Trò chơi Ma Quỷ ( SM, LL,...) - Chương 12
Chương 12: Độc Yêu Đại Nhân
Ông Nam và Lan đang ngồi trước màn hình Tivi cũ của khu ký túc xá. Những thông tin liên tục của đài truyền hình luôn làm cho hai người lo lắng giống như phần còn lại của toàn thể đất nước Việt Nam vậy.
“ Toàn thể đất nước đang đứng trước một sự kích động lớn lao. Chúng ta, những người con nước Việt Nam đang phải đối mặt với một thế lực thù địch mà chưa một lần nào nhân loại phải đối mặt. Chúng có thể đông hơn ta, mạnh hơn ta, nhưng chúng ta … chúng ta vẫn… chiến… vì… Việt Na…”- Bộ trưởng quốc phòng mới trong phiên họp quốc hội đang phát biểu
“Cái Tivi hư rồi..Chắc bây giờ mọi người đang hoảng loạn lắm “- Thảo nói. Ký túc xá chỉ còn một vài người ở lại, hầu hết mọi người đã về quê nên chắc điện đóm ở ký túc bị hỏng mà không có ai thèm sửa.
Giờ Việt Nam đã tung mức độ cảnh báo nguy hiểm đến mức cao nhất. Ai ai cũng phòng bị chuẩn bị cho cuộc chiến không cân sức này
“ Chuyện này cũng không có gì lạ con ạ… Con nhìn cảnh tượng đó rồi đó, chỉ với một vài giây toàn bộ một khoảng đất rộng trở thành bình địa không còn một sinh vật nào sống sót…. Bác nghĩ con nên quay về nhà bây giờ, bác sẽ đi theo con để con đi một mình bác không an tâm”- Ông Nam nói
“ Thế Mai thì sao hả bác?”
“ Sau nhiều chuyện xảy ra bác nghĩ nó sẽ tự lo được… Bác cũng coi con như con để con đi một mình xa xôi trong cảnh hỗn loạn như thế này… Bác không thể an tâm được”
Biết không thể nào thuyết phục được người đàn ông này. Thảo lặng lẽ đồng ý. Hai bác cháu đóng đồ đạc chuẩn bị cho chuyến đi dài về quê Thảo
….
….
Đã trải qua được 2 ngày ở nơi xóm quê này…. Mai đã tìm cách để quay trở lại đất liền nhưng dường như mọi thứ trở nên khó khăn vô cùng khi không có một thiết bị phát sóng nào mà người dân đề lại còn sử dụng được… cũng may một điều, điện và gas vẫn còn nên mấy ngày vừa qua Mai đã cố tận hưởng chút không khí yên bình sau cơn họa nạn
Về phần Lan, chiếc kén được tạo bởi [ Hạt Giống] liên tục bành trướng tạo thành các mảng đen có chướng khí ăn mòn rất mạnh, các luồng khí độc khiến Mai phải cách li không có cách nào dám lại gần
….
….
“ Đến lúc rồi”
Nghe theo lời của Lily sau khi cảm nhận được sự hiện diện của một năng lực khá trọn vẹn, Mai đã lập tức chạy tới gần nơi có chiếc kén độc, hồi hộp chờ đợi.
“ Một nguồn sức mạnh rất kì lạ….”- Lily nói
“ Còn ta chỉ quan tâm chị Lan sẽ quay trở lại làm chị ấy thôi…”- Mai cực kì lo lắng, sợ sau khi bị biến đổi sẽ trở thành một con rối vô hồn nghe Mai sai khiến
Đúng như những gì mà Lily dự đoán, chiếc kén bắt đầu có những dấu hiệu lạ thường.. Lượng độc phát ra ngày càng lớn, kén ngày càng to lên. Căn phòng ngày xưa để Lan nằm tạm giờ đang không chứa nổi kích thước của chiếc kén, nó to lên đến mức phá vỡ cả bức tường xi măng của căn phòng. Không nhưng thế, các mảng đen bắn ra lại ăn mòn mạnh hơn bình thường, nó nuốt tất cả những gì trên đường đi, đang có dấu hiệu tạo thành một hố sâu hoắm dưới đất…
Mai đang phải nhảy lùi ra xa, né khỏi tầm ăn mòn của hợp chất màu đen… Cảm giác đã to đến cực đại, nó dừng lại. Kích thước chiếc kén đã to hơn cả mấy căn nhà cấp 4 lụp xụp của người dân vùng biển, xung quanh là một vầng khí u ám, rất quỷ dị….
