TRỌNG SINH PHONG LƯU THÁNH ĐỒ - Chương 2
Vu Đồng nghe Hoan Hỉ nói xong không khỏi tặc lưỡi, vậy ra người đang đứng trước mặt hắn đây lại còn mạnh hơn mấy cái thánh nhân trong truyền thuyết vạn lần, cũng quá dọa người đi. Đến bây giờ thì Vu Đồng đã không còn hoài nghi gì về thân phận của Hoan Hỉ nữa, người ta đường đường là một đại năng chắc sẽ không đi lừa một người thường như hắn đâu. Vả lại hắn cũng chả có thứ gì đáng quý để người ta phải mất công lừa gạt.
Chỉ cần qua vài câu nói thì Hoan Hỉ đã kể ngắn gọn về cuộc đời mình cho Vu Đồng biết, hắn trầm mặc hỏi: “Vậy ngươi có tính toán gì cho sau này không, dù sao ngươi còn trẻ, còn một tương lai rất dài đang chờ được khám phá.”
Vu Đồng lắc đầu: “Làm gì có, từ khoảnh khắc tôi mất đi người thân duy nhất thì đã không còn lưu luyến gì với thế giới này nữa rồi?”
Hoan hỉ nói: “Ta và ngươi xem như có duyên, hay là ta truyền cho ngươi một số năng lực, tuy không to tát gì nhưng cũng đủ để ngươi hoành hành tại thế giới này. Ngươi còn trẻ, cứ như vậy chết đi thật sự rất đáng tiếc, không bằng hô phong hoán vũ một lần chẳng phải rất oai phong sao?”
Tuy những lời nói của Hoan Hỉ hết sức dụ người nhưng Vu Đồng vẫn lắc đầu nói: “Cho dù thật sự có thể cho tôi trở thành bá chủ của thế giới này nhưng như thế thì sao? Điều đó có thể làm cho mẹ tôi sống lại sao? Ngài lợi hại như vậy hay là đi xuống âm phủ hỏi dùm tôi xem mẹ tôi đi tới đâu rồi.”
Hoan Hỉ lắc đầu nói: “Ta xin lỗi, vấn đề này ta không thể giúp ngươi được rồi, dưới âm phủ linh hồn đâu phải dùng hàng tỷ để đếm hết, nếu thật sự muốn tra thì không biết bao giờ mới tra ra mẹ ngươi.”
Nhìn khuôn mặt Vu Đồng đã xám như tro, Hoan Hỉ nói: “Trên đời này ngoại trừ tình thân thì còn rất nhiều thứ tình cảm quý báu, như là tình bạn, tình yêu,… chẳng lẽ đối với mấy thứ này ngươi đều không muốn sao?”
Vu Đồng sâu kín nói: “Tình bạn? Tôi đã hiểu được, trên đời này không hề có thứ gì gọi là tình bạn chân chính. Nếu một ngày thứ tình bạn kia dính tới lợi ích thì ngay lập tức trở mặt lẫn nhau, lợi dụng, nịnh bợ làm tôi vô cùng chán ghét. Nhìn qua thì tình bạn có vẻ chắc chắn đấy nhưng chỉ cần trong đó có hơi chút bất đồng dù là nhỏ nhất thì từ từ, tình bạn đó sẽ rạn nứt, điều này tôi đã sớm nhìn thấu rồi. Còn tình yêu sao? Tôi ngày xưa cũng đã từng trải qua cảm giác đó nhưng mãi mãi sẽ chỉ là kỷ niệm, không bao giờ còn có thể quay lại nữa rồi.”
Hoan Hỉ mỉm cười nói: “Ngươi không phải là không có tình yêu mà là ngươi đối với nó dời đi thành một cái khác. Nói như thế này, ngươi đối với mẹ của mình không muốn rời xa tại sao lại nghiêm trọng như vậy.”
Vu Đồng sững sờ: “Ngài là có ý gì?”
Hoan Hỉ cười nói: “Ngươi đem tình yêu hiểu là tình thân, ngươi đối với mẹ mình vừa là tình thân lại có chút tình yêu, nói cách khác, ngươi đã yêu mẹ của mình.”
