TRỌNG SINH PHONG LƯU THÁNH ĐỒ - Chương 14
Một lát sau, Vu Đồng vẫn còn ngái ngủ đi vào nhà vệ sinh. Tần Vận không nhịn được nhìn xuống phía dưới, chỗ đó của hắn vẫn phồng lên một khối lớn, nàng nghĩ thầm, hắn làm gì đó? Có khi nào hắn vào đó để làm chuyện kia không?
Một lúc sau, tiếng xả nước kéo Tần Vận còn đang miên man suy nghĩ tỉnh lại, Vu Đồng sảng khoái đi ra, phía dưới cũng đã bình thường trở lại rồi. “Hắn thật sự đã làm chuyện đó sao?” Tần Vận cố gắng không suy nghĩ tới thứ kia nữa, nàng mỉm cười nói: “Sắp tới còn 6 ngày nghỉ, ngươi muốn đi đâu chơi không?”
Vu Đồng gắp miếng trứng trên bàn bỏ vào miệng rồi nói: “Bây giờ đang là thời gian đi du lịch, nơi nơi toàn là người, rất là loạn nên tốt nhất là cứ ở nhà cho khỏe.’’
Tần Vận tưởng tượng 6 ngày này sẽ như thế nào. Cũng không thể chỉ có ở nhà a.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Tần Vận hướng Vu Đồng nói: “Đã lâu không có thêu rồi a, ngươi đi mua giúp ta mấy khối lụa được không? Càng lớn càng tốt, chẳng phải ngươi vẫn luôn tò mò cha ngươi hình dạng ra sao ư, mấy ngày tới ở nhà ta sẽ thêu ra cho ngươi biết.”
Vu Đồng nhẹ gật đầu nhưng trong nội tâm không biết là cái tư vị gì, được nhìn hình dáng của cha hắn đương nhiên rất vui nhưng trong lòng lại một hồi ê ẩm, có khi nào trên bức thêu sẽ là hình ảnh hai người bọn họ không?
Mua đầy đủ mọi thứ xong, Vu Đồng vô cớ buồn bực, hắn nói với Tần Vận một tiếng rồi đi ra ngoài chơi. Đi dạo một vòng làm Vu Đồng có chút nhàm chán, hắn không thể chơi đùa với mấy tên nhóc cùng tuổi được, với công nghệ hiện giờ thì trên máy tính cũng chẳng có trò chơi gì để chơi nên hắn đang vô cùng chán. Nhưng khi nghĩ tới trò chơi, Vu Đồng chợt nhớ lại ngày xưa khi hắn đọc mấy cuốn tiểu thuyết, thật sự có giả thuyết về mấy cái trò chơi gì đó, cũng không biết bọn người Thiên Nhất có làm ra được không?
Sự nghiệp hiện tại của 36 thần thị đã đi vào chính quy rồi, cũng không còn bận rộn như trước nữa nên Vu Đồng ý niệm vừa động thì chỉ một lát sau, toàn bộ mọi người đã tập hợp tại nhà Thiên Nhất ở Tô thành.
Vu Đồng còn là lần đầu tiên tới nhà Thiên Nhất đấy. Nhìn căn nhà còn lớn hơn mấy căn biệt thự trong trí nhớ trước kia của hắn làm Vu Đồng không khỏi thở dài: “Cái tên này cũng quá hủ bại rồi, một người ở có cần xây ngôi nhà to vậy không?”
Thiên Nhất cười nói: “Thiếu chủ nếu như muốn, mấy hôm nữa thần sẽ sắp xếp cho ngài 1 căn.”
Vu Đồng lắc đầu nói: “Không cần! Căn nhà của ta bây giờ vẫn còn rất tốt, một nhà nhỏ hai người ở, vô cùng ấm áp đấy. Còn các ngươi, tất cả đều còn độc thân vậy có ý định lập gia đình không?”
Mọi người đều lắc đầu, Thiên Nhị cười nói: “Ngày trước đại đế cũng từng nói qua với chúng thần vấn đề này nhưng chúng thần đều chưa từng nghĩ tới, bất quá thần đã thành lập một cái gia tộc chuyên nhận nuôi những đứa trẻ mồ côi cha mẹ, chỉ một thời gian nữa thôi, khi chúng trưởng thành hết thảy thì lực lượng của thần so với mấy người này mạnh hơn gấp vài lần.”
Thiên Tam nắm trong tay một tập đoàn lính đánh thuê, 10 năm sống trong môi trường này nên lời nói có chút cục cằn: “Con nuôi cái cứt khô gì? Lão tử có 10 vạn lính đánh thuê tinh nhuệ, chỉ cần cử 1 tiểu đội nhỏ đi tới đập phá là cái gia tộc rác rưởi kia của ngươi sẽ tan thành mây khói…Hừ…Đúng rồi, thiếu chủ, đừng chỉ nói chuyện chúng thần, hãy nói về ngài đi. Trước kia đại đế hằng đêm đều là không ngủ đấy, thiếu chủ ngài kế thừa công pháp của đại đế hẳn là cùng đại đế giống nhau, hiện tại ngài có bao nhiêu người phụ nữ rồi?”
Vu Đồng cười nói: “Một người cũng không có, ta còn nhỏ nên không vội.”
Thiên Tam cả kinh nói: “Sao lại không vội, ngài có biết công pháp mà ngài luyện nếu thời gian dài không được âm khí bồi bổ thì sẽ dần dần bị thụt lùi không? Lần trước ngài dùng thần niệm bao quát cả vũ trụ nên đã bị thương nghiêm trọng, bây giờ không chừng ngay cả chúng thần ngài cũng khó mà đánh bại được, nếu còn lùi thêm bước nữa, sợ là đến cả mấy cái phân thân còn sót lại kia ngài cũng chịu thua mất. Đúng rồi, chẳng phải lâu nay ngài vẫn luôn ở cùng mẹ sao, sao còn chưa nắm nàng vào trong tay.”
Vu Đồng cười khổ nói: “Nhưng mà….nàng là mẹ ta!”
Thiên Nhất nói: “Thiếu chủ, thần cũng nên sớm nói với ngài chuyện này. Thần nhìn ra được, ngài đối với mẹ mình rất là yêu thương,có đúng không? Chuyện kia ngài đừng nên do dự nữa, nhớ năm đó đại đế có hơn một ngàn ái phi, hai hay ba mẹ con cùng chung một chồng thì có làm sao? Chúng ta là ai chứ? Cần gì quan tâm tới những lí lẽ tầm thường của con người.”
Vu Đồng thở dài nói: “Ngươi nói cũng đúng, nhưng đến bây giờ ta vẫn không rõ trong lòng nàng nghĩ gì, thôi đi, chuyện này để sau hãng nói.”
Thiên Nhất nói: “Vậy thì để sau này nói. Nhưng nếu thiếu chủ ngài còn kéo dài thời gian thì không bằng chúng thần mang đến cho ngài vài người phụ nữ xinh đẹp, có được không?”
Vu Đồng vội nói: “Không cần, việc này cần phải có tình cảm mới được, ta cả đời này sẽ chỉ yêu và muốn mình mẹ thôi.”
Thiên Nhất sợ hãi nói: “Không thể làm vậy thưa thiếu chủ, ngài làm vậy không phải là yêu nàng mà là hại nàng đấy, đại đế chính là một ví dụ. Bất quá những việc này cũng không thể nói rõ ràng với thiếu chủ được, mong là ngài sẽ sớm nhận ra vấn đề.”
Vu Đồng cũng không muốn dây dưa cái vấn đề này nữa liền nói: “Ngày trước ta có nghe nói tới có một thứ gọi là trò chơi, các ngươi có công nghệ làm ra thứ này không?”
Thiên Ngũ nói: “Trước kia, khi đám đại năng còn chưa lao vào đánh nhau thì công nghệ thời đó đã rất phát triển rồi, cái kỹ thuật mà ngài nói quả thật quá nỗi bình thường nhưng do hiện tại vẫn còn vô cùng lạc hậu nên rất khó làm ra. Nhưng thiếu chủ yên tâm, chúng thần sẽ cố gắng hết sức mình.”
Vu Đồng nói: “Ta cũng chỉ là hỏi một chút thế thôi, không cần phải vội vàng, cứ từ từ làm là được rồi. Được rồi, trước cũng chỉ nói qua loa những việc các ngươi muốn làm giờ 10 năm đã qua rồi, nói ta nghe các ngươi đã làm được những gì rồi.”
Chúng thần thị lần lượt nói về tcông việc của mình, Vu Đồng nghe xong âm thầm tặc lưỡi, trước kia lúc nghe họ nói đã chiếm được 60% trái đất thì hắn vẫn chưa hình dung được gì nhưng nhờ cuộc nói chuyện hôm nay, hắn thế mới biết họ làm hơi lớn rồi, nếu giờ hắn muốn làm bá chủ thế giới cũng sẽ vô cùng dễ dàng. Đấy là bọn họ đối với thế giới bên ngoài nhìn vào thì tưởng như không liên quan đến nhau nhưng nếu họ biết sự thật 36 tập đoàn này lại nghe lệnh một người thì chắc chắn sẽ tạo ra khủng hoảng nghiêm trọng.”
Mấy ngày này, Tần Vận một mực ở trong nhà thêu thùa, Vu Đồng đi đâu nàng cũng không biết, mãi đến khi chỉ còn một ngày nghỉ nữa thì nàng mới hoàn thành công việc. Xong xuôi mọi thứ liền để Vu Đồng chiếm ngưỡng thành quả trong mấy ngày này của nàng.
Đây là một bức tranh thêu khổng lồ, cao hơn 2 thước, rộng hơn 1 thước, phía trên thêu một người đàn ông anh tuấn, so với lúc Vu Đồng trưởng thành trước kia có tới 7 phần giống nhau. Tần Vận vốn là khéo tay lại thêm mấy năm nay được Vu Đồng dùng thần lực cải tạo thân thể, cả người toát ra khí vận như tiên tử, bức tranh nàng thêu thế mà sống động như thật, so với chụp ảnh có khi còn giống người thật hơn.
Trong lòng Vu Đồng ngũ vị tạp trần, hắn đi vào phòng ngủ của Tần Vận đem bức tranh treo lên tường nhưng không ngờ nàng lại mỉm cười tháo bức tranh kia xuống rồi sau đó từ phía sau lấy ra một bức tranh khác đồng dạng treo lên. Trên bức tranh này thêu một đôi nam nữ, người đàn ông một thân áo dài màu xanh còn người phụ nữ thì một thân váy dài trắng như tuyết. Người phụ nữ lúc này đang dựa hẳn vào người đàn ông, đôi mắt không giấu được vẻ hạnh phúc nồng đậm. Mà người phụ nữ này không phải Tần Vận thì còn là ai chứ? Nhưng kỳ lạ là khuôn mặt của người đàn ông kia tuyệt nhiên không nhìn ra được là ai.
Đây là ai? Nhìn hình dáng thì rất giống mình cùng cha. Đây là một cơ hội tốt để biết được trong lòng Tần Vận nghĩ gì nhưng dù Vu Đồng đã làm nũng cả buổi hay đè nàng ra hôn tới đầu óc không được minh mẫn thì Tần Vận cũng chỉ mỉm cười không nói gì.
Vấn đề này làm Vu Đồng khổ sở hai năm liền. Mãi đến khi trước ngày kiểm tra một ngày hắn có hỏi lại Tần Vận thì nàng bảo sau khi kiểm tra xong sẽ cho hắn biết đáp án.
CHƯƠNG 15: ĐẶC THÙ QUÀ SINH NHẬT(THƯỢNG)