TRỌNG SINH PHONG LƯU THÁNH ĐỒ - Chương 12
Từ cái đêm mưa gió sấm chớp kia, quan hệ của Tần Vận với Vu Đồng đã nảy sinh một chút biến hóa vi diệu, quan hệ mẹ con dần dần mờ nhạt mà thay vào đó là tình cảm nam nữ ngọt ngào, nhưng bọn họ đều vờ như không biết, vẫn tiếp tục sinh hoạt như trước kia, chỉ là đôi khi Tần Vận sẽ cảm thấy trống vắng trong lòng.
Mùa hè rất nhanh đã kết thúc và đã đến lúc Vu Đồng bắt đầu năm học mới, từ hôm nay trở đi, hắn chính thức là một học sinh trung học. Sáng sớm,Tần Vận chuẩn bị đồ đạc dẫn Vu Đồng tới trường. Lúc chia tay, hai người đều không khỏi dâng lên nỗi buồn xa cách, trên mặt cả hai đều nở nụ cười nhưng trong lòng thầm ai oán: “Chỉ là một học sinh trung học, cần gì phải đi tập quân sự chứ! Lại còn đi tận nửa tháng!”
Nhìn Tần Vận dần biến mất trước mắt làm Vu Đồng cảm thấy vô cùng buồn bực, hắn nhận ra chỉ mới chia xa một lúc nhưng hắn đã nhớ nàng vô cùng.
Tập quân sự đối với Vu Đồng thật nhàm chán, ngày nào cũng như ngày nào, sáng chạy nhảy, chiều tập bắn súng, hắn đối với mấy cái rèn luyện thân thể này quả thật là không cần a. Nhìn quanh thấy mấy đứa bạn cùng lớp đang hiếu kỳ cầm mấy cây súng nghịch ngợm làm Vu Đồng không khỏi buồn cười, đúng là trẻ con a, hắn dù bằng tuổi bọn chúng nhưng dù gì cũng đã qua một kiếp người, đối với mấy cái này không có chút hứng thú. Vu Đồng cũng không quan tâm cái gì tập luyện nữa, tìm một chỗ vắng vẻ nằm xuống, trong đầu ngay lập tức hiện lên dáng vẻ quyến rũ của Tần Vận, chẳng mấy chốc hắn đã chìm vào giấc ngủ.
Cứ thế một tuần trôi qua nhanh chóng, hôm nay đã là thứ 7 và Vu Đồng hôm nay sẽ về nhà nên Tần Vận từ sớm đã chuẩn bị một bàn đồ ăn thật lớn. Tần Vận đã đợi cái ngày này lâu rồi, từ lúc Vu Đồng ra đời tới nay, đây là lần đầu tiên hai mẹ con họ chia xa nhau lâu như thế, nàng đối với người con trai này nhớ nhung vô cùng, suýt chút nữa nàng đã tới gặp hiệu trưởng xin ông ấy cho nàng gặp Vu Đồng một chút.
Đang mải mê suy nghĩ, bên tai Tần Vận vang lên âm thanh mở cửa, đối với nàng mà nói thì âm thanh này không khác gì tiếng sét đánh, cơ thể nàng run lên nhanh chóng chạy ra cửa đón con. Nhìn Vu Đồng vẫn nguyên vẹn đứng trước mặt, Tần Vận thở dài, thật may con trai không bị làm sao, nhưng nhìn kỹ thì có vẻ đã đen đi đôi chút a.
Hai người cứ như vậy ngơ ngác đứng trước cửa nhìn nhau, phải mất hơn 3 phút thì cả hai mới sực tỉnh, ngay lập tức giang tay ra ôm lấy đối phương vào lòng, họ không biết tại sao hai người lại ôm nhau, chỉ biết rằng làm như vậy mới thỏa được nỗi nhớ mong trong lòng mình.
Tựa đầu vào bờ vai rắn chắc, cảm nhận hơi thở mạnh mẽ, nam tính của Vu Đồng không khỏi làm Tần Vận thỏa mãn, nàng muốn cứ như vậy được hắn ôm suốt đời thì thật tốt a. Mà Vu Đồng lúc này lại càng là rung động mãnh liệt, xa cách một thời gian giờ gặp lại khiến hắn biết được Tần Vận là như thế nào quan trọng trong lòng hắn. Nhưng rồi hắn cảm thấy trước ngực một đôi bầu ngực to lớn, mềm mại của mẹ đè thật chặt vào ngực làm tà hỏa của hắn bốc lên….Cố gắng….Cố gắng nhẫn nhịn nha em trai….Nhưng cuối cùng Vu Đồng cũng không khống chế được, bên dưới một thứ thô nóng dần vươn lên chọc vào bụng Tần Vận làm cả hai vô cùng xấu hổ.