Mai dừng việc né tránh những mảng đen đó, cô lùi lại một góc để quan sát những chuyển biến của chiếc kén…
“ Đã hoàn thành chưa Lily”- Mai hỏi
“ Xong rồi…. Nhưng có vẻ còn chưa kết thúc hẳn”- Lily nói
“ Đến rồi”
…..
…..
Thảo và ông Nam đang trên đường trở về Lạng Sơn quê của Thảo.
Thảo sinh ra ở một gia đình người Kinh trên Lạng Sơn. Tuy mang tiếng là nơi xa xôi những Thảo lại may mắn hơn mọi người khi từ bé đã được sống cuộc sống đầy đủ và kèm theo sự giáo dục nghiêm khắc từ cha mẹ . Lên 13 tuổi, nhà Thảo có trục trặc, mẹ thảo bỏ đi không một lời từ biệt chỉ để lại bố con Thảo .Người cha sau khi bị vợ bỏ đi đâm ra tính nết thay đổi, ngày càng khắc nghiệt, đay nghiến đứa con của mình vì giống mẹ, mặt khác lại đi kiếm một giàn gái trẻ để lấy đầy khoảng trống cho mình.
Bố Thảo từ đó đi cả ngày, rất ít khi ở nhà , mà mỗi lần về ông lại dắt theo một cô gái bằng tuổi cháu mình. Bố Thảo cũng luôn mắng mỏ Thảo mỗi khi ông về, ông cấm Thảo ra đường, cấm Thảo đi học, ông không muốn Thảo có tri thức, tự chủ rồi lại bỏ đi như người phụ nữ đó. Từ đó, cô bé hiền lành bị một áp lực vô hình giam cầm trong 4 bức tường, chỉ biết tìm đến người bạn duy nhất là sách vở để có thể giúp Thảo dùng trí tưởng tượng đi đến các nơi xa xôi
Đến năm thi tốt nghiệp, dù đã bị ngăn cấm nhưng Thảo đã trốn đi học Đại Học để có thể thoát khỏi căn nhà đó, để rồi tìm được một nơi mà làm Thảo cảm thấy rất hạnh phúc , tìm thấy một gia đình nhỏ với người bạn của mình…
…..
…..
Tuy không muốn, nhưng Thảo cũng phải về vì đối với cô, người đó dù như thế nào thì cũng là bố đẻ mình, là người có công lao to lớn với mình.
Lạng Sơn bây giờ đang đúng thể hiện một sự hỗn loạn rất lớn: Người Việt ồ ạt thông qua cửa khâu chạy sang Trung Quốc để chạy trốn khỏi chiến sự… Đã thế bên Trung Quốc có một đoàn người Miêu sang , người đứng đầu tự xưng là Độc Yêu Đại Nhân chuyên trị sử dụng thảo dược để tu luyện, đột phá công lực.
Nhân dịp chính phủ loạn lạc, quan chức hèn nhát lo mạng sống của mình, lão ta đã đến kích động thu hút hết những người dân khu vực Tây Bắc , tạo thành một khu tự trị nhỏ công khai chống phá lực lượng phòng vệ của quốc gia, ăn cướp kiếm tiền chống phá ngang nhiên, thu nạp đệ tử với mục đích mở rộng tăng cường thế lực mau chóng tu tiên…
….
….
Lúc vừa đến Lạng Sơn thì trời đã trưa nắng giữa đỉnh đầu, ông Nam và Thảo ghé một quán cơm nhỏ để ăn trưa và nghỉ lấy lại chút sức
“ Nhà con còn ở cách đây tầm hơn hai chục cây số.. “- Thảo kể
“ Dạo này đường xá nguy hiểm quá.. Nhìn cảnh dân tứ xứ đổ về cửa khẩu tìm cách thoát thân cũng thật tội nghiệp… Họ cũng chỉ muốn yên bình tránh khỏi mang kiếp diệt thân”
Hai bác cháu đã phải trải qua một chuyến đi cực nhọc mới đến được Lạng Sơn, khi người người đổ về đây, xe cộ khó tìm , an ninh bấp bênh: cướp bóc trên xe khách rồi chèn ép giá ,.v.v….
…..
…..
Đang ngồi ở quán ăn , ăn vội vàng bữa cơm trưa mệt mỏi… Hai bác cháu định tiếp tục di chuyển tới nhà của Thảo..
