TRỌNG SINH PHONG LƯU THÁNH ĐỒ - Chương 23
Tạ Vũ Hân bị hắn sờ qua mông lớn, trên khuôn mặt vẻ đỏ bừng càng đậm, nhưng nàng vẫn mềm nhũn nằm trong ngực Vu Đồng, cũng không có ý định rời đi. Chỉ có Vu Đồng là phản ứng nhanh, hắn nhẹ nhàng đẩy nàng ra, gấp gáp hỏi: “Dì Tạ, dì làm sao vậy, có phải trong người không được thoải mái?”
“Không có…không có…dì rất khỏe..”
Tạ Vũ Hân cúi đầu xuống, lời nàng nói ra nhỏ tới mức Vu Đồng suýt chút nữa không nghe thấy gì. Sau khi nói xong, nàng liền lùi về phía sau hai bước đứng bên cạnh Tần Vận.
Trương Na cũng rời khỏi ngực Tần Vận tiến về chỗ Vu Đồng, nàng ghé vào tai hắn cười hì hì nói: “Anh Đồng, cảm xúc trên mông mẹ em như thế nào?”
Vu Đồng trừng mắt, bàn tay lén lút vỗ lên mông Trương Na một phát, cười nói: “Rất mềm, so với em không sai biệt lắm.”
Trương Na cười khanh khách, nàng kéo Vu Đồng qua một bên chơi, mà Tần Vận lại vô cùng nghiêm túc nhìn chằm chằm Tạ Vũ Hân. Tạ Vũ Hân bị Tần Vận nhìn tới không chịu được, lúng túng tìm chuyện gì đó để nói: “Chị Tần, trang phục hôm nay của chị rất khác bình thường nha.”
Tần Vận cười nói: “Vậy thì sao, chị muốn mặc cái gì thì mặc, còn có ai có thể ăn chị sao?”
Tạ Vũ Hân trêu đùa: “Đúng vậy a, chị đã sớm bị một tên hộ hoa sứ giả ‘nuốt’ mất, người khác còn dám ‘ăn’ chị sao?”
Cái chữ ‘ăn’ kia được nàng nhấn mạnh vì sợ Tần Vận không hiểu ý.
Tần Vận cũng không có thẹn thùng, trái lại đùa giỡn nói: “Vậy nếu em muốn thì hãy tới với vị hộ hoa sứ giả này đi, thuận tiện ‘ăn’ qua một lần.”
Tần Vận cũng nhấn mạnh cái chữ ‘ăn’ này, Tạ Vũ Hân dạo gần đây hay nghĩ tới con trai người ta để tự sướng nên có chút chột dạ, nghe được Tần Vận trêu chọc, tâm tình thoáng cái hoảng loạn, hai tay lắc lắc, gấp giọng nói: “Không có, không có, em không cần, chị Tần không nên hiểu lầm.”
Tần Vận hỏi: “Thật sự không cần?”
Thấy Tạ Vũ Hân lắc đầu, nàng thở dài nói: “Haizzz, vốn tưởng em có thể giúp chị chia sẻ một chút gánh nặng, đáng tiếc ah, vẫn là bản thân chị chịu khổ một mình a.”
Tạ Vũ Hân không rõ ý tứ trong câu nói của Tần Vận, nàng hỏi: “Chị đã xảy ra chuyện gì sao? Chị yên tâm đi, nếu có chuyện gì khó khắn hãy cứ chia sẻ với em đi.”
“Có được không?”
Tần Vận lộ vẻ mặt vui mừng: “Em thật quá tốt bụng! Haizz, em không biết đâu, mấy ngày qua chị đã phải chịu rất nhiều cực khổ rồi.”
Tạ Vũ Hân hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Còn không phải do thằng nhóc nhà chị!”
Tần Vận giả bộ khổ sở nói: “Hắn thật sự rất lợi hại, mỗi lần đều dày vò chị toàn thân vô lực, nhưng rốt cuộc hắn không có thỏa mãn làm chị cảm thấy hổ thẹn vô cùng, nhưng từ giờ có em giúp chị rồi, chúng ta nhất định sẽ đánh bại được hắn.”
“Ahhh…”
Tạ Vũ Hân sững sờ, khuôn mặt lập tức đỏ ửng lên, ấp úng nói: “Ai….ai nói muốn giúp chị chứ? Em…em không cần!”
Nói xong chạy thật nhanh tới một bên, Tần Vận mỉm cười đi theo.