Vu Đồng giật mình, hắn giận dữ hét: “Ngài nói bậy, tôi đối với mẹ mình hết mực tôn trọng, không hề có cái gì tình cảm nam nữ,”
Hoan Hỉ mỉm cười, cũng không cùng Vu Đồng cãi lại, đợi cơn giận của hắn hạ xuống mới nói tiếp: “Cứ cho là ta nói không đúng đi nhưng phề phương diện tình bạn của ngươi có phải hay không có chút phiến diện. Chẳng lẽ cả đời ngươi sẽ không gặp được người bạn nào thật tâm đối với ngươi hay sao?”
“Hiện tại thì ta không có” Vu Đồng lắc đầu: “ Nhưng mà trong lúc vui đùa tôi cũng đã kết giao với vài người bạn không tệ, nhưng bọn hắn vẫn không hay biết tình huống của tôi, bọn họ cũng sẽ không vì cái chết của tôi mà buồn phiền.”
Hoan Hỉ gật đầu nói: “Xem ra ngươi xác thực đã không còn gì lo lắng rồi.”
Nói đến đây, Hoan Hỉ đột nhiên đứng mạnh dậy, toàn thân tỏa ra khí thế ngập trời, nói: “Nhóc con, cùng ngươi nói chuyện một lúc đúng là làm cho ta nghĩ thông suốt rồi, đối với cuộc đời này đúng là đã không còn gì hối tiếc, ta quyết định sẽ đi gặp lại vợ con của mình. ̉Nhóc con, ngươi có hay không bằng lòng bái ta làm sư phụ, kế thừa tất cả lực lượng của ta.””
Kế thừa sức mạnh của Hoan Hỉ thì chẳng phải nói, hắn sẽ mạnh hơn thánh nhân trong truyền thuyết vạn lần sao, Nhưng Vu Đồng vẫn như cũ không chút động tâm, hắn lắc đầu nói: “Ngài chẳng phải từng nói hoàn cảnh tôi và ngài giống nhau sao, đều không còn hối tiếc gì với cuộc đời. Vậy thì cần lực lượng của ngài để làm gì cơ chứ?”
Hoan Hỉ vẫn giữ nụ cười trên môi, hắn nói: “Ngươi và ta thế mà vẫn có điểm khác nhau đấy, vợ con ta dù gì cũng đã tan biến hoàn toàn trong cõi đời này nhưng mẹ ngươi thì khác. Nếu ngươi có được quyền lực của ta thì việc xuống địa phủ tìm người yêu chẳng phải vô cùng khả thi sao?”
Vu Đồng nghe tới đây thì như sét đánh bên tai, hắn không hề chần trừ mà quỳ gối xuống đập đầu trước Hoan Hỉ: “Sư phụ, xin nhận của đồ nhi một lạy.”
Nhìn Vu Đồng quỳ rạp xuống đất, Hoan Hỉ không giấu nổi niềm vui, hắn xoa lên đỉnh đầu Vu Đồng rồi nói: “Đồ nhi mau đứng dậy.”
Thấy Vu Đồng đã đứng dậy, Hoan Hỉ ra hiệu cho Vu Đồng ngồi xuống cạnh mình rồi nói: “Con đã bái ta làm thầy thì cũng nên được biết lai lịch của ta. Vi sư tên Hoan Hỉ đại đế, là một trong 12 vị đại năng được thiên địa sinh ra. Trong trận chiến 100 ngàn năm trước, ngoại trừ vi sư ra thì toàn bộ 11 vị đại năng kia đều đã vẫn lạc, chỉ có một vài ̣tên là còn lưu lại phân thân. Đừng nói là vi sư, ngay cả mấy tên thần thị của ta thì mấy cái phân thân kia cũng không phải là đối thủ, vậy nên ngươi kế thừa lực lượng của ta thì có thể thoải mái hoành hành ngang dọc mà không sợ bất cứ thứ gì. Nhưng công pháp mà vi sư tu luyện lại có một cái khuyết điểm, đó là dương khí quá nhiều nên cần có âm khí kết hợp mới có thể giảm bớt một ít. Năm đó vi sư thu nạp thê thiếp hơn ngàn nhưng cuối cùng vẫn là có chút không đủ, cho nên con kế thừa lực lượng của ta sẽ không có khả năng chỉ có một người phụ nữ, trừ phi con thật lòng không muốn bảo vệ người yêu của mình. Giờ vi sư sẽ truyền cho con toàn bộ khẩu quyết trước, đợi sau khi con gặp các thần thị của ta, vi sư sẽ đem toàn bộ thần lực trong người đều truyền cho con.