Nghe ở ngoài có tiếng náo động , người ngồi trong quán bỏ dở bữa ăn lao hết ra ngoài. Ông Nam không có màng chuyện đời vẫn tiếp tục ăn nhưng với cô bé hiếu kỳ như Thảo, điều đó làm cô rất tò mò. Thảo xin phép ông Nam chạy thẳng ra ngoài theo dòng người để xem chuyện gì đang xảy ra
Ở giữa con phố chính, một đoàn người cờ pháo hoa đang diễu hành rất rực rỡ. Hai bên là hai hàng người đang đứng to mò xem dòng người đang đi như chảy hội, đi đầu là một chàng trai cưỡi con ngựa màu trắng mặc đồ của người Miêu đầu đội chiếc mũ thêu vải đỏ rực rỡ, toàn thân phát ra chính khí lẫm liệt rất cuốn hút người xem. Kéo theo sau là rất nhiều người trai gái đầy đủ , cũng mặc đồ người Miêu, tay cầm kèn hoa , trống tay, cờ hiệu phấp phới trông rất thích mắt. Đám người vừa đi vừa hô vang khẩu hiệu làm xôn xao một góc trời.
Thảo đứng trong đám đông theo dõi dòng người kia rất tập trung. Bỗng nhiên cô nhận ra một hình bóng rất quen thuộc đang đi trong dòng người
“ Bố ơi… Bố”- Thảo gọi lớn
Cô nhận ra hình bóng của ba mình trong dòng người, thậm chí ông còn đang rất vui vẻ tay cầm chiếc cờ hiệu lớn vung trong không trung
Thấy bố mình không nhận ra mình, cô lách trong đoàn người chật trội, cố bám theo đoàn người miệng không ngừng kêu
“ Bố ơi…”
“ Bố”
Hàng người đứng ngành càng chật trội khiến Thảo không đứng vững , trong lúc cô chen để có thể với tới vị trí của bố mình, Thảo bị vấp chân ngã nhào ra giữa đường nơi mà họ đang đi diễu hành… Cú ngã vừa rồi đã làm lệch cổ chân của Thảo, rất đau đớn, không thể nào đứng dậy được thì có một bàn tay đàn ông đưa ra để đỡ cô. Là bố của cô
“ Bố là con đây”- Thảo reo lên mừng rỡ
“ Cô gái cô có sao không?”- Bố Thảo vẫn duy trì thái độ vui cười, ông có vẻ không nhận ra được con gái mình
“ Con Thảo đây.. Bố ?”- Thảo hơi bất ngờ
“ Cô gái cô bị gì vậy, sao cứ luôn miệng gọi tôi là bố. Cô nói thế thì vợ tôi giết tôi mất, cô bị bong gân rồi để giúp cô đứng lên “- Bố Thảo cười đùa, hai tay đưa ra ôm lấy vai của Thảo để đỡ cô dậy
“ Bố làm sao vậy là con đây..”- Thảo gào lên, cô thật sự bất ngờ về chuyện này. Một người tuy mang lại nhiều bất hạnh cho mình, nhưng vì là người thân máu mủ, tự dưng lại coi mình như người dưng như thế này khiến cô thật sự bị xúc động mạnh.
“ Cô gái đừng có làm loạn.. Đây là cuộc diễu hành mừng thọ Độc Yêu Đại Nhân, nếu cô không muốn rắc rối thì tốt nhất tôi khuyên cô nên lui đi”- Ông bố vẫn duy trì một mực thái độ xa lạ
Thảo nhất quyết không chịu, cô vẫn gào lên khóc nước mắt đầm đìa. Như bị coi là phần tử làm loạn buổi lễ, mấy người nữa ăn mặc giống ông Nam liền đi tới cưỡng chế Thảo ra khỏi dòng người. Cô dãy dụa nhất quyết không xa bố mình
“ Thả cô ấy ra … “- Cậu trai trẻ cưỡi con ngựa đi đầu đoàn đã quay lại để kiểm tra tình hình
“ Cô ta đang làm loạn thưa thiếu chủ”- Mấy người cùng đồng thanh kể tội Thảo
“ Tôi không làm loạn… Mấy người làm gì bố tôi rồi, ông ấy không nhận ra tôi”- THảo nhất quyết không chịu thua
“ Thưa cô, có lẽ có một sự hiểu lầm ở đây… Tôