TRỌNG SINH PHONG LƯU THÁNH ĐỒ - Chương 13
Thu đi xuân tới, một năm thoáng cái đã trôi qua, Vu Đồng giờ đã là một thiếu niên 13 tuổi rồi, hắn cùng với Tần Vận quan hệ cũng không có gì đột phá nhưng kỹ thuật hôn môi của hai người đã tới mức thượng thừa, mà Tần Vận nhìn như vô cùng thư sướng, thoải mái nhưng Vu Đồng vẫn có thể bắt gặp ánh mắt cô đơn, trống vắng nơi nàng. Điều này làm Vu Đồng vô cùng khó hiểu nhưng chuyện này không thể nói cho ai biết nên hắn tạm thời bỏ qua một bên.
Trung tuần tháng chín vừa qua đã xảy ra một sự việc làm Vu Đồng vô cùng tức giận. Ngày đó, một tên trợ lý rất được Thiên Nhất coi trọng trong lúc đi kiểm tra bộ phận trang phục đã vô tình trông thấy Tần Vận. Tên đó thấy nàng xinh đẹp tuyệt trần nên nhất quyết ngang nhiên theo đuổi nàng làm Tần Vận khổ không nói được.
Tên kia còn uy hiếp Tần Vận, nếu nàng không đáp ứng làm người của hắn thì ngay lập tức hắn sẽ đuổi việc nàng. Điều này làm Tần Vận vô cùng khổ sở, nàng không muốn mất đi công việc này một chút nào dù nó cũng không quan trọng. Một công việc nhẹ nhàng mà lương lại cao như thế này muốn tìm được không phải là dễ nhưng có đánh chết thì nàng cũng sẽ không cùng với tên kia phát sinh quan hệ.
Vu Đồng vừa tan học về nhà đã thấy Tần Vận buồn rầu ngồi trong phòng khách, hắn tiến tới ôm nàng nói: “Có chuyện gì vậy mẹ?”
Tần Vận cười nói: “Ta hiện tại muốn tìm công việc mới, thời gian tới ta sẽ đi tìm việc nên ngươi phải tự chăm sóc bản thân nhé.”
Vu Đồng ngạc nhiên, hắn vội vàng hỏi nguyên nhân nhưng Tần Vận không nói. Vu Đồng hôn lên cái miệng nhỏ rồi ôn nhu nói: “Chẳng phải con đã trưởng thành rồi sao? Hiện tại trong cái nhà này con là người đàn ông duy nhất nên mọi sóng gió hãy để con gánh vác, có được không? Nào, giờ thì nói con nghe chuyện gì đã xảy ra.”
Tần Vận có một loại cảm xúc tới mê muội, đúng rồi, hắn đã là một người đàn ông, người đàn ông của mình. Tần Vận say sưa nhìn Vu Đồng, bình tĩnh kể cho hắn nghe tất cả mọi chuyện.
Vu Đồng nghe xong suýt nữa đã không kìm nén được lửa giận, hắn thở sâu một hơi lấy lại bình tĩnh rồi cầm chặt hai tay Tần Vận nói: “Đừng lo, mọi chuyện cứ để con lo.”
Tần Vận hoảng sợ, vội vàng nói: “Ngươi đừng làm việc gì ngốc nghếch đấy, cùng lắm thì ta tìm một công việc mới, không làm ở chỗ đó là được. Trong lòng ta ngươi mới là quan trọng nhất , các thứ khác có hay không không sao, nếu như ngươi có mệnh hệ gì thì ta không thiết sống nữa.”
Vu Đồng mỉm cười: “Không cho phép mẹ nói bậy. Chỉ là một tên trợ lý tổng giám đốc thì con còn chưa để trong mắt! Yên tâm đi, con đã từng giúp Trịnh Phong một việc lớn, quan hệ giữa bọn con cũng không tệ lắm nên con tin tưởng hắn sẽ cho con một câu trả lời thỏa đáng.”
“Ngươi biết Trịnh tổng.”
Tần Vận lắp bắp kinh hãi: “Chuyện đó xảy ra khi nào? Tại sao ta chưa từng thấy ngươi đề cập tới?”
Vu Đồng cười nói: “Mấy năm trước a, trong một lần con đến trường đã vô tình cứu hắn một mạng.”
Tần Vận nhớ lại mấy năm nay ở trong công ty luôn được mọi người chiếu cố liền hiểu ra, hóa ra con trai nàng có quan hệ với tổng giám đốc a, nàng cười nói: “Ngươi nha, rõ ràng là bạn của Trịnh tổng nhưng lại không nói với ta.”
Vu Đồng chẳng hề để ý nói: “Chỉ là một tên Trịnh Phong thôi mà, cũng không phải nhân vật tài ba gì, đáng để con giới thiệu với mẹ sao?”
Tần Vận có chút buồn cười, nàng gắt giọng nói: “Mới mấy tuổi đầu mà khẩu khí lớn ha! Vậy mà không để Trịnh tổng trong mắt.”
