng. Hóa ra là Vu Đồng bởi vì muốn đóng cửa nên đã ôm nàng đi hai bước, cùng nhờ vậy mà con cặc của hắn hung hăng ma sát với mu lồn Hồ Tiểu Phượng vài cái.
“Ơ, anh mang vật gì theo thế? Nó làm cho Phượng nhi thật thoải mái.”
Nói xong nàng không nhịn được lại vặn vẹo vòng eo, ma sát càng lúc càng nhanh.
Vu Đồng cũng không ngăn Hồ Tiểu Phượng, ngược lại hắn còn cúi đầu xuống vùi mặt vào bầu ngực lớn của nàng không ngừng hôn hít qua lớp vải, hai tay cũng đặt lên cặp mông lớn đẫy đà kinh người của nàng xoa bóp liên tục.
“Ah…ơ…”
Hồ Tiểu Phượng thét lên một tiếng thật dài, nàng dùng sức nắm đầu Vu Đồng vùi sâu vào ngực mình, hai chân liều mạng kẹp chặt lấy cự vật giữa háng, thân thể yêu kiều nhẹ nhàng run rẩy một hồi hồi rồi mới dừng lại, nàng vô lực dựa vào người Vu Đồng. Vu Đồng biết nàng đã ra nên bàn tay đặt trên lưng nàng nhẹ nhàng vuốt ve.
Cảm nhận được giữa háng có chút ướt át, Hồ Tiểu Phượng đẩy Vu Đồng ra, thấy trên quần hắn cũng đã có một mảng nước đọng lại thì khuôn mặt không khỏi đỏ lên, nàng xấu hổ nói: “Xin lỗi anh, em nhịn không được nên đái ra mất rồi, nhưng mà em cảm thấy rất thoải mái nha, trước kia em đi đái cũng chưa có lần nào thư thái như lần này.”
Vu Đông cười cười hôn lên cái miệng nhỏ nhắn, hồng nhuận của nàng, nói: “Bé ngốc, đấy không phải là đi đái mà là lên đỉnh, thế nào, rất thoải mái sao?”
“Vâng.”
Hồ Tiểu Phượng dùng sức gật mạnh đầu: “Rất thư thái, anh Đồng, em muốn lên đỉnh lần nữa. Cái vật này của anh thật tốt, nó có thể làm em lên đỉnh.”
Nói xong bàn tay túm lấy túp lều của Vu Đồng.
Vu Đông hỏa dục bốc lên, hắn thật muốn hung hăng đè Hồ Tiểu Phượng xuống đit nhưng cuối cùng hắn vẫn cố gắng nhịn xuống. Nếu như bây giờ hắn địt Hồ Tiểu Phượng thì chăc chắn sẽ không giấu được con mắt của Hồ Tiểu Linh, đến lúc đó Hồ Tiểu Linh không chừng sẽ coi hắn là một tên bại hoại lừa gạt chị gái nàng, làm cho kế hoạch thu cả hai chị em của hắn đều đổ bể thì đúng là được không bù nổi mất. Vậy nên Vu Đồng cũng không dám cho Hồ Tiểu Phượng đùa nghịch nữa, hắn gỡ bàn tay đang nắm lấy con cặc của mình ra rồi tươi cười nói: “Phượng nhi, em đã quên hôm nay chúng ta sẽ lại đi chơi công viên sao? Bây giờ phải lên đường rồi, còn chuyện kia thì để sau này hãy nói được không?”
Mặc dù Hồ Tiểu Phượng vẫn còn có chút lưu luyến cảm giác lên đỉnh khiến nàng thoải mái dục tiên dục tử cùng với cái “đồ vât” mà Vu Đồng mang tới kia nhưng cuối cùng thì tâm hồn ham chơi vẫn chiếm được thượng phong, nàng hoan hô một tiếng rồi trở về phòng thay quần áo. Đợi Hồ Tiểu Phượng thay quần áo đi ra thì Vu Đồng cũng đã sớm vận công hong khô vết nước trên quần rồi hai người cùng nhau ra khỏi nhà.
