TRỌNG SINH PHONG LƯU THÁNH ĐỒ - Chương 15
Hai năm thời gian nhanh chóng trôi qua, Vu Đồng sau khi thi xong đang tức tốc chạy về nhà, hôm nay Tần Vận nói sẽ cho hắn biết người đàn ông đứng cạnh nàng trên bức tranh thêu là ai, điều này làm Vu Đồng vô cùng khẩn trương nhưng cũng rất mong chờ. Vu Đồng năm nay đã 15 tuổi, thân cao hơn 1m7, cơ thể không gầy cũng không béo trông vô cùng cân đối, cộng thêm khuôn mặt điển trai làm mị lực của hắn càng ngày càng lớn. Vu Đồng phát hiện, hắn so với ngày xưa lúc 15 tuổi đẹp trai hơn nhiều lắm, cũng không biết lí do tại sao vì hắn không có dùng thần lực để tu sửa a.
Lớn lên trở thành như thế này cũng không làm cho Vu Đồng cảm thấy thoải mái. Ở trường học, hắn xứng đáng được phong là đệ nhất mỹ nam nên đã có không ít cô gái nhỏ bị hắn cướp đi trái tim. Cũng may mắn mấy cô gái thời này không có điên cuồng vì mỹ nam như trong tương lại 12 năm nữa nếu không Vu Đồng thầm nghĩ mình sẽ bị các nàng ăn sạch đấy.
Sau khi Vu Đồng đi học thì Tần Vận ở nhà lại rơi vào trầm mặc, cái làm nàng băn khoăn đó là tuổi tác của con trai nay đã không còn rồi, chỉ còn 1 tháng nữa là tới sinh nhật 15 tuổi của hắn, mà theo tuổi mụ thì năm nay hắn cũng đã 16 rồi, cũng đã đến lúc giao thân thể này cho hắn a. Mấy năm gần đây, hai mẹ con họ bình thường sinh hoạt như một đôi yêu nhau, mà con trai mị lực càng ngày càng lớn làm nàng thân là một người phụ nữ thành thục đã phải nhịn xuống rất nhiều, thật vô cùng khổ sở.
Cầm kim thêu trong tay, cố định thật tốt bức tranh nhưng đến lúc xuống kim thì Tần Vận lại do dự. Tâm tư của con trai nàng rất rõ ràng, hắn một mực không có làm ra hành động gì là vì sợ sẽ làm nàng tổn thương, nếu như nàng đồng ý thì hắn sẽ vô cùng vui sướng. Nhưng như vậy có được không? Từ nhỏ đã được giáo dục đầy đủ làm trong lòng Tần Vận rất do dự, nếu nàng và hắn đến với nhau thì xã hội có chấp nhận không? Nàng không lo cho chính mình, vì con trai, nàng có thể hi sinh tất cả vì con nhưng còn hắn thì sao? Tương lai của hắn còn dài, tiền đồ là vô cùng rộng lớn nhưng có thể hay không sẽ bị phá hủy bởi chuyện này?
Tần Vận lúc này thật sự rất hoang mang.
Sau một lúc trầm tư, bàn tay nàng không ngờ lại hạ xuống những nét thêu đầu tiên, lúc Tần Vận tỉnh táo lại thì phát hiện, bất tri bất giác nàng đã hoàn thành bức tranh thêu rồi. Mà cái người vốn mơ hồ kia lúc này lại đang mỉm cười, ánh mắt thâm tình nhìn người phụ nữ còn không phải Vu Đồng thì là ai?
Hóa ra hắn đã sớm cùng mình hòa làm một a, nhìn bức tranh trong tay Tần Vận không khỏi ngây dại, bản thân vô ý thức thêu vậy mà so với lúc thêu nghiêm túc còn sống động hơn gấp trăm lần. Nhìn cái ánh mắt dịu dàng của hắn kìa, bình thường chẳng phải hắn hay nhìn mình bằng ánh mắt này sao? Thôi, mặc kệ ngoài suy nghĩ như thế nào, nếu bây giờ còn do dự thì không phải đã phụ tấm chân tình của hắn sao?
“Con đã về rồi.”