Vu Đồng ngạo nghễ nói: “Đương nhiên, thành tựu của con trong tương lai tuyệt đối sẽ vượt xa hắn, đến lúc đó, mẹ sẽ là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này.”
Tuy biết con trai chỉ đang nói phét nhưng Tần Vận vẫn rất cảm động, nàng ôm hắn vào lòng rồi dâng môi thơm lên.
Vu Đồng đem chuyện nói cho Thiên Nhất biết, hắn đầu tiên là sững sờ rồi sau đó là vô cùng giận dữ. Đầu tiên thì là tên Lý Phong kia, đến bây giờ lại là một tên trợ lý của mình liên tục trêu đùa Tần Vận. Tuy thiếu chủ không có trách cứ hắn nhưng Thiên Nhất vẫn là thấy rất mất mặt, nếu để cho các huynh đệ của hắn biêt rõ, thiếu chủ gặp phiền toái là do mình thì hắn mặt mũi không biết để đi đâu a.
Đêm đó, cái tên trợ lý kia cứ thế biến mất, từ nay về sau, sẽ không ai còn có thể thấy hắn trên cuộc đời này nữa. Đối với chuyện này Vu Đồng không có ra mặt, Thiên Nhất giết tên này xong liền mang hắn xuống dưới địa phủ. Ký ức của Diêm Vương đối với cái tên nhóc khủng bố kia chưa quên thì hôm nay lại gặp một tên tương tự, nhớ lại lời dặn khi xưa của Địa Tạng bồ tát là hết lòng giúp đỡ bọn hắn nên hôm nay, sau 10 năm, dưới 18 tầng địa ngục lại chào đón một tên bỉ ổi tới đây định cư lâu dài.
Vốn tưởng chuyện này đã xong xuôi hết thảy nhưng không nghĩ tới, tin đồn về Tần Vận quan hệ mập mờ với tổng giám đốc lại càng nhiều lên. Có đôi lần, Tần Vận chính tai nghe được từ mấy bà tám lời lẽ khó nghe vô cùng, nhưng nàng biết càng giải thích thì càng rối nên đã lựa chọn im lặng. Vu Đồng một lần tới công ty thăm Tần Vận lại nhìn thấy cử chỉ mọi người đối với nàng không bình thường nên sinh ra nghi ngờ. Hắn vận dụng thần thông, đôi tai nhanh chóng nghe được mấy lời khó nghe kia, hắn ngay lập tức nổi giận lôi đình.
Nhưng rồi Vu Đồng sinh ra phiền não, chuyện này giải quyết như thế nào đây? Tần Vận nhìn thì lạnh nhạt nhưng lâu ngày cũng sẽ vì chuyện này mà buồn rầu, nhưng chẳng lẽ cứ thế giết hết mấy người nói năng lung tung sao?
Rơi vào đường cùng, Vu Đồng đành phải tìm tới Thiên Nhất thương lượng đối sách. Thiên Nhất nhíu mày nghĩ ngợi rồi nói: “Hiện tại vấn đề nằm ở chỗ, bọn họ chỉ là suy đoán, cũng không rõ ràng thần cùng chủ mẫu có quan hệ gì, vậy thì không bằng chúng ta đem những lời nói của họ trở thành sự thật.”
“Sự thật.”
Vu Đồng nhướng mày, chẳng lẽ Thiên Nhát có ý với Tần Vận.
Thấy thiếu chủ có vẻ như đã hiểu lầm mình, Thiên Nhất vội nói: “Ý của thần là, không bằng thần đem một phần cổ phần công ty chuyển cho chủ mẫu, vậy là ngài ấy sẽ trở thành một đổng sự trong công ty, đến lúc ấy, ai còn dám lời ra tiếng vào nữa chứ.”
Vu Đồng nghĩ nghĩ, trước mắt có lẽ chỉ có biện pháp này là tốt nhất, liền gật đầu kêu Thiên Nhất sắp xếp.
Ngày 1 tháng 10, hôm nay là ngày nghỉ lễ quốc khánh đầu tiên, sáng sớm Vu Đồng đã đi ra ngoài, buổi trưa mới trở về, sau khi ăn xong bữa trưa thì hắn đưa một tập văn kiện tới trước Tần Vận nói: “Mẹ mau ký vào mấy cái giấy tờ này đi.”
Tần Vận không hiểu rõ Vu Đồng muốn nàng ký vật gì, nhìn vật nằm trong tay một lúc làm nàng không khỏi giật mình, đây chẳng phải giấy tờ chuyển nhượng cổ phần sao? Nếu như mình ký thì ngay lập tức sẽ có được 15% cổ phần của tập đoàn Vĩnh Hằng, mà khối tài sản của tập đoàn này bây giờ đã vượt quá vạn ức, đừng nói là 15%, dù chỉ là 1% thì tài sản cũng đủ để người đó hưởng phúc tới già.
“Cái này…cái này là có ý gì?” Tần Vận cảm thấy mình có chút mơ hồ rồi.