Đến công viên, Vu Đồng mang theo Hồ Tiểu Phượng chơi đủ trò chơi, tại một khắc đó, Vu Đồng mới tìm được một chút cảm giác của một thiếu niên. Nhìn mỹ nhân bên cạnh vui vẻ cười đùa, Vu Đồng thả lỏng tâm hồn, tùy tâm sở dục, đúng, vui vẻ chính là chân lý, từ nay về sau hắn sẽ không bị thế tục gò bó nữa.
Vu Đồng cùng Hồ Tiểu Phượng như hai đứa trẻ nhỏ không ngừng hô to gọi nhỏ, chơi đùa cả ngày. Vu Đồng lâu lâu cũng tranh thủ hôn lên đôi môi đỏ mọng của Hồ Tiểu Phượng một cái, khi thì nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước, khi thì lại kéo dài thật lâu. Mà Hồ Tiểu Phượng không ngờ lại rất yêu thích trò chơi này, lúc trên taxi về nhà, nàng còn mạnh mẽ đè Vu Đồng xuống hôn nhiều lần làm hại tài xế suýt chút nữa đã gây ra tai nạn.
Lúc về đến Hồ gia thì cũng đã 7h tối, Hồ Tiểu Linh vậy mà vẫn chưa về, Vu Đồng còn muốn cho nàng xem gì đó nên cũng không rời đi. Hồ Tiểu Phượng đi tắm rửa còn bản thân hắn thì ngồi ở phòng khách xem TV.
Rốt cuộc sau thời gian dài chờ đợi thì bên ngoài vang lên tiếng mở cửa, Hồ Tiểu Linh một thân cảnh phục đi vào nhà. Đây là lần đầu tiên Vu Đồng trông thấy Hồ Tiểu Linh trong bộ đồ cảnh sát, đồng phục được mặc ngay ngắn gọn gàng làm cho nàng tăng thêm 3 phần khí chất, dáng người cao 1m7 yêu kiều, trước ngực nhô lên thật cao, quần rộng thùng thình nhưng vì mông nàng quá to nên vẫn bị căng ra. Đồng phục cảnh sát dùng để thể hiện sự uy nghiêm nhưng khi nàng mặc vào lại trông vô cùng hấp dẫn, làm Vu Đồng nhìn tới ngây người.
Thấy Vu Đồng mê luyến nhìn mình, loại ánh mắt này Hồ Tiểu Linh đã thấy quá nhiều lần rồi nhưng vào giờ khắc này nàng lại không chán ghét nó chút nào, ngược lại còn có chút mừng thầm. Thấy hắn vẫn còn ngắm mình, Hồ Tiểu Linh có chút thẹn thùng, nàng hừ lạnh một tiếng.
Vu Đồng tỉnh táo trở lại, hắn cười cười xấu hổ, nhịn không được tán thưởng: “Chị Tiểu Linh, chị mặc bộ quần áo này thật quá đẹp.”
Trong nội tâm Hồ Tiểu Linh vô cùng ngọt ngào nhưng ngoài mặt vẫn lạnh như băng nói: “Tại sao cậu lại ở nhà tôi? Còn chị tôi đâu?”
“Hôm nay bọn em đi công viên chơi, còn Phượng nhi bây giờ đang tắm.”
Vu Đồng nói: “Em đang đợi chị, có chuyện này muốn nói với chị.”
“Chuyện gì?”
Vu Đồng đang chuẩn bị nói chuyện thì một làn hương thớm ngát bay tới. Hồ Tiểu Phượng quấn một chiếc khắn tắm chạy ra, nàng chào Hồ Tiểu Linh một câu rồi đặt mông ngồi vào lồng ngực Vu Đồng, hai tay ôm lấy đầu hắn, đôi môi anh đào khẽ dâng lên ngậm lấy môi hắn liếm mút.
Nhìn thấy hai người hôn nhau nồng nhiệt như vậy, trong lòng Hồ Tiểu Linh không khỏi dâng lên một cảm giác, nó không phải là tức giận mà là nhàn nhạt vị chua của mất mát, cuối cùng, nhịn không được nên nàng đành phải ho khan một tiếng. Vu Đồng có chút không muốn nhẹ nhàng đẩy Hồ Tiểu Phượng ra nói: “Phượng nhi ngoan, em về phòng trước đi, anh còn có việc muốn bàn bạc với em gái em.”
“Nha.”
Hồ Tiểu Phượng nghe lời gật đầu, nàng hôn nhẹ Vu Đồng một cái nữa rồi mới trở về phòng.
