TRỌNG SINH PHONG LƯU THÁNH ĐỒ - Chương 10
Buổi trưa, Tần Vận dẫn Vu Đồng tới một cái sườn núi, hai người chuẩn bị một hồi thì một mâm thức ăn phong phú đã được bày ra. Sau khi cùng với Vu Đồng đón qua sinh nhật thì hai mẹ con nàng xuống núi, về khách sạn đã đặt trước.
Vu Đồng không hiểu sao lại phải xuống núi, không khỏi hỏi mẹ: “Trên núi không phải chơi rất vui sao? Sao chúng ta lại phải xuống núi vậy mẹ?”
Tần Vận nói: “Trên núi đúng là rất tốt, nhưng cũng không thể cứ ngủ trên đó được, đêm nay hai mẹ con ta sẽ ngủ tại khách sạn, ngày mai lại leo núi tiếp.”
Vu Đồng cười nói: “Cũng được, vậy thì ngày mai chúng ta lại ngủ lại trên núi, tìm một chỗ thật đẹp, buổi tối ngắm sao, sáng ra lại ngắm nhìn mặt trời mọc.”
Lại nghe thấy từ “mặt trời mọc” kia làm Tần Vận không khỏi xấu hổ, có chút bối rối nói: “Không được, buổi tối trên núi rất lạnh, ở trên đó lâu sẽ sinh bệnh mất.”
Nói xong cũng không để ý tới Vu Đồng nữa, cầm laptop đi về phòng của mình.
Mấy ngày cứ thế trôi qua thật nhanh, hai người cuối cùng đã đem toàn bộ phong cảnh của dãy Hoàng Sơn thu vào trong mắt. Ngày nào cũng như ngày nào, sáng sớm hai mẹ con bắt đầu leo núi, gần tối lại xuống, Vu Đồng cũng không dám nói ra cái từ”mặt trời mọc” kia nữa.
Mây ngày nay, Tần Vận lúc chơi đùa thể hiện ra dáng dấp như một chú chim nhỏ hoạt bát, chính là Vu Đồng nhạy cảm phát hiện, Tần Vận so với trước kia có gì đó khác khác, cụ thể là khác ở điểm nào thì hắn không nói được, bất quá trong ánh mắt của nàng lại nhiều thêm một chút tịch mịch cùng u oán. Đôi khi, Vu Đồng có thể phát hiện được Tần Vận nàng thế mà lại thở dài, đôi mắt ánh lên vẻ phiền muộn.
Rốt cuộc vào ngày thứ năm, Vu Đồng mới phát hiện ra chút manh mối. Hôm đó, khi hắn cùng mẹ đang trên đường leo núi thì bắt gặp một cặp trai gái đang ôm ấp lẫn nhau, Vu Đồng nhìn sang mẹ thì thấy ánh mắt nàng toát lên vẻ hâm mộ cùng chờ đợi. Nhưng như vậy cũng đủ để hắn hiểu được một chuyện, mẹ mình đã cô đơn quá lâu rồi.
Chẳng lẽ….mẹ cần tìm một cười đàn ông? Nghĩ đến trường hợp này không khỏi làm Vu Đồng cảm thấy đau đớn, hắn nghĩ đến cảnh Tần Vận tìm được một người đàn ông, cùng người người đó xây dựng tổ ấm, rồi dần dần mẹ đối với mình sẽ không còn như trước, càng ngày càng xa cách. Vu Đồng không dám nghĩ nữa, lúc này trong tim hắn như có một sợi dây thứng đang không ngừng siết chặt….đau….rất đau.
Nhưng bất kể như thế nào thi Tần Vận vẫn là số một trong lòng hắn, chỉ cần nàng vui, Vu Đồng cam tâm tình nguyện chịu mọi thống khổ. Vì vậy Vu Đồng liền kết nối với Thiên Nhất, kêu hắn tìm cho mình một tên đàn ông ưu tú để khi du lịch trở về sẽ sắp xếp coi mắt cho Tần Vận.
Bảy ngày rất nhanh qua đi, Vu Đồng cùng Tần Vận từ sớm đã trở về Tô thành. Trên đường trở về, vẻ buồn phiền, cô đơn càng lúc càng hiện rõ trên khuôn mặt Tần Vận làm Vu Đồng vô cùng sốt ruột. Vu Đồng lần nữa liên lạc với Thiên Nhất thì biết được hắn ta đã tìm được một người, người này là một thầy giáo, mấy năm trước vì vợ khó sinh dẫn tới cả hai mẹ con cùng mất nên hắn liền trở thành người cô đơn. Trong suốt từng ấy năm hắn cũng không hề tìm cho mình một ngời phụ nữ khác, nghe nói lúc còn trẻ hắn rất yêu vợ mình nên quyết định ở một mình như vậy.