Vu Đồng mỉm cười: “Đây là Trịnh Phong đưa cho con, cái này vốn đã chuẩn bị sẵn từ lâu nhưng hắn chưa có nói với con, chỉ là mấy ngày trước xảy ra chuyện kia nên hắn vội vàng đưa con thứ này. Mẹ mau ký tên lên đi, cái này chưa là gì đâu, sau này còn nhiều thứ lớn hơn cần mẹ ký đấy.”
Cả ngàn ức tài sản vậy mà mà con trai không coi vào đâu, lúc đầu Tần Vận còn cho là Vu Đồng quá mức tự đại nhưng lần này, nàng tuyệt nhiên tin tưởng hắn sẽ làm ra được những việc thần kỳ. Hắn thật sự lớn rồi, không phải chỉ mỗi cơ thể mà ngay cả tâm hồn cũng đã trưởng thành, đôi khi, nàng còn có cảm giác mình là cô gái nhỏ được hắn hết hết mực che chở.
Mỉm cười, Tần Vận ký tên mình lên sấp văn kiện. Vu Đồng cười nói: “Thật tốt quá, từ nay về sau mẹ muốn đến thì đến, không muốn đến công ty thì thôi, vậy là hai chúng ta lại có thêm thời gian bên nhau rồi.”
Tần Vận mỉm cười: “Được, từ nay về sau ta sẽ dành thời gian bên ngươi nhiều hơn, làm bà chủ của gia đình này.”
Sau khi nói xong, nhận ra trong lời nói của mình còn có ý khác, Tần Vận xấu hổ chạy nhanh đi: “Ta….ta đi rửa bát.”
Bà chủ của gia đình này? Suy nghĩ một lát Vu Đồng liền nghĩ ra ẩn ý trong câu nói kia, hắn không khỏi mỉm cười vui sướng, cả buổi chiều lẫn tối hắn cứ ngây ngô như vậy, đôi khi lại cười phá lên như người điên. Tần Vận biết lí do vì sao Vu Đồng lại như thế, nàng cũng không còn mặt mũi nào dám gặp hắn, ăn cơm xong liền trốn mất trong phòng ngủ.
Trở lại gian phòng của mình, Vu Đồng nằm trên giường mà trong đầu ngập tràn bóng hình xinh đẹp, khuôn mặt như tiên nữ, dáng người quyến rũ mê người của Tần Vận. Lần đầu tiên hắn dâng lên khát vọng mãnh liệt đối với cơ thể nàng, vật bên dưới vì vậy mà căng cứng tới phát đau, Vu Đồng đơn giản cởi bỏ quần áo, đem cái vật to lớn kia giải phóng ra khiến nó thoải mái vô cùng, chẳng bao lâu thì hắn dần tiến vào mộng đẹp.
Hôm sau là thứ hai, Tần Vận từ sớm đã dậy nấu một bàn thức ăn, nhưng đợi mãi vẫn chưa thấy Vu Đồng dậy liền quyết định đi gọi hắn. Đến trước cửa phòng, đang định gõ cửa gọi hắn thì trong mắt Tần Vận lóe lên nét tinh nghịch, đưa tay lên dứt một sợi tóc dài, nàng thầm nghĩ sẽ làm cho cái tên tiểu sắc lang này phải hắt xì tỉnh dậy.
Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, bước chân rón rén tiến lại gần giường của Vu Đồng định làm chuyện xấu thì một thứ đập vào mắt Tần Vận làm nàng sợ ngây người. Vu Đồng trần truồng không mảnh vải che thân nằm trên giường, phía dưới lúc này đang có một cây gậy dài, to lớn đứng thẳng tắp chỉ lên trời, rồi nó như cảm nhận được Tần Vận tiến tới liền lắc lư hạ xuống như muốn chào nàng.
“Con cặc của hắn thật lớn quá!” Không biết vì sao, trong nội tâm Tần Vận lại đột nhiên xuất hiện câu nói mà ngày xưa ở trước mặt chồng, nàng cũng không dám nói ra. “Cặc” từ này cũng quá thô tục đi nhưng trong nội tâm nàng lại là rất kích thích. Càng nhìn con cặc trước mắt thì Tần Vận càng khao khát, nàng không nhịn được nữa liền bước thật nhanh tới cầm lấy nó. Thật sự lớn a, một tay của nàng vậy mà không cầm hết được chiều dài con cặc này, Tần Vận đành phải lấy bàn tay còn lại nắm lấy nó thì mới coi như cầm hết được. Con cặc này không những lớn mà còn vô cùng nóng, Tần Vận có cảm giác như sức nóng từ nó đang truyền vào cánh tay rồi đi vào trong tim làm nàng cảm thấy khô nóng, khó chịu.
Bàn tay nhỏ bé của Tần Vận nâng lên hạ xuống được mấy cái thì lông mày Vu Đồng giật giật như có dấu hiệu tỉnh ngủ, nàng hoảng sợ chạy thật nhanh ra ngoài. Ngồi trong phòng bếp, Tần Vận vỗ nhẹ lên bộ ngực của mình, hô hấp dồn dập, nàng có cảm tưởng như trái tim sắp nhảy ra ngoài mất.
CHƯƠNG 14: ẢNH THÊU