“Cậu và chị của tôi đã xảy ra chuyện gì?”
Hồ Tiểu Linh thẩm vấn tội phạm nhiều rồi nên trong lời nói của nàng có vài phần uy nghiêm: “Cậu lừa chị tôi có phải không?”
“Chị nhìn thấy rồi đấy.”
Vu Đồng nhìn thẳng Hồ Tiểu Linh nói: “Em yêu Phượng nhi.”
“Cậu yêu đương cái gì chứ? Tâm hồn chị ấy mới chỉ là đứa bé 8 tuổi thôi mà.”
Hồ Tiểu Linh cảm giác có chút vớ vẩn.
Vu Đồng nói thẳng: “Em yêu tính cách đơn thuần của Phượng nhi, khi ở bên nàng, em cảm thấy rất là nhẹ nhàng thoải mái.”
“Được rồi, vậy thì tôi cũng mặc kệ.”
Hồ Tiểu Linh mệt mỏi nói: “Tôi nhìn ra được, chị ấy cũng rất yêu thích cậu, hi vọng cậu có thể đối tốt với chị ấy. Đúng rồi, chẳng phải là cậu có chuyện muốn nói với tôi sao? Không phải là chuyện của chị tôi đấy chứ?”
“Không phải.”
Vu Đồng nhìn nàng chăm chú: “Em đã tìm được hung thủ sát hại cha chị.”
“Hung thủ?”
Hồ Tiểu Linh sững sờ nói: “Hung thủ đã sớm bị bắn chết rồi, cậu còn nói hung thủ gì nữa?”
“Ý em là hung thủ đứng phía sau thao túng kìa.”
Vu Đồng từng câu từng chữ nói: “Cái chết của cha chị chỉ là một bước nhỏ trong âm mưu lớn kia thôi.”
“Không thể nào!”
Hồ Tiểu Linh quả quyết nói: “Cha của tôi chỉ là một người công nhân trung thực, có cái gì để người ta mưu đồ chứ?”
Vu Đồng cười nói: “Đương nhiên là có, ai bảo cha chị lại sinh ra một người con gái vừa xinh đẹp lại tài giỏi như chị.”
“Chuyện đó thì có quan hệ gì với tôi?”
“Có người thuê hung thủ giết cha chị làm cho hai người không còn nơi nương tựa nữa.”
Vu Đồng chậm rãi nói: “Lúc chị bất lực nhất thì hắn ta giúp chị tiến vào đội cảnh sát hình sự, rồi giúp chị tim được cái gọi là hung thủ, càng là vận dụng quan hệ để chị nhanh chóng thăng chức, cốt yêu là để chị cảm kích hắn, sau đó đạt được tình cảm của chị, thân thể chị.”
“Cậu ám chỉ Lý Chí?”
Hồ Tiểu Linh giật mình nói: “Điều đó không có khả năng, đúng là sau khi tốt nghiệp thì hắn giúp đỡ tôi rất nhiều, tôi cũng rất cảm kích hắn nhưng tôi không hề động tâm với hắn.”
Hồ Tiểu Linh nhịn không được giải thích, không hiểu sao nàng rất sợ Vu Đồng hiểu lầm mình thích Lý Chí: “Tôi thật sự không yêu thích hắn. Nhưng mà tôi cũng sẽ không tin tất cả chuyện này là do hắn làm.”
“Em biết chị sẽ không dễ dàng tin lời em nói, như vậy đi, ngày mai em sẽ mang chị tới chỗ này, đến lúc đó chắc hắn chị biết em nói thật hay giả.”
Vu Đồng nói xong liền mở cửa rời đi: “Giúp em chào tạm biệt Phượng nhi.”
Ngày hôm sau, đúng như lời hứa, từ sớm Vu Đồng đã tới đón Hồ Tiểu Linh, hắn đưa nàng tới nơi tiêu tiền xa hoa nhất Tô thành- rạp “Nổi thế viên”.
Lúc này, Hồ Tiểu Linh đang ngồi đối diện Vu Đồng, nàng có chút bất an hỏi: “Vu Đồng, cậu dẫn tôi tới nơi này làm gì?”