Tần Vận vừa đem bức tranh treo lên thì đúng lúc Vu Đồng về, nàng bề bộn chạy từ trong phòng ra, nhìn toàn thân con trai nhễ nhại mồ hôi nàng gắt giọng: “Làm gì mà như ma đuổi vậy, nhìn xem ngươi đã ướt đẫm mồi hôi kìa.”
Tần Vận bởi vì thiên sinh lệ chất cùng với việc những năm gần đây Vu Đồng thường xuyên lén lút thay đổi thể trạng nên mặc dù nàng đã 36 nhưng thoạt nhìn cũng chỉ 25 mà thôi. Gương mặt xinh đẹp chỉ cần nhẹ mỉm cười cũng có thể làm người khác chao đảo. Trên người Tần Vận dù chỉ mặc một bộ quần áo đơn giản nhưng cũng không mất đi vẻ quyến rũ của nàng. Phía trên là bộ ngực cao vút dựng đứng không hề có vẻ gì là rủ xuống, xuống chút nữa là chiếc eo thon nhỏ cùng với cặp mông đầy đặn, phía dưới lại thêm đôi chân dài thẳng tắp, chỉ có 4 từ mới có thể hình dung được vẻ đẹp của Tần Vận lúc này: “vô cùng xinh đẹp”.
Vu Đồng âm thầm nuốt nước miếng, hắn cười hắc hắc nói: “Còn không phải do cái đáp án kia sao? Cả ngày hôm nay trong đầu con chỉ nghĩ đến nó nên ngay khi tan học con liền chạy nhanh về nhà.”
Tần Vận hắng giọng: “Cái gì? Vậy còn bài kiểm tra hôm nay thì sao? Hừ, nếu bài kiểm tra hôm nay mà không tốt thì ta sẽ cho ngươi một bài học. Còn bây giờ thì nhanh đi tắm rồi ăn cơm.”
Vu Đồng rất nhanh đã tắm xong rồi chạy nhanh ra, hắn cũng không quan tâm tới cả bàn thức ăn mà vội vàng nói: “Có thể nói cho con biết đáp án luôn không?”
Tần Vận chỉ chỉ đồ ăn nói: “Cơm nước xong đã rồi nói sau.”
Vu Đồng bất dắc dĩ phải nghe lời, chỉ mất vài phút hắn đã ăn xong rồi sau đó nhìn Tần Vận một cách chờ mong.
Tần Vận buông bát đũa, nàng nhìn lại Vu Đồng nói: “Cái kia….ngươi hy vọng người trên bức tranh là ai?”
Vu Đồng nói: “Đương nhiên là con rồi, mẹ nói đi, có phải là con không?”
Tần Vận thở dài nói: “Việc này quan trọng vậy sao? Là ai mà chẳng được, dù sao cũng chỉ là một bức tranh thôi mà.”
Vu Đồng nhìn Tận Vận thật sâu nói: “Đối với con mà nói nó vô cùng quan trọng.”
Vu Đồng cũng không nói tiếp nhưng như vậy cũng đủ để Tần Vận hiểu, nàng không khỏi đỏ mặt nói: “Bức tranh trong phòng ta, ngươi tự mình đi vào nhìn a.”
Tuy đã hạ quyết tâm nhưng Tần Vận vẫn còn chút thẹn thùng, giờ bảo nàng cũng hắn đi vào trong đó nàng không làm được.
Cũng không đợi Tần Vận nói hết câu thì Vu Đồng đã chạy như điên vào phòng ngủ của nàng.
5 phút, 10 phút trôi qua cũng không thấy Vu Đồng đi ra làm Tần Vận có chút hiếu kỳ. Lúc nàng vào phòng đã thấy Vu Đồng ngơ ngác nhìn tấm tranh thêu được treo ở đầu giường, Tần Vận tiến tới đẩy nhẹ vai hắn rồi nói: “Làm sao vậy?”
“Thật tốt quá.”
Vu Đồng xoay người ôm Tần Vận vào lòng, thì thào nói: “Thật tốt quá! Đúng là con rồi! Con còn tưởng người đó sẽ là ba chứ.”