Rất nhanh đã tới 8h tối, hai người Vu Đồng cùng Trương Na sau khi chạy loạn một hồi cuối cùng đã về bên hai mỹ phụ. Lúc này đám khách nhân đã tới rất đông, trong đại sảnh tụ đầy người, chủ nhân của bữa tiệc tên Trương Đạt chính thức đi chào hỏi mọi người một lượt. Mà cái tên Trương Đạt này không ngờ lại rất được nhiều người hâm mộ, mấy năm trước hắn tận dụng cơ hội nhận thầu dự án nhà máy nhựa Tô thành. Mấy năm trôi qua, trong người cũng đã có hơn một ngàn vạn tài phú, cũng đủ điều kiện được coi là một vị phú hào tại Tô thành.
Trương Đạt năm nay 40 tuổi, mi thanh mục tú, dáng người nhỏ gầy, khi hắn nhìn thấy Tần Vận thì vội vàng chạy tới. Tần Vận là cổ đông lớn thứ hai của VĨnh Hằng người ngoài hầu như không biết, nhưng nàng thân là một quản lý của tập đoàn này nên bình thường hắn muốn mời nàng cũng là vô cùng khó khăn đấy.
“Tần quản lý, hoan nghênh cô đến dự tiệc a.”
Còn chưa có đi tới nơi thì Trương Đạt đã cất tiếng nói lớn, phải biết là, trong Tô thành có rất nhiều phú hào khi mở tiệc muốn mời người của Vĩnh Hằng tới nhưng chưa một lần thành công. Nhưng không ngờ được hôm nay lại có một vị quản lý đến đây, điều này làm cho hắn cảm thấy rất có mặt mũi, liền bước thật nhanh đến gần Tần Vận. Nhưng khi đến nơi lại bất ngờ nhận ra Tạ Vũ Hân đang đứng cạnh Tần Vận, mà Tạ Vũ hân cũng là tổng giám đốc của một công ty, tài sản so với hắn cũng không khác là bao, hắn cũng không dám chậm trễ, vội vàng nói: “Thì ra Tạ tổng cũng ở đây a? Hai vị có thể đến đây thật đúng là vinh hạnh cho tôi.”
Tần Vận cũng không bởi vì hắn nịnh bợ mà thay đổi sắc mặt, mỉm cười nói: “Trương tổng khách khí rồi.”
Tạ Vũ Hân cũng chỉ gật đầu coi như chào hỏi rồi thôi.
Trương Đạt nhìn thấy hai đứa trẻ bên cạnh các nàng liền nói: “Hai cháu này là?”
Tạ Vũ Hân cười nói: “Đây là con trai của chị Tần tên Vu Đồng còn đây là con gái tôi, Trương Na.”
“Xin chào chú Trương.”
Vu Đông cùng Trương Na đồng thanh chào.
Trương Đạt nhìn Trương Na như con chim nhỏ nép vào người Vu Đồng thì biết ngay đây là một đôi yêu nhau, cười nói: “Hóa ra là con của Tần quản lý cùng Tạ tổng, nhìn hai cháu như một đôi tiên đồng ngọc nữ vậy, thật đúng là trời sinh một cặp a.”
Những lời này không khác gì rót mật vào tai Trương Na, nàng không khỏi lộ ra nụ cười sáng lạn, hào cảm đối với cái chú Trương này tăng lên đáng kể. Chính là nàng đang muốn nói thì một người vội vàng tiến tới nói nhỏ vào tai Trương Đạt cái gì đó, ngay sau đó thì hắn cũng không dây dưa ở đây nữa mà cáo từ rời đi.
Trương Na khanh khách cười nói: “Anh Đồng, mọi người đều nói chúng ta là trời sinh một đôi! Từ nay về sau em chính là vợ của anh a.”
Vu Đồng bất đắc dĩ vuốt cái mũi nhỏ của nàng một cái, Tần Vận cười nói: “Ah! Đây chính là con dâu của mẹ sao? Nhanh tới đây hành lễ chào mẹ chồng của con đi.”
“Cái gì mà mẹ chồng, từ nay về sau em sẽ gọi chị là chị Vận nhi!”
Trương Na nở nụ cười nói: “Chị Vận nhi, tin nhắn mà chị gửi cho anh Đồng em đã đọc được rồi, đừng cho là em không biết chị chính là người tên Vận nhi kia.”
Tần Vận tuy đã coi hai mẹ con các nàng như người một nhà nhưng vẫn nhịn không được xấu hổ, khuôn mặt nhất thời đỏ lên, nhìn Tạ Vũ Hân đứng bên cạnh đưa ánh mắt trêu trọc nhìn nàng làm Tần Vận quyết định sẽ kéo nàng xuống nước cùng, vì vậy nói: “Đúng vậy a, từ nay về sau em chính là em gái tốt của chị, bất quá, em còn có một người chị nữa, còn không mau lên tiếng chào chị ấy nữa đi.”