Mất trọn vẹn hơn một tháng thì Vu Đồng mới học xong mấy ngàn pháp môn, nhưng Hoan Hỉ vẫn chưa hài lòng vì Vu Đồng học được mới chỉ một hai phần mười. Cuối cùng, Hoan Hỉ đại đế không kiên nhẫn được nữa đành phong ấn toàn bộ pháp môn vào trong ý thức Vu Đồng.
Xong xuôi mọi thứ, Hoan Hỉ nói: “Ta biết với thời gian hạn hẹp thì con vẫn chưa nắm bắt được toàn bộ tinh hoa trong đó nhưng chỉ cần con chăm chỉ luyện tập thì sẽ có ngày làm chủ được lực lượng mà ta cho con. Giờ thì ta cũng nên gọi mấy tên người hầu tới để chúng nhận thức con, xong xuôi mọi việc thì vi sư phải đi rồi.
Hơn một tháng ở chung với Hoan Hỉ đại đế, Vu Đồng thế mà sinh ra cảm tình sâu đậm, không muốn người cứ thế ra đi, hắn nói: “Sư phụ, người,….”
Cũng không để Vu Đồng nói hết thì Hoan Hỉ đã chặn lại: “Đồ nhi không cần nói gì nữa, vi sư chí đã quyết.”
Vu Đồng thấy sư phụ đã quyết định chủ ý thì sắc mặt hiện chút đau thương đứng qua một bên.
Đúng lúc này có hơn mười bóng người xuất hiện phía trước hai thầy trò, những người này đều có một bộ dáng trung niên, ba mươi sáu người xếp thành 4 hàng đồng loạt hướng về Hoan Hỉ đại đế quỳ xuống, một người cầm đầu nói: “Thiên, Địa, Huyền, Hoàng ba mươi sáu thần thị tham kiến đại đế.”
Hoan Hỉ đại đế khẽ gật đầu, đối với bọn họ đưa tay nói: “Đứng lên cả đi, đây là đồ đệ của ta cũng là thiếu chủ nhân của các ngươi.”
Các thần thị nghe đại đế nói đều xoay người hướng Vu Đồng hành lễ: “Thiếu chủ.”
Hoan Hỉ đại đế nhìn người cầm đầu trong các thần thị nói: “Thiên Nhất ah, những năm gần đây khổ cực các ngươi rồi, vẫn luôn một mực canh chừng cho bổn tôn.”
Các thần thị vội lắc đầu, Thiên Nhất nói: “Sinh mệnh của chúng thần đều do đại đế ban cho, đại đế sao có thể cùng chúng thần khách khí.”
Hoan Hỉ cảm khái nói: “Đúng vậy, ta tạo ra các ngươi, bề ngoài coi nhau như chủ tớ nhưng từ lâu ta đã coi các ngươi như con mình. Bây giờ bổn tôn muốn đi, từ nay về sau nhớ phải phụ giúp thiếu chủ thật tốt.”
Đám người Thiên Nhất lắp bắp kinh hãi: “Đại đế, ngài muốn đi đâu?”
Hoan Hỉ đại đế thần sắc có chút bi thương, ngẩng đầu nhìn trời nói: “Kể từ khi ta biết chủ mẫu của các ngươi đã không còn trên thế giới này thì luôn muốn đi với các nàng.”
Chúng thần thị quỳ dưới đất khóc rống nhưng không có một ai lên tiếng can ngăn, sống với đại đế đã lâu nên tính cách của Hoan Hỉ bọn hắn biết rõ, đại đế đã quyết định việc gì thì không ai cản được.”
Thiên Nhất nói: “Đại đế, chúng thần từ khi sinh ra tới nay đều hết lòng đi theo ngài, bây giờ đại đế phải đi thì xin ngài hãy cho phép bọn thần được đi theo.”
Hoan Hỉ đại đế sắc mặt trầm xuống, quát: “Hồ đồ! Các ngươi đi theo ta thì đồ nhi của ta ai sẽ chiếu cố.”
Thiên Nhất nói: “Thiếu chủ kế thừa toàn bộ lực lượng của đại đế thì từ nay đã là thiên hạ vô địch, cũng không cần chúng thần chiếu cố, thỉnh đại đế cho chúng thần đi theo ngài.”