Vu Đồng dùng thần thức đặt lên người đàn ông kia xem xét, tướng mạo cao lớn, tuy không đẹp trai lắm nhưng cũng coi như hợp với Tần Vận.
Sau khi về nhà, nghỉ ngơi một đêm, sáng hôm sau Vu Đồng dậy từ rất sớm, còn sớm hơn cả Tần Vận nữa. Nghe Thiên Nhất nói sáng nay sẽ mời người đàn ông kia tới thuận tiện để hắn xem sét.
Ngồi trong quán nhỏ đợi một hồi thì cuối cùng Thiên Nhất cùng người nọ cũng tới. Sau khi ngồi xuống, Thiên Nhất liền giới thiệu hai người với nhau: “Vu Đồng, vị này chính là thầy Lý Phong mà tôi đã nói với cậu. Còn đây là Vu Đồng, con của một người quản lí trong công ty của tôi. Vu Đồng cháu đấy, thầy Lý là một người đàn ông vô cùng xuất sắc, từ nay về sau cháu hãy coi đó mà học tập nha.”
Lý Phong đối với Thiên Nhất thủy chung vẫn có chút sợ hãi, cũng phải thôi, người như Thiên Nhất quá cường đi, trên thế giới cũng không có mấy người được như hắn. Lý Phong thấy Thiên Nhất trước mặt Vu Đồng khen ngợi mình thì không khỏi giật mình nói: “Trịnh tổng quá lời rồi, tôi so với Trịnh tổng ngài còn là xa xa chênh lệch.”
Vu Đồng không khỏi nhăn mày, có chút bất mãn nhìn Thiên Nhất, người đàn ông này thế mà cũng là một tên nịnh hót, không ngờ nói cho Thiên Nhất lên tận mây xanh. Nhưng Thiên Nhất lại không cảm thấy gì, hắn đường đường là một thánh nhân, giờ lại là ông chủ lớn của tập đoàn Vĩnh Hằng, quanh năm ở trên cao nên thấy biểu hiện của Lý Phong là không quá rõ ràng.
Bất quá Vu Đồng cũng chỉ thể hiện đôi chút bất mãn mà thôi. Hắn biết, ở cái xã hội cạnh tranh gay gắt này nếu không có chút thủ đoạn thì đúng là sống không tốt, nên cũng coi như bỏ qua cho người đàn ông này, hắn nói: “Thầy Lý, nguyên nhân tôi mời ông tới đây chắc Trịnh tổng đã nói rõ rồi chứ? Năm tôi 2 tuổi thì cha vì tai nạn giao thông qua đời, mẹ tôi từ đấy nuôi tôi suốt 10 năm ròng rã, tôi rất yêu mẹ nên luôn muốn nàng có một cuộc sống hạnh phúc. Bởi vậy nên tôi muốn tìm một người đàn ông thật ưu tú, từ nay về sau có thể chăm sóc cho mẹ thật tốt, cũng sẽ không làm mẹ buồn phiền nữa. Tôi nghe Trịnh tổng nói để tìm một người đàn ông như thầy Lý đây là vô cùng khó khăn nên muốn cùng ông gặp mặt một lần.”
Lý Phong cau mày lại: ‘’Về chuyện này….Trịnh tổng cũng không nói rõ đầu đuôi với tôi, chỉ nói là muốn tôi đi gặp một người bạn. Không lừa dối cậu, từ khi vợ con tôi qua đời, tôi đã không có ý định tiến thêm bước nữa rồi, thật xin lỗi.”
Vu Đồng thấy hắn là một người trọng tình trọng nghĩa thì khá vừa lòng, bất mãn lúc nãy đã giảm đi một chút, dù sao thì Tần Vận cảm thấy hạnh phúc là hắn vui rồi.
Thiên Nhất cười nói: “Thầy Lý là người trọng tình cảm thì ai cũng biết nhưng chuyện cũ đã qua rồi, chẳng lẽ ông cứ mãi sống trong hồi hức? Hay là thầy Lý cứ đi gặp mặt một lần đi, mẹ của Vu Đồng là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, ở trong công ty của tôi nổi tiếng là đệ nhất mỹ nữ đấy. Dù gì thì cũng chỉ là xem mặt thôi a, cũng không nói trước hai người liệu có tiến tới với nhau được hay không mà? Chẳng lẽ, mẹ của Vu Đồng không lọt nổi mắt xanh của thầy Lý sao?”
Lý Phong cười nhạt nói: “Thôi được, đi gặp mặt một lần cũng coi như không mất cái gì.”