Nơi này Hồ Tiểu Linh cũng biết, bình thường dùng một bữa ở đây cũng tốn mất hơn một năm tiền lương của nàng đấy.
“Xem trò vui a.”
Vu Đồng cười cười, tiện tay mở ra một cái cơ quan, trên vách tường đột ngột xuất hiện một tấm kính dài nửa thước, có thể thấy rõ bên kia đang có một bàn tiệc khác, hắn cười nói: “Chúng ta đi xem trộm a, hai ta có thể thấy được bên kia nhưng bên đó sẽ chỉ thấy một bức tường thôi.”
Nhìn Hồ Tiểu Linh trợn mắt há mồm, Vu Đồng vừa cười vừa nói: “Không cần ngạc nhiên như vậy, nơi này không như chị tưởng tượng đâu, cái tấm kính này đêm qua mới được dựng lên đấy, bao giờ xong việc thì sẽ bỏ nó đi.”
Nghe được lời giải thích của Vu Đồng thì Hồ Tiểu Linh mới cảm thấy thoải mái, nhưng sự tò mò của nàng với Vu Đồng lại càng tăng, vừa định hỏi gì đó thì chợt nghe hắn “hừ” một tiếng nói: “Người đến rồi, một lúc nữa chị phải hết sức bình tĩnh, không cần biết chị đã nghe được những gì nhưng chị nhất định không được manh động, biết chưa.”
Hồ Tiểu Linh nhẹ gật đầu, cũng không nói gì nữa, bởi vì bên kia chiếc kính có một người mà nàng biết, đó chính là Lý Chí. Mà cái kính này cũng quá thần kỳ rồi, không những có thể nhìn rõ mọi thứ bên kia mà còn có thể nghe thấy họ nói cái gì.
Hai người bên kia khách sáo một hồi rồi mới nói tới chính sự, Hồ Tiểu Linh nghe được cuộc nói chuyện kia thì không khỏi khiếp sợ, cái người mà nàng không nhận ra kia không ngờ lại là một quản lý của tập đoàn buôn bán số một thế giới, “tập đoàn Mộng Tưởng.”
Lý Chí hiện tại đang rất hưng phấn, hắn không ngờ một quản lý của tập đoàn Mộng Tưởng lại tới tìm mình, nếu hắn có thể vì cha mà lôi kéo được cây đại thụ này che chở thì chức bí thư thị ủy sắp được bổ nhiệm không phải sẽ dễ dàng rơi vào tay cha hắn sao? Đến lúc đó hắn đường đường là thái tử đệ nhất Tô thành thì còn mỹ nữ nào mà không tới tay được chứ.
Hai người nói nói cười cười có vẻ là rất hợp, đột nhiên vị Lữ quản lý kia hướng Lý Chí cười hèn mọn nói: “Tôi nghe nói Lý công tử đối với nghệ thuật tán gái rất là am hiểu nên hầu như tất cả các mỹ nữ của Tô thành đều đã qua tay cậu. Cũng không dối gạt người anh em nữa, gần đây anh cũng vừa ý một cô gái nhưng đã qua mấy tháng theo đuổi mà người ta vẫn không có cảm giác với anh, không biết cậu có cao kiến nào không, có thể dạy cho anh một chút.”
Lý Chí chính là ước được nói chuyện nhiều hơn với vị Lữ quản lý này, mà cái vần đề kia hắn lại vô cùng đắc ý nên muốn khoe khoang một chút, cười nói: “Anh đã nói như vậy thì em cũng xin nói một chút, chỉ là cái phương pháp kia của em có chút không được trong sáng, hắc hắc.”
“Phương pháp gì?”
Lữ quản lý hai mắt tỏa sáng: “Ý của cậu là thuốc kích dục? Biện pháp này anh cũng đã nghĩ tới nhưng cũng không dám thực hiện, con gái ngày nay tính tình cứng rắn, nếu cứ như vậy ép buộc nàng thì chỉ sợ sẽ cá chết lưới rách a.”
Nghe Lữ quản lý nói vậy thì Lý Chí nhận định tên này cũng chẳng phải tốt lành gì, trong lòng hắn càng thêm yên tâm, nhếch miệng nói: “Thuốc kích dục chẳng qua chỉ là hạ sách mà thôi, chúng ta là người văn minh thì cần gì dùng tới cách đó. Anh à, em cũng không cần giấu diếm anh làm gì, đối với việc chinh phục gái đẹp thì em đã phải sử dụng rất nhiều công sức đấy. Hôm nay em với anh mới gặp đã quen, nào, để em kể cho anh một chuyện: “Lúc trước, em có tìm vài tên xã hội đen,….”