Trương Na cực kỳ thông minh, ́sao còn không hiểu Tần Vận muốn nói tới ai, nàng cầm tay mẹ mình rồi nói: “Chị Hân nhi, từ nay về sau em không còn là con gái của chị nữa mà là em gái rồi a.”
Tạ Vũ Hân xấu hổ đỏ bừng mặt, nàng hung hăng liếc liếc nhìn cái tên chết tiệt Vu Đồng đang cười ngây ngô.
Tần Vận đang muốn cùng Trương Na hợp lại để trêu chọc Tạ Vũ Hân thì đột nhiên đại sảnh yên tĩnh lại, tất cả mọi người đồng loạt nhìn ra hướng cửa, bốn người Vu Đồng cũng đưa ánh mắt tới thì thấy ở cửa, hai người một nam một nữ đang dần tiến vào. Nam đại khái khoảng hơn 40 tuổi, trên thân mặc vest, khuôn mặt lâu lâu lại treo lên một nụ cười dối trá. Mà người phụ nữ bên cạnh hắn nhìn qua chỉ khoảng hơn 30 tuổi, tướng mạo không hề thua kém Tần, Tạ hai vị tuyệt sắc mỹ nữ một chút nào. Mặc dù nàng tới dự tiệc nhưng không như các cô gái khác sẽ chọn cho mình một bộ lễ phục thật lộng lẫy, trên người nàng vẫn mặc một bộ quần áo công sở, bên trên là chiếc áo sơ mi cộc tay trắng tinh còn bên dưới là chiếc quần tây màu đen. Nhưng sự kết hợp hết sức giản dị này cũng không thể nào che dấu được dáng người nóng bỏng của nàng. Cùng với đó là sự phối hợp hoàn hảo giữa khuôn mặt lạnh lùng với mái tóc ngắn đén nhánh tinh xảo của nàng càng khiến cho không có bao nhiêu tên đàn ông dám nhìn thẳng vào nàng.
Tần Vận sau khi ngắm nhìn mỹ phụ kia thì hai mắt lại tỏa sáng lấp lánh, người không biết còn tưởng nàng là một đại sắc lang. Mãi đến khi hai người đó biến mất trong đám người thì Tần Vận mới thu ánh mắt lại, hướng Tạ Vũ Hân nói: “Hân nhi xem này, người phụ nữ này, không sai, chị cho rằng nàng có thể giúp đỡ chúng ta đấy, ý em thì sao?”
Tạ Vũ Hân trên mặt lại đỏ, nói: “Chị muốn làm gì thì làm, đâu có liên quan tới em đâu,..em…em không cần loại chị em như chị!”
Tần Vận cười nói: “Đợi đến khi em được thưởng thức hương vị của con trai chị, hắc hắc, chỉ sợ lúc đó em sẽ suy nghĩ lại đề nghị của chị a.”
Tạ Vũ Hân cũng không tranh cãi với Tần Vận nữa, nàng chăm chú nhấm nháp ly rượu đỏ trong tay.
Đúng lúc này Trương Đạt đi tới chính giữa đại sảnh, lớn tiếng nói: “Mọi người, xin yên lặng một chút. Hôm nay Trương mỗ rất vui mừng vì có thể mời tới đây Lý thị trưởng cùng Vu phó thị trưởng, hiện tại xin mọi người một tràng pháo tay để chào đón hai vị thị trưởng đại giá quang lâm.”
Mọi người đều đồng loạt vỗ tay, Trương Na cũng vui vẻ vỗ tay không ngớt, nàng cười nói: “Thì ra cái chị kia là trị trưởng nha, thật tốt quá, không ngờ em lại có một người chị làm thị trưởng a.”
Vu Đồng cười nói: “Đừng nói bậy, người ta là gái đã có chồng rồi, hơn nữa còn là thị trưởng, làm sao lại biến thành chị của em rồi?”
Tần Vận lắc đầu cười nói: “Anh là ngốc thật hay là giả ngốc đấy? Nhìn nàng như vậy, rõ ràng là giống như Hân nhi, đều là đói khát đã lâu, cho dù nàng thật sự đã có chồng, thì nhất định hai người đã li thân ra ở riêng rồi. Hơn nữa, thị trưởng thì sao chứ? Coi như là nữ hoàng, chỉ cần bị ông xã em đè xuống thì khẳng định cũng sẽ chết mê chết mệt mà thôi.”