Cảm nhận biến hóa của con trai, Tần Vận đỏ mặt, lưu luyến đẩy hắn ra rồi nói: “Nhanh đi rửa mặt rồi ăn cơm, có phải đã rât đói bụng rồi không?”
Vu Đồng cũng rất xấu hổ vì không kiểm soát được mình, nhanh nhảu chạy vào phòng tắm, còn không quên quay lại nói: “Mấy hôm liền không được ăn cơm mẹ nấu, con sắp chết vì nhớ rồi.”
Một bữa cơm này không ngờ kéo dài hơn 2 tiếng đồng hồ, trên bàn ăn Vu Đồng không ngừng kể chuyện về mấy ngày qua, vừa cười vừa nói trông rất vui vẻ. Tần Vận nghe xong cũng không cười được, vươn tay vuốt ve khuôn mặt Vu Đồng xót xa nói: “Con phải chịu khổ rồi, từ bé tới giờ đã bao giờ phải trải qua mấy chuyện như vậy chứ.”
Vu Đồng cười nói: “Mẹ, con không sao, mấy cái huấn luyện này sao mà làm khó được con chứ! Mẹ nhìn này.”
Nói rồi Vu Đồng cởi áo ra, hai tay cong lên khoe cơ bắp của mình.
Nhìn từng múi cơ nổi lên trên người Vu Đồng làm Tần Vận không khỏi xao xuyến, nàng cầm chai rượu nói: “Ngươi đã lớn thật rồi a, nào, cùng ta uống vài chén đi.” Nói xong Tần Vận rót ra hai ly rượu đỏ, một trong số đó đưa cho Vu Đồng.
Tửu lượng của Tần Vận có vẻ không được tốt cho lắm, mới chỉ uống được nửa ly rượu mà mặt nàng đã đỏ ửng lên, nhưng như vậy lại càng làm nàng thêm phần kiều diễm khiến Vu Đồng nhìn mà không hề chớp mắt.
Nhìn ánh mắt si mê của con trai khi nhìn mình làm Tần Vận rất vui vẻ, nàng cười: “Ngươi hôm nay về nhà rất đúng lúc, không để ta phải đợi lâu, bởi vậy, ta quyết định sẽ tặng cho ngươi một món quà.”
Vu Đồng còn chưa hiểu mẹ nói gì thì Tần Vận đã đi tới trước mặt hắn, nhìn qua thì nàng chỉ đứng tới vai Vu Đồng mà thôi. Tần Vận mỉm cười lém lỉnh, nàng kiễng chân lên rồi đưa cánh môi mình hôn lên môi Vu Đồng, thuận tiện cũng lùa cái lưỡi đinh hương sang miệng hắn.
Vu Đồng cảm giác trong đầu oanh lên một tiếng nổ vang, sau vài giây bỡ ngỡ thì hắn như tỉnh cơn mộng, ôm thân thể yêu kiều của Tần Vận thật chặt, cùng nàng nhiệt liệt hôn môi.
Hai cái thân thể cứ như thế ôm nhau triền miên đá lưỡi, mãi tới khi Tần Vận cảm giác không thể thở nổi thì nàng mới đẩy Vu Đồng ra, đôi mắt ngập nước, nỉ non nói: “ Cảm giác thế nào?”
Vu Đồng không có trả lời câu hỏi của Tần Vận, thay vào đó, hắn bế nàng lên đặt xuống ghế sô pha ngoài phòng khách. Đợi đến khi hô hấp của Tần Vận đã ổn định trở lại thì Vu Đồng mới dùng hành động của mình để trả lời, hắn cúi xuống, lại một lần nữa trên cánh môi ướt át của nàng hôn xuống.
Toàn bộ buổi chiều, hai người không biết đã hôn nhau bao nhiêu lần, mãi đến khi bờ môi cả có cảm giác tê dại đi thì cả hai mới dừng lại. Hai mẹ con đều rất yêu thích cảm giác dây dưa mập mờ này, nhưng ngoại trừ hôn môi thì tuyệt nhiên họ đều không làm gì thêm cả. Tần Vận là vì trong nội tâm vẫn còn sợ loại tình cảm loạn luân này, mà Vu Đồng trong lòng càng là bão tố, hắn tôn trọng Tần Vận vì là mẹ mình nhưng hắn cũng không thể chối bỏ thứ tình cảm trái ngang kia đang dần lớn lên trong hắn. Vu Đồng cũng không biết Tần Vận nghĩ gì, hắn sợ tất cả những gì mình nghĩ chỉ là ảo tưởng của riêng hắn mà thôi, đến lúc đó mẹ biết được chắc chắn sẽ rất khổ tâm, mà đó lại là điều hắn không muốn thấy nhất ở mẹ.
Vu Đồng tuy là hai kiếp người nhưng mà mãi tới năm 28 tuổi cũng không có một mảnh tình vắt vai nên kinh nghiệm tình trường có thể nói là con số 0, đối với tâm tình phụ nữ hắn hoàn toàn mờ tịt, nếu như kiếp trước hắn có dù chỉ là một chút kinh nghiệm thì chắc chắn hôm nay sẽ đè Tần Vận ra mà ăn sạch sẽ.
Tối hôm đó, hai người lại cùng nhau ngủ trên một chiếc giường, xa nhau vài ngày làm họ không muốn dời khỏi đối phương một chút nào, nằm trên giường hai người hôn môi một hồi rồi dần chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau là chủ nhật, Tần Vận cũng không phải đi làm nên từ sớm đã kéo Vu Đồng đi dạo, thuận tiện mua cho hắn vài món ăn vặt, nàng sợ Vu Đồng ăn cơm ở trường không được ngon.
Chỉ mất một chút thời gian nhưng trên tay Vu Đồng đã là hai túi lớn đồ ăn, hắn cười nói: “Từng này đồ ăn sợ rằng con sẽ phải ăn trong một tháng mất.”
Tần Vận gắt giọng: “Ăn không hết cũng phải cầm đi cho ta, cùng lắm thì ngươi chia cho các bạn là được chứ gì.”
Nhìn bộ dáng giận dữ nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp của nàng làm Vu Đồng không khỏi rung động, hăn không nhịn được cúi đầu xuống, trên miệng nhỏ của Tần Vận hôn một cái. Tần Vận giật mình, sợ hãi nhìn một vòng, đến khi biết được xung quanh không có ai chú ý mới sẵng giọng nói: “Muốn chết à! Ở đây nhiều người thế này, ngươi không thể đợi về nhà được sao?”
Vu Đồng chợt nhớ ngày trước hắn có nghe qua một câu, liền nói: “Trên đời ai mà không chết chứ, chỉ là, nếu được chết dưới hoa mẫu đơn thì làm quỷ cũng phong lưu. Nếu có thể bị mẹ hôn chết, con cũng cam lòng.”
Tần Vận khinh miệt nói: “Chỉ là hôn thôi mà, sao có thể chết được.”
Vu Đồng nói: “Đúng vậy a, nếu hôn không chết người vậy mẹ yêu, mau đến đây để con hôn chút nào.”
Tần Vận lườm lườm, đánh trên đầu hắn mấy cái nói: “Gia hỏa chết tiệt, không được nói lung tung nữa, có gì về nhà nói sau.”
Tới tối, Vu Đồng phải đi rồi, lần này hắn không muốn Tần Vận đưa tiễn nữa, lần này li biệt, khổ sở trong lòng hai người còn lớn hơn trước gấp bội. Tần Vận lôi kéo Vu Đồng tại phòng khách hôn môi, rốt cuộc hôn tới khi nàng không thở được mới để cho hắn ra đi.
Vu Đồng đi rồi, Tần Vận đi tới phòng tắm, rất nhanh quần áo trên người nàng đã không còn, cầm trên tay chiếc quần lót mà nàng không khỏi xấu hổ. Hóa ra chiếc quần lót đã ướt đẫm dâm thủy lúc nào không hay, không thể tưởng tượng được mới chỉ cùng hắn hôn môi thôi đã làm nàng ra thế này rồi, nếu cùng hắn làm cái sự việc kia chẳng phải là….. Tần Vận không dám nghĩ nữa, nàng cúi xuống nhìn bộ ngực ngạo ngễ không chút rủ xuống của mình, bàn tay di chuyển không ngừng trên đó, hai hạt đậu nhỏ xíu hồng hào cũng được nàng xoa bóp mãnh liệt “Ư…ư”. Thân thể Tần Vận run rẩy, phía dưới lại có một dòng nước chảy tí tách xuống sàn nhà: “Nơi này vẫn còn rất hồng hào, chặt khít a, hắn chắc chắn sẽ rất thích.”
CHƯƠNG 13: GIẬT MÌNH TẦN VẬN