TRỌNG SINH PHONG LƯU THÁNH ĐỒ - Chương 11
Tần Vận rất nhanh đã cơm nước xong xuôi, Lý Phong muốn vào phụ giúp một tay lại bị nàng khéo léo từ chối, chỉ có Vu Đồng là được vào giúp đỡ mang cơm canh bầy hết ra bàn.
Đồ ăn Tần Vận nấu cũng chỉ là mấy món bình thường, giản dị nhưng không ngờ, Lý Phong vừa ăn vừa nịnh nọt làm nàng có chút không được tự nhiên cho lắm, mà ngay cả Vu Đồng ngồi cạnh cũng dần cảm thấy hơi khó chịu.
Sau khi cơm nước xong thì Lý Phong cũng không dám ở lâu, trước khi đi hắn ta còn không quên nháy mắt ra hiệu làm Vu Đồng đành miễn cưỡng gật đầu coi như đã hiểu, hắn ở nhà sẽ tận lực khuyên nhủ Tần Vận.
Tiễn Lý Phong xong thì Vu Đồng quay trở lại nhà, hắn đến gần kéo Tần Vận vào lòng, hai tay không ngừng xoa bóp vai cho nàng, hắn cười nói: “Mẹ thấy thầy Lý kia như thế nào?”
Tần Vận tận hưởng cảm giác thoái mải từ đôi tay con trai, trán không khỏi nhăn lại nói: “Con sao lại quen với loại người như thế chứ? Nhìn đi nhìn lại cũng chỉ thấy hắn ta là một kẻ thích nịnh bợ, dối trá. Đồng Đồng à, từ nay con đừng qua lại với hắn nữa nhé.”
Vu Đồng ôm Tần Vận chặt hơn, hai người vậy mà đã mặt đối mặt với nhau, hắn cười: “Dối trá sao? Sao con lại chỉ thấy một người đàn ông đang vô cùng khẩn trương trước người mẹ xinh đẹp của con chứ? Còn về cái kia không phải nịnh bợ đi, đối với người đẹp thì có người đàn ông nào lại không muốn tận tình khen ngợi a.”
Tần Vận cười khanh khách, nàng lấy tay vuốt ve khuôn mặt con trai rồi nói: “Con đấy, không biết học đâu mà miệng lại ngọt như thế chứ.”
“Mẹ cảm thấy sao nếu thầy Lý làm cha của con?” Vu Đồng đột nhiên nói.
“Cái gì?”
Tần Vận ngây ngẩn cả người, mãi cũng chưa tiêu hóa được những gì Vu Đồng nói: “Ý của con là sao?”
Vu Đồng ôm chặt lấy Tần Vận, thâm tình nói: “Mẹ, người khổ cực nuôi con suốt 10 năm rồi, đã đến lúc mẹ nên tìm cho mình một người đàn ông để có thể dựa vào.”
Tần Vận không thể tin được nhìn Vu Đồng, từ đôi mắt bất ngờ có hai dòng lệ chảy xuống. Vu Đồng thấy vậy không khỏi cuống quýt, hắn nói: “Sao lại như thế chứ? Dù mẹ có xúc động thì cũng không nên khóc a.”
Tần Vận không để ý tới lời nói đùa của con trai, nàng nghẹn ngào nói: “Đồng Đồng, con đã ghét bỏ, không muốn sống với mẹ rồi sao?”
Vu Đồng hoảng sợ nói: “Mẹ nói gì vậy? Làm sao mà con lại ghét mẹ được? Sao con lại không muốn ở bên mẹ chứ? Mẹ cũng biết, từ nhỏ con đã bám dính lấy mẹ, không muốn cùng mẹ có một phút giây xa cách nào.”
Tần Vận lại kích động nói: “Vậy ai nói với con là mẹ muốn tìm người đàn ông khác chứ?”
Vu Đồng nói khẽ: “Con xin lỗi , là con đã hiểu nhầm mẹ. Khoảng thời gian đi du lịch ở Hoàng Sơn con thấy mẹ nhìn mấy đôi trai gái có chút hâm mộ nên con tưởng…..”
“Đúng vậy, con hiểu lầm mẹ rồi, chỉ cần mẹ có con bên cạnh thì mẹ sẽ không bao giờ cô đơn.”
Tần Vận khi khóc trông càng thêm mê người, nàng nhìn con thật sâu nói: “Đồng Đồng, con hãy nhớ, cuộc đời của mẹ chỉ có bóng dáng của hai người đàn ông mà thôi. Thứ nhất là cha con, thứ hai chính là con đấy, vĩnh viễn sẽ không có người thứ ba nào cả nên từ nay con đừng bao giờ làm cái chuyện kia nữa nhé.”
“Vâng ạ.”