Tạ Vũ Hân thấy bản thân lại bị Tần Vận đem ra trêu đùa, xấu hổ sẵng giọng nói: “Hừ…ai…ai đói khát cơ chứ? Chị lại nói lung tung rồi, em không để ý tới các người nữa!”
Cái vị Lý thị trưởng kia thao thao bất tuyệt cuối cùng cũng nói chuyện xong rồi, mà vị Vu phó thị trưởng đứng cạnh cũng chỉ ra ra vẻ mỉm cười, hướng mọi người gật đầu vài cái, cả buổi đều không nói lời nào. Sau đó mọi người an vị tại bàn ăn, có không ít người vây quanh hai vị thị trưởng nhằm kéo gần mỗi quan hệ. Cũng chỉ có Lý thị trưởng là chuyện trò vui vẻ còn Vu phó thị trưởng kia nhìn qua có vẻ hờ hững, nàng cố gắng nán lại bàn ăn một chút rồi cuối cùng, sau vài phút thì nàng tách đám người đi ra ngoài. Mọi người ở đây ai cũng biết vị Vu phó thị trưởng mới được điều tới này tính cách có chút lạnh lùng nên không có tiến tới làm phiền nàng.
Tần Vận nhìn Vu phó thị trưởng đứng cô đơn một mình, bàn tay dơ lên hướng nàng vẫy vẫy: “Chị Vu, tới đây ngồi một lát đi.”
Vu phó thị trưởng đưa ánh mắt nhìn tới nơi có người đang gọi mình, không ngờ lại thấy được hai người phụ nữ so với nàng cùng được coi là cực phẩm mỹ phụ, bên cạnh người lại có một đôi kim đồng ngọc nữ. Tuy nói nhìn người không thể nhìn qua vẻ bề ngoài nhưng vô luận thế nào, lớn lên xinh đẹp thì sẽ dễ dàng khiến người ta sinh ra hảo cảm đấy, mà vị Vu phó thị trưởng lúc này đúng là như thế, đối với mẹ con các nàng không hề có ý bài xích, theo lời đi tới bàn của họ.
“Chị ơi, chị tên là gì thế? Chị thật sự là thị trưởng sao?”
Người khác còn chưa nói lời nào thì Trương Na đã nhanh nhảu nói.
Tạ Vũ Hân cốc nhẹ lên đầu con gái, nghiêm khắc nói: “Na Na, sao con lại không có lễ phép như thế chứ! Dì Tần gọi chị không có nghĩa là con cũng được gọi chị! Phải gọi là dì Vu.”
“Nhưng mà, chẳng phải con vẫn gọi chị Vận nhi là chị sao?”
Trương Na không cho là đúng nói.
“Ha ha, không sao, gọi là chị cũng được, chúng ta còn chưa giới thiệu qua a, tôi tên Vu Tố Chân, chỉ là phó thị trưởng mà thôi. Vậy còn em, em tên là gì?”
Vu Tố Chân thấy Trương Na bộ dạng vô cùng khả ái đáng yêu, trong nội tâm thập phần yêu thích, cũng mỉm cười trả lời câu hỏi của cô bé.
Trương Na cười nói: “Chào chị Vu, em tên là Trương Na, chị gái xinh đẹp này là Tạ Vũ Hân, cũng là mẹ em, còn chị gái xinh đẹp hơn mẹ em kia tên là Tần Vận, còn kia là con trai của chị Vận nhi, tên Vu Đồng, anh ấy còn là bạn trai của em đấy, thế nào, chị có thấy anh ấy đẹp trai không?”
Tạ Vũ Hân sẵng giọng: “Cái gì mà bạn trai với cả không bạn trai chứ, các con mới bao nhiêu tuổi? Còn không sợ bị người ta chê cười!”
Trương Na hùng hồn nói: “Hừ, làm gì có ai chê cười chứ, chẳng phải lúc nãy chú Trương còn nói bọn con là trời sinh một cặp a.”
Vu Tố Chân thấy Vu Đồng từ nãy tới giờ không có nói chuyện, có lẽ là hắn xấu hổ a, nên cười cười nói: “Hai em đùng là một đôi trời sinh, bất quá các em còn nhỏ, cũng không nên vì chuyện yêu đương mà làm chậm trễ việc học nha, hơn nữa, nhìn anh Đồng của em thành thật như vậy, từ nay về sau không được phép bắt nạt người ta a.”
Tạ Vũ Hân không biết, Vu Đồng nào có chút gì ngại ngùng, lúc nãy hắn vừa nhớ ra một chuyện rất quan trọng nên đang dùng thần thức liên lạc với Thiên Nhất nên tự nhiên không có chú ý tới bọn họ nói gì.