Lý Chí một lần nói ra toàn bộ sự việc cũng gần giống với ý của Vu Đồng, chẳng qua nó chi tiết hơn mà thôi.
Nghe những lời phát ra từ miệng Lý Chí làm Hồ Tiểu Linh tức giận tới nghiến chặt răng, nàng lập tức có suy nghĩ sẽ cùng với tên khốn khiếp kia liều mạng. Rất may là Vu Đồng nhanh chóng ôm thật chặt lấy Hồ Tiểu Linh, giúp nàng dần bĩnh tĩnh trở lại. Hồ Tiểu Linh cố gắng vùng vẫy khỏi vòng tay Vu Đồng nhưng không thành, sau một hồi, khi xúc động qua đi thì trong lòng nàng lại dâng lên một cảm giác bất lực, đầu tựa vào ngực Vu Đồng, đôi mắt oán hận nhìn Lý Chí cũng đã ngập nước.
Bên kia Lý Chí vẫn còn tiếp tục: “Cái kế hoạch kia của em vốn rất hoàn mỹ nhưng không ngờ chị gái ngốc của nàng lại không thích em, mỗi lần em tới nhà nàng thì chỉ mới đứng ở cửa đã bị đuổi đi rồi. Tuy chị gái nàng có chút ngốc nghếch nhưng lớn lên lại xinh đẹp lạ thường, làm mỗi lần em nghĩ tới lại không nhịn được chảy nước miếng; mấy ngày hôm trước em vốn đã sắp xếp xong mọi chuyện rồi, em nhờ người dẫn dắt Hồ Tiểu Linh đi khỏi rồi sau đó cho mấy tên lưu manh trêu chọc chị gái nàng, đến lúc đó em sẽ xuất hiện biểu diễn tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân, khẳng định chị gái nàng sẽ nghĩ tốt về em, nhưng không ngờ lại có một tên nhóc con từ đâu xuất hiện phá hỏng tất cả, haizzz, xem ra đành phải đợi lần sau vậy…”
….
Sau khi uống được kha khá rượu thì hai người quyết định đứng dậy ra về.
Hồ Tiểu Linh dựa vào ngực Vu Đồng yên lặng chảy nước mắt, hắn thấy vậy liền hỏi: “Làm sao vậy chị Tiểu Linh? Chị vì tên khốn khiếp kia mà thương tâm sao?”
“Không phải.”
“Tôi vì cha của mình mà thương tâm, không ngờ được chính tôi là người đã hại cha, bây giờ lại còn không có năng lực báo thù cho ông ấy. Vu Đồng, cậu có thể đáp ứng tôi một việc được không?”
“Đừng nói một việc, cho dù là trăm việc, ngàn việc thì em cũng đáp ứng với chị. Nhưng mà….”
Vu Đồng dừng một chút nói: “Nếu như chị muốn em chiếu cố thật tốt cho Phượng nhi còn chị lại trở thành tội phạm giết người thì chị nghĩ cũng không được nghĩ nữa.”
“…”
Hồ Tiểu Linh sửng sốt một hồi, nàng ôm chặt Vu Đồng khóc rống lên: “Vậy cậu bảo tôi phải làm sao bây giờ? Biết rõ hắn là kẻ thù nhưng vẫn muốn tôi làm việc cùng hắn sao?”
“Cho em thời gian một tuần.”
Vu Đồng vỗ nhẹ lên lưng nàng, ôn nhu nói: “Nếu như đến lúc đó em còn chưa cho chị một đáp án thỏa mãn thì chuyện gì em cũng đáp ứng chị.”
Thật ra Vu Đồng muốn thu thập cả tên thị trưởng kia nhưng có chút chuyện, hắn không muốn rêu rao quá mức, thế giới hiện nay cũng không tệ, hắn không muốn phô bày tất cả thực lực của mình ra để rồi biến thành một kẻ độc tài.
CHƯƠNG 28: KHỀU NGƯƠI MỘT LẦN A