Vu Đồng nhẹ gật đầu. Trong lòng một hồi vui sướng, lời nói kia của Tần Vận ý là sao? Trong cuộc đời nàng chỉ có hai người đàn ông là cha và hắn. Nói vậy chẳng phải Tần Vận đã đem hắn đứng ngang hàng với cha sao? Sau này nàng cũng sẽ đối xử với hắn như đã làm với cha sao? Vu Đồng không khỏi hưng phấn nhưng cũng không dám tin những suy đoán của mình. Nhìn về phía Tần Vận, lại không biết từ bao giờ mà nàng đã tựa vào ngực hắn ngủ say rồi.
Hai mẹ con hạ quyết định sẽ không nhắc tới cái chuyện kia nữa nhưng Lý Phong lại không như vậy. Mấy ngày này, mỗi ngày Lý Phong đều tới tìm Tần Vận vài lần làm nàng vô cùng mệt mỏi. Mặc dù đã nói rõ ràng mọi chuyện, rằng nàng không hề có chút cảm tình nào với hắn nhưng Lý Phong này coi như không nghe thấy, vẫn cứ mặt dày tiến tới.
Một ngày này, Lý Phong lại tìm tới cửa nhà Vu Đồng, rất may là mẹ hắn chưa đi làm về nếu không khi nhìn thấy tên này sẽ lại không vui. Vu Đồng nhìn Lý Phong đứng trước cửa nói: “Sao ông lại tới nữa rồi? Chẳng phải mẹ tôi đã nói giữa hai người sẽ không thể phát sinh bất cứ mối quan hệ nào sao? Làm phiền ông từ nay đừng tới nhà tôi nữa, mọi chuyện giữa chúng ta đã chấm dứt rồi.”
Lý Phong mỉa mai nói: “Hừ, ý của cậu là sao? Lúc trước là ai cầu xin tôi tới xem mặt mẹ cậu? Giờ tôi có cảm tình với nàng rồi thì cậu lại nói chấm dứt liền chấm dứt sao? Rốt cuộc ý của cậu là gì đây?”
Vu Đồng bất đắc dĩ nói: “Lúc trước chúng ta cũng đã nói, chỉ là một buổi xem mắt, có duyên thì đến với nhau còn không thì thôi. Mà mẹ tôi rõ ràng là không thích ông nên chuyện này coi như kết thúc.”
Lý Phong giận dữ quát: “Tôi không cần biết, Tần Vận chính là người tôi đã nhắm chúng, đừng mong có ai ngăn cản được tôi theo đuổi nàng.”
Vu Đồng không bình tĩnh được nữa: “Nhưng ông có biết là ông đã làm mẹ tôi vô cùng mệt mỏi không? Đến nhà tìm mẹ tôi thì không nói, đằng này ông lại tới cả công ty của nàng, ông tính để mẹ tôi từ nay về sau làm sao làm việc.”
Lý Phong có chút đuối lý nhưng không vì vậy mà bỏ đi, hắn ngồi xuống trước cửa nhà quyết tâm đợi Tần Vận về. Vu Đồng càng ngày càng giận, lời nói có chút uy hiếp: “Nếu ông còn cố tình không nghe thì đừng trách tôi nói một tiếng với Trịnh tổng!”
Lý Phong cũng không hề sợ hãi, hắn cười âm lãnh: “Đừng lấy Trịnh tổng ra dọa tôi, chỉ là một vị quản lí nhỏ nhoi cũng sẽ không làm ông ấy bận tâm. Hơn nữa, việc tôi theo đuổi người mình yêu cũng không hề vi phạm pháp luật, để xem các người làm gì được tôi.”
Vu Động giận tới đỏ mặt, ngay lập tức liên lạc vơi Thiên Nhất: “Thiên Nhất, mau cút tới đây cho ta!”
Thiên Nhất lúc này đang chủ trì một cuộc họp lớn nhưng khi nghe được giọng nói giận dữ của Vu Đồng làm hắn không khỏi biến sắc. Cũng không quan tâm họp hành gì nữa mà hắn ngay lập tức đi tìm một căn phòng trống, trong nháy mắt đã biến mất rồi sau đó xuất hiện ở nhà Vu Đồng.
Lý Phong thấy Vu Đồng bị mình chọc tức như vậy thì không khỏi đắc ý. Nhưng rồi một trận hóa mắt nổi lên, Lý Phong chưa kịp định thần lại thì đã thấy cái người mà mình vô cùng sợ hãi-Trịnh tổng đứng trước mặt. Càng làm hắn sửng sốt hơn là không ngờ Trịnh tổng này lại cúi người trước Vu Đồng rồi cung kính nói: “Thiếu chủ.”
Trong nội tâm lửa giận còn chưa có tắt, Vu Đồng hướng Thiên Nhất quát: “Ngươi được lắm, ta bảo ngươi tìm một người đàn ông thật tốt vậy mà ngươi lại mang về cho ta một tên vô lại, hừ.”
Thiên Nhất trừng tên Lý Phong mặt đã không còn giọt máu nói: “ Thiếu chủ bớt giận, thuộc hạ nhất định sẽ nghiêm trị người này.”
Vu Đồng gật đầu nói: “Tốt lắm, mẹ ta sắp đi làm về rồi, xử lý cho tốt tránh lần sau hắn lại tới làm phiền mẹ ta.”