Tần Vận đỏ mặt đánh lên ngực hắn một cái: “Ngốc! Ta còn tưởng ngươi đã đoán được chứ? Nếu như là hắn, ta còn phải thêu một bức khác sao? Đúng là đần độn mà!”
Vu Đồng cươi ngây ngô, liên tục gật đầu, Tần Vận thở dài nói: “Ngươi là người quan trọng nhất trong cuộc đời ta, ta không thêu ngươi thì thêu ai? Nếu ngươi từ nay về sau dám bất hiếu với ta, cẩn thận ta xử lý ngươi.”
Vu Đồng đang kích động nhưng khi nghe câu này của Tần Vận không khỏi bình tĩnh lại. Trong lòng nàng vẫn chỉ coi hắn là một người con trai thôi sao? Vu Đồng vốn tin tưởng vào phán đoán của mình nhưng đến lúc này lại không dám tin nữa rồi.”
Lúc này Tần Vận nói: “Ta phải đi dọn dẹp một chút, ngươi ở lại mở máy tính ra chơi a.”
Vu Đồng sửng sốt nói: “Nhưng phòng con cũng có máy tình mà?”
Tần Vận đột nhiên hung dữ nói: “Ta bảo ngươi chơi ở đây thì cứ chơi ở đây, nói nhiều lời vô nghĩa làm gì?”
Nói xong Tần Vận chạy nhanh ra ngoài, nàng để Vu Đồng dùng máy tính của mình đều là có thâm ý đấy. Tâm tư của Vu Đồng nàng biết, có vẻ như hắn vẫn chưa dám khẳng định trong lòng nàng nghĩ gì nhưng nếu để nàng trực tiếp nói cho hắn thì nàng không làm được, vì vậy nàng đã chuẩn bị một số gợi ý nhỏ cho Vu Đồng, mong là hắn sẽ tìm thấy.
Vu Đồng buồn bực ngồi trước bàn máy tính, hắn đang định tìm một trò chơi nào đó để chơi thì một thư mục thu hút sự chú ý của hắn, nó tên “Nhật ký của Vận nhi”. Vu Đồng có chút tò mò, hắn tiện tay mở ra, mới chỉ nhìn lướt qua một chút thì hắn đã ngây ngẩn cả người.
Nhật ký này được viết năm hắn 12 tuổi, cũng là sau cái chuyến đi du lịch dãy Hoàng Sơn kia. Trong này ghi chép rất đầy đủ, chi tiết, mỗi trang nhật ký thì nhân vật chính luôn là Vu Đồng , chỉ mới đọc một nửa cuốn nhật ký thì hắn đã rõ ràng tâm tư của Tần Vận. Không thể tưởng tượng được, cái hôn mà hắn trao cho Tần Vận trong buổi sáng bình minh đó đã vĩnh viễn cướp đi trái tim nàng. Từ đó tới nay, nàng đã không coi hắn là con trai nữa mà thay vào đó là người yêu của nàng. Hắn cũng hiểu vì sao Tần Vận lại bắt hắn chơi ở đây, nàng là muốn gián tiếp nói cho hắn biết cõi lòng nàng.
Nhưng cuốn nhật ký chỉ viết tới năm hắn 13 tuổi thì dừng lại, bên dưới đã không còn gì nữa. Bất quá Vu Đồng không tin nàng chỉ viết có vậy nên đã tò mò lục tìm tất cả các thư mục trong máy và rất nhanh đã tìm được nó.
Phần sau của nhật ký được nàng cất giấu hết sức cẩn thận trong thư mục của một trò chơi. Vu Đồng không đợi được nữa, ngay lập tức mở phần nhật ký này ra. Đến đây thì Vu Đồng đã hiểu vì sao nàng lại không muốn cho hắn biết sự tồn tại của phần nhật ký này, nội dung của nó với phần trước khác nhau một trời một vực. Nếu phần trước nhật ký là những tâm tư, tình cảm của nàng thì phần sau lại cực kỳ nóng bỏng, hầu như toàn bộ phần sau đều là những tưởng tượng của Tần Vận khi hoan ái cùng Vu Đồng, tất cả đều được nàng miêu tả lại vô cùng chi tiết, hơn nữa nàng dùng từ còn có chút thô tục, nào là “cặc”, “lồn”, “địt ta”. Vu Đồng không ngờ được Tần Vận bình thường đoan trang, tao nhã lại có một mặt dâm đãng như vậy, nhưng điều đó không hề làm hắn phản cảm mà thay vào đó là cảm giác vô cùng thích thú.