Ba người cứ thế ngồi trò chuyện cũng coi như khá hòa hợp. Đúng 10 giờ sáng, Thiên Nhất lấy lí do công ty có việc liền chạy mất. Cũng không định ngồi lâu thêm nữa, Vu Đồng dẫn Lý Phong tới nhà của mình, trên đường đi hắn ta có mua chút quà đem theo, Vu Đồng cũng không có ngăn cản.
Tần Vận nghỉ phép vẫn còn nên hôm nay vẫn ở nhà, đang chuẩn bị đi nấu cơm trưa thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ, nàng một thân quần áo mặc ờ nhà đi ra mở cửa, rất nhanh đã thấy Vu Đồng đứng ngoài cửa, nàng ngạc nhiên nói: “Đồng Đồng, buổi sáng nay con đi đâu thế?”
Vu Đồng lách qua người Tần Vận bước vào nhà, cười nói: “Mẹ à, nhìn xem, nhà chúng ta có khách kìa!”
Tần Vận lúc này mới chú ý còn một người đàn ông nữa đứng ở cửa, trên tay cầm chút đồ vật liền nhanh chóng mời hắn ta vào nhà.
Về phần Lý Phong đã sớm hồn bay phách lạc vì vẻ đẹp của Tần Vận rồi, lúc nãy Trịnh tổng nói nàng là mỹ nữ đẹp nhất công ty VĨnh Hằng thì hắn có chút không tin đấy, nhưng giờ được tận mắt gặp quả thật mới biết được mình ngu muội như nào, từ nhỏ tới giờ đây có lẽ là người phụ nữ đẹp nhất hắn từng gặp.
Vu Đồng giới thiệu: “Mẹ, đầy là một người bạn của con tên Lý Phong, ông ấy hiện đang là thầy giáo. Thầy Lý, đây là mẹ tôi, Tần Vận.”
Tần Vận rót một ly nước đưa tới cho Lý Phong nói: “Thầy Lý dạy học ở trường nào vậy? Sao lại có thể quen con trai tôi được?”
Lý Phong nói: “Cái này, tôi là thầy dạy vật lý của một trường cao trung, có một người bạn giới thiệu tôi với Vu Đồng, sau đó cảm thấy hắn rất giỏi nên đã cùng hắn kết bạn.”
Ba người cứ thế sảng khoái nói chuyện, ánh mắt Lý Phong không tự chủ được lâu lâu lại liếc Tần Vận một cái, bị nàng phát hiện thì như đứa trẻ mắc lỗi mà cúi đầu xuống. Thấy Lý Phong cứ liếc mắt nhìn mình làm Tần Vận không khỏi có chút mất tự nhiên, nhìn đồng hồ đã 11 giờ trưa, nàng đứng lên nói: “Thầy Lý cùng với con trai tôi ngồi nói chuyện a, tôi đi làm cơm trưa, thầy nhất định phải ở lại dùng bữa cùng chúng tôi đấy.”
Lý Phong vội vàng gật đầu đáp ứng. Thấy Tần Vận đi rồi, Lý phong mới quay sang hỏi Vu Đồng: “Công việc của mẹ cậu là gì thế Vu Đồng?”
Vu Đồng nở nụ cười nói: “Thầy Lý thật là mau quên, chẳng phải khi nãy tôi đã nói mẹ mình là quản lí trong công ty Vĩnh Hằng sao? Thầy Lý, cảm giác của ông với mẹ tôi thế nào?”
Lý Phong mặt đỏ lên nói: “Cai này…Cái này sao? Cảm giác cũng không tệ lắm.”
Vu Đồng cười nói: “Nói như vậy tức là ông đã vừa ý mẹ tồi rồi?”
Lý Phong nhẹ gật đầu: “Có thể nói như vậy a.”
Vu Đồng trong nội tâm một mảng đau xót nhưng vẫn mỉm cười nói: “Nhưng mà….cũng chưa chắc mẹ tôi đã đồng ý nên tất cả phải xem biểu hiện của thầy Lý thế nào rồi.”
Lý Phong vôi vàng gật đầu, có chút nịnh bợ nói: “Vu Đồng, cháu nhất định phải giúp chú Lý đấy, chú nhìn ra được, mẹ đối với cháu rất là thương yêu nên ý kiến của cháu rất là quan trọng.”
Vu Đông thầm nghĩ, mẹ của tôi không thương tôi còn thương ai đây, còn cần ông phải nói sao? Còn về việc hỗ trợ, Vu Đồng là có chút không thoải mái, tôi đã nén đau thương để giới thiệu nàng cho ông mà ông còn muốn tôi hỗ trợ? Vu Đồng hắn tuy là thánh nhân, nhưng cái việc cỏn con đấy thủy chung vẫn là không làm được.
CHƯƠNG 11: LÔI ĐÊM