Thiên Nhất vung tay lên, trong phòng ngay lập tức xuất hiện một phân thân giống Lý Phong như đúc. Còn tên Lý Phong thật kia trong ánh mắt kinh hoàng đã bị Thiên Nhất mang đi. Thiên Nhất với Vu Đồng có điểm không giống nhau đấy, mạng người đối với hắn cũng chả có nghĩa lỳ gì. Tên này đang yên đang lành lại đi chọc giận thiếu chủ thì chỉ trách số phận hắn đã tuyệt mà thôi.
Vu Đồng nhìn Lý Phong bị Thiên Nhất mang đi cũng không hề ngăn cản, hắn biết kết cục của tên kia sẽ rất thảm nhưng hắn không quan tâm, ai bảo hắn đi đắc tội với Tần Vận làm gì, nàng thế mà là vảy ngược của hắn đấy. Vu Đồng không biết, trong bất tri bất giác hắn dần dần so với Hoan Hỉ đại đế ngày xưa giống nhau, đều là thích gì làm nấy.
Rất nhanh Tần Vận đã tan sở về nhà, vốn tâm tình không được tốt nay lại càng tệ khi thấy tên điên Lý Phong kia ngồi trong nhà nàng.
“Lý Phong” kia thấy Tần Vận liền đứng lên cúi thấp đầu nói: “Tần phu nhân, mấy ngày qua là tôi đã làm phiền tới cô rồi, tôi xin thề từ nay sẽ không còn xuất hiện trước mặt cô nữa.”
Nói xong lời này hắn ngay lập tức vội vàng rời đi.
Tần Vận ngơ ngác, nàng quay ra hỏi Vu Đồng: “Tên này bị làm sao vậy.”
Vu Đồng mỉm cười, cầm lấy cái túi của Tần Vận rồi kéo nàng ngồi xuống ghế, hắn mỉm cười: “Con làm sao biết được? Có lẽ hắn cảm thấy cắn rứt lương tâm nên đã từ bỏ. Mà thôi, chuyện đã qua rồi đừng nhắc tới nữa, cơm con đã nấu xong rồi, mẹ muốn ăn bây giờ hay chút nữa.”
Tần Vận gật đầu, miễn là cái người kia không còn làm phiền mẹ con nàng là được rồi, mỉm cười nói: “ Ăn cơm thôi, mẹ muốn xem tay nghề của con trai mẹ tới đâu nào.”
Cơm tối còn chưa ăn xong thì bên ngoài cơn mưa rào đã đổ xuống rồi, xem chừng mưa càng ngày càng lớn thêm nữa. Tần Vận liền nói: “Ăn nhanh chút đi con, mưa thế này rất dễ sẽ mất điện, đến lúc đó cái gì cũng không nhìn thấy thì thật phiền.”
Quả nhiên, hai người vừa thu dọn xong thì mất điện. Lúc này mới chỉ 7 giờ nhưng trong nhà đã tối om. Bên ngoài thỉnh thoảng vang lên tiếng sấm làm Tần Vận không khỏi hoảng sợ, cơ thể không nhịn được run lên. Vu Đồng nhìn mẹ mà có chút đau lòng, lần trước chứng kiến cảnh sét đánh tên họ Trương kia đã làm ảnh hưởng tới nàng không ít. Vu Đồng không nhịn được liền tiến tới ôm thật chặt Tần Vận, bàn tay trên lưng nàng vỗ về, an ủi.
Cảm nhận khuôn ngực ấm áp của con trai làm trong lòng Tần Vận không khỏi run rẩy. Bên ngoài mưa bão nhưng được nằm gọn trong lòng con trai, được hắn che chở khiến nàng hạnh phúc vô cùng. Trong tim lại dấy lên cái thứ tình cảm ngang trái kia nhưng lần này Tần Vận không chối bỏ nó nữa mà vô cùng tận hưởng sự ngọt ngào của nó đem lại.
Hai người cứ ngồi như thế một hồi lâu đến khi Tần Vận mơ màng buồn ngủ thì Vu Đồng mới bế nàng vào trong phòng. Đặt Tần Vận yên ổn trên giường, đắp chăn cẩn thận cho nàng, xong xuôi đúng lúc Vu Đồng muốn đi khỏi thì bị nàng cầm chặt cánh tay, Vu Đồng khó hiểu nhìn nàng, lúc này Tần Vận mới nói: “Đừng mà, hôm nay ngươi hãy ngủ đây với ta đi.”
Vu Đồng liền gật đầu, nằm xuống bên cạnh Tần Vận, rồi hai người dần ôm lấy nhau tiến vào mộng đẹp. Vu Đồng cũng không tinh tế nhận ra rằng, lúc Tần Vận xưng hô đã không còn xưng mẹ con với hắn nữa. Điểm này đến chính Tần Vận còn không nhận ra, nàng chỉ là trong vô thức nói ra những lời đó.
CHƯƠNG 12: KHAI GIẢNG