Vu Đồng đóng phần nhật ký này lại, nếu để Tần Vận biết hắn đã đọc được nó thì không biết nàng sẽ xấu hổ thành bộ dạng gì nữa.
Tắt máy tính, Vu Đồng lột sạch quần áo nằm ở trên giường đợi Tần Vận về, tối nay chắc chắn hắn sẽ được làm chuyện kia rồi! Nghĩ tới đây, nội tâm Vu Đồng dần dần nóng lên.
Một mực chờ thật lâu, rốt cuộc Tần Vận quấn một chiếc khăn tắm đi tới, nhìn Vu Đồng thế mà vẫn còn ở đây làm nàng không biết làm gì. Nàng tưởng hắn đã đi rồi nên chỉ khoác chiếc khăn tắm lên người rồi đợi khi nào vào phòng mới mặc quần áo nhưng không ngờ…
Thấy Tần Vận cứ một mực đứng ở cửa không vào, Vu Đồng đành nói: “Mẹ làm gì đấy? Còn không nhanh vào đây với con! Thật sự là nhịn chết con rồi.”
Tần Vận bất đắc dĩ đành phải leo lên giường, nàng không cởi khăn tắm mà kéo lấy một chiếc chăn đắp lên người. Vu Đồng thấy thế giữ chặt khăn tắm cười hắc hắc nói: “Mẹ còn quấn cái này làm gì, không cảm thấy khó chịu sao?”
Nói xong hắn dùng sức kéo cả khăn tắm lẫn chiếc chăn vứt xuống đất.
“Á…”
Tần Vận kinh hãi kêu một tiếng, hai tay nhanh chóng đưa lên che chắn bộ ngực tuyệt đẹp của mình. Đây là lần đầu tiên Vu Đồng được nhìn tận mắt cơ thể trắng muốt không một tỳ vết của mẹ, hắn không khỏi nuốt xuống một ngụm nước bọt. Thấy con trai cứ dán mắt vào cơ thể mình làm trong lòng Tần Vận bay lên một hồi vui sướng nhưng nàng vẫn vô cùng xấu hổ nên gắt giọng : “Tiểu bại hoại! Không được nhìn!”
Khăn tắm cùng với chăn đều đã bị Vu Đồng vứt xuống đất rồi nên dưới tình thế cấp bách, Tần Vận đành bất đắc dĩ chui vào chăn của hắn.
Lúc này trên người Vu Đồng đã sớm không có quần áo nên khi Tần Vận chui vào thì lập tức da thịt hai người dính sát vào nhau đồng thời lửa nóng bắt đầu được thắp lên. Đến khi Tần Vận phát hiện được sự việc thì cũng đã quá muộn, khuôn mặt nàng không khỏi đỏ lên, muốn chạy ra cũng không được nữa, nàng vội vàng xoay người lại đưa lưng về phía hắn.
Con mồi đã ở trước miệng rồi còn không đánh chén thì Vu Đồng hắn đúng là ngu a, vậy là hắn liền vươn tay kéo Tần Vận vào lòng làm cho lưng của nàng dán sát lên ngực mình, phía dưới thì con cặc to lớn đã sớm vươn lên dính lại trên mông nàng, hai tay hắn vòng ra phía trước tóm lấy bộ ngực mềm mại không ngừng xoa bóp.
Vu Đồng nhẹ nhàng vân vê hai vú của Tần Vận, tại bên tai nàng nhỏ nhẹ nói: “Vú của mẹ thật lớn a! Một tay của con thế mà không nắm được hết!”
“Ah….ah….tiểu bại hoại!”
Tần Vận bị hắn làm cho không nhịn được phải rên rỉ một tiếng, không cam lòng yếu thế liền đem bàn tay nhỏ bé duỗi ra phía sau nắm lấy con cặc to lớn dán trêb mông mình, cười nói: “Cái này của ngươi cũng không nhỏ nha.”