Hoan Hỉ nói: “Việc này không nói nữa, ta chuyến này ra đi nhưng vẫn còn một đường sống, nếu mọi chuyện bình an thì sau này sẽ cùng các ngươi gặp lại. Giờ nếu vẫn còn ngoan cố không nghe lời thì từ nay ta và các ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt.”
Chúng thần thị không dám nói thêm gì nữa, Hoan hỉ nhìn Vu Đồng nước mắt đầy mặt, kêu hắn đi tới một nơi khác rồi nói: “Đồ nhi, sao lại khóc lóc y như mấy đứa con gái thế này?”
Vu Đồng nghẹn ngào nói: “Sư phụ, đồ nhi đang nghĩ về sau sẽ không còn được cùng người ở chung một chỗ nữa rồi.”
Hoan Hỉ đại đế thở dài, cúi đầu trầm tư hồi lâu, đột nhiên cười nói: “Cũng chưa chắc, nói không chừng sau này ta và con sẽ còn gặp lại, đến lúc đó thì con đừng có ngạc nhiên đấy nhé.”
Vu Đồng vui mừng: “Sư phụ, ngài nói thật?”
Hoan Hỉ cười nói: “Vi sư từ trước tới nay nói một là một, hai là hai, nếu con không tin có thế đi hỏi bọn người Thiên Nhất, chúng hiểu rất rõ ta.”
Thấy Vu Đồng vui mừng trở lại, Hoan hỉ đại đế noi: “Vi sư hỏi con, nếu có thể được gặp lại mẹ thì con định đối đãi với nàng như thế nào?”
Vu Đồng thần sắc kiên định nói: “Con sẽ giúp mẹ sống lại và cố gắng làm cho mẹ có một cuộc sống thật hạnh phúc.”
Hoan Hỉ đại đế mỉm cười nói: “Điểm ấy vi sư tin tưởng con nhưng cụ thể là con muốn nàng hạnh phúc như thế nào? Cho nàng một cuộc sống đầy đủ vật chất và tinh thần.”
Vu Đồng nói: “Đúng vậy, quan trọng nhất đối với con người chẳng phải là đầy đủ vật chất và tinh thần sao?”
Hoan Hỉ đại đế nói: “Đồ nhi đúng là ngốc a, cái con thấy chỉ là bên ngoài mà thôi.”
Vu Đồng vẫn chưa hiểu rõ, Hoan Hỉ lại nói: “Thôi thôi, vi sư cũng sẽ không nói ra toàn bô với con, để con từ từ tìm hiểu mới tốt. Nào, lại đây vi sư truyền toàn bộ lực lượng cho con.”
Chỉ trong thời gian ngắn thì quá trình truyền công đã hoàn tất. Sau khi lực lượng của Hoan Hỉ đại đế biến mất, không gian độc lập này cũng dần dần rung lắc dữ dội rồi cuối cùng tan biến. Ngay khi Vu Đồng hướng mắt nhìn xung quanh thì phát hiện mình vẫn còn trên dãy núi Hoàng Sơn. Lúc này hắn cùng Hoan Hỉ đại đế đang đứng trên một thân cây còn đám thần thị đang lăng không đứng xung quanh. Hoan Hỉ đại đế mỉm cười tiện tay ném một nhánh cây bằng ngón út xuống. Mặc dù bây giờ Vu Đồng biết mình cũng có năng lực như sư phụ nhưng nhất thời cũng không tin được không gian rộng lớn lúc nãy hắn nhảy vào được giấu trong một đoạn cây chỉ bé như ngón chân cái..
Đem ba mươi sáu thần thị gọi vào bên người, Hoan Hỉ đại đế mỉm cười nói: “Ta sẽ dùng chút lực lượng còn lại tiễn các ngươi một đoạn đường. Đồ nhi nhớ rõ, chỉ cần bản tâm vững chắc thì không một thứ gì có thể trói buộc được con.”
Nói xong lời cuối cùng thì Hoan Hỉ đại đế vung tay lên, Vu Đồng cùng ba sáu thần thị biến mất trước mặt hắn còn về phần mình thì dần dần tan biến vào hư vô.
CHƯƠNG 3: 26 NĂM TRƯỚC