“Ý mẹ là con cặc của con lớn sao?”
Vu Đồng cười xấu xa liếm nhẹ lên vành tai làm Tần Vận run rẩy, hắn cười nhẹ nói: “Đúng vậy, nó cứng lên làm con rất khó chịu a.”
Tần Vận khẽ cười, bàn tay nhỏ bé không ngừng vuốt lên vuốt xuống con cặc hắn. Vu Đồng một tay xoa bóp bộ ngực một tay hướng xuống phía dưới thăm dò nơi giữa hai chân nàng, hắn chỉ vừa chạm tới cái nới thần thánh kia thì đã cảm nhận được nước nôi lênh láng chảy ra, hắn nói: “Nơi này của mẹ thật ướt, con muốn…”
Nghe con trai nói làm Tần Vận hốt hoảng, một tay giữ lấy cái tay đang quậy phá hang động của nàng nói: “Không được, hiện tại ngươi còn quá nhỏ, chúng ta không thể làm việc đó!”
Vu Đồng thâm ý cười nói: “Không nhỏ nha, chẳng phải mẹ vừa nói nó rất lớn sao?”
Tần Vận hiểu con trai nói gì, nàng tức giận nắm thật chặt bàn tay cầm thứ to lớn kia rồi nói: “Ta nói sai sao? Ngươi xem ngươi bao nhiêu tuổi chứ, còn không phải là một tên nhóc? Bây giờ ta sẽ giúp ngươi một lần nhưng từ nay về sau ngươi hãy nhớ, không được tiến vào phòng của ta dù chỉ là nửa bước. Nếu không…ta sẽ không để ý tới ngươi nữa.”
“Ừm.” Vu Đồng thấy mẹ nghiêm túc như vậy nên đành phải buồn bực gật đầu.
Tần Vận thấy con như vậy thì không đành lòng, nàng nói khẽ: “Yên tâm đi, không cần gấp gáp, ta sớm muộn gì cũng sẽ là người của ngươi mà, đợi khi nào tới sinh nhật của ngươi thì ta sẽ tặng ngươi một món quà đặc biệt. Còn bây giờ hãy để ta giúp ngươi thoải mái nha.”
Nói rồi bàn tay Tần Vận đẩy nhanh tốc độ lên xuống con cặc Vu Đồng.
Vu Đồng cũng không có nhàn rỗi, bàn tay hắn lại một lần nữa mò xuống phía dưới tách hai mép lồn của Tần Vận ra rồi vuốt ve, chỉ chốc lát, cơ thể Tần Vận đã run rẩy kịch liệt, lượng lớn dâm thủy theo lỗ lồn nàng chảy ra ngoài. Vu Đồng dơ bàn tay đã ướt đẫm nước dâm của mẹ lên nhìn rồi lè lưỡi ra đem cái thứ chất lỏng nóng bỏng kia lếm vào miệng, hắn cười nói: “Nước dưới này của mẹ cũng không tệ nha.”
Tần Vận vừa thẹn vừa giận, bàn tay nắm con cặc của Vu Đồng di chuyển lên xuống càng nhanh hơn. Vu Đồng cũng không trêu nàng nữa, bàn tay lại hướng về chỗ cũ tiếp tục khuấy đảo cái lồn ướt đẫm của mẹ, hắn hắc hắc cười nói: “Bàn tay của mẹ thật mềm mại, nó làm cặc con thật thích, vậy còn mẹ, con có làm cho lồn mẹ sướng không?”
Tần Vận không có trả lời hắn mà thay vào đó là bàn tay lại gia tăng tốc lực nhằm đánh bại con quái vật, thấy nàng như vậy Vu Đồng cũng đẩy nhanh tốc độ vuốt ve của mình.
Không biết qua bao lâu, khi mà Tần Vận đã 3 lần đạt cao trào nhưng Vu Đồng vẫn chưa có dấu hiệu gì sẽ đầu hàng cả, điều đó làm Tần Vận có chút nôn nóng, nàng đành trườn người xuống , đầu tựa vào háng của hắn rồi mở cái miệng nhỏ xinh đẹp ra ngậm con cặc to lớn của Vu Đồng vào. Đáng tiếc là dù nàng đã rất cố gắng nhưng vì con cặc của Vu Đồng quá lớn nên nàng chỉ có thể ngậm được một nửa cái đầu khấc mà thôi. Đôi môi của nàng không ngừng hôn lên đầu khấc của hắn, cái lưỡi cũng phối hợp nhịp nhàng uốn lượn trên đó. Bàn tay nàng không có rãnh rỗi, nó cầm lấy phần thân cặc không ngừng vuốt ve lên xuống.
Cuối cùng, sau những nỗ lực không biết mệt mỏi của Tần Vận, khi mà hai tay cùng cái miệng xinh xắn của nàng đã có chút tê dại thì Vu Đồng mới gầm nhẹ một tiếng, một dòng tinh nóng bỏng phụt thẳng ra ngoài. Tần Vận không có đề phòng nên lượng lớn tinh dịch đã bắn vào trong miệng, đến khi nàng nhận thức được thì mới chật vật nhả con cặc của hắn ra nhưng nó vẫn không ngừng phun làm mặt nàng dính đầy tinh dịch.
Vu Đồng thấy vậy rất hoảng sợ, hắn vội vã nói: “Con xin lỗi, mẹ mau nhả nó ra đi…”
Tần Vận dâm đãng liếc Vu Đồng một cái rồi “ực…ực”, tất cả tinh dịch trong khoang miệng đều bị nàng nuốt xuống, không những vậy nàng còn dùng tay vơ vét hết đống tinh dính trên mặt đưa hết vào miệng.
Vu Đồng có chút ngần ngơ hỏi: “Vì sao mẹ không nhả ra?”
Tần Vận cười nói: “Tại sao ta phải nhả ra? Chẳng phải vừa rồi ngươi cũng ăn của ta sao? Ngươi yêu ta mà ta cũng yêu ngươi nên bất kỳ thứ gì của ngươi ta đều không ghét bỏ.”
Thấy Vu Đồng đã hiểu rõ rồi nàng liền tinh nghịch cười nói: “ Hơn nữa, ta nghe nói tinh dịch của trẻ con chính là mỹ phẩm chăm sóc da tốt nhất đấy, như vậy ta liền kiếm được món hời lớn rồi.”
Vu Đồng nhìn bộ dáng kiều mỵ của Tần Vận làm con cặc bên dưới lại ngỏng lên, hắn ôm lấy Tàn Vận rồi nói: “ Vừa rồi thật là sướng, chúng ta làm lại lần nữa nha?”
Tuy đã trải qua 2 kiếp người nhưng đây vẫn là lần đầu tiên của Vu Đồng đấy, mặc dù không có chân chính làm việc kia mà chỉ dùng tay cùng miệng nhưng như vậy cũng đủ làm hắn thèm muốn.
Tần Vận hoảng sợ, nàng đem con cặc lại một lần nữa cương cứng của hắn dán trên bụng nàng đẩy ra: “Không được…ta mệt lắm rồi, mau đi ngủ đi! Ngoan, đến lúc đó ta sẽ ban thưởng.”
Vu Đồng dù rất muốn nhưng cũng không thể ép buộc Tần Vận nên đành phải ôm nàng rồi ngủ.
Mấy ngày kế tiếp, Tần Vận đúng là nói được làm được, nàng không để cho Vu Đồng tiến một bước nào vào phòng mình dù cho hắn đã năn nỉ hết sức. Nàng sợ là hắn còn nhỏ, nếu làm chuyện đó sớm sẽ ảnh hưởng tới thân thể, tuy nàng muốn hắn đến chết nhưng vì con trai, nàng quyết định sẽ cố gắng nhịn xuống.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã tới ngày 11 tháng 7, hôm nay Tần Vận vẫn như cũ không cho hắn vào phòng ngủ, rơi vào đường cùng, Vu Đồng phải quay về phòng mình chờ đợi, nàng nói ngày mai sẽ có món quà đặc biệt dành cho hắn.
CHƯƠNG 16: ĐẶC THÙ QUÀ SINH NHẬT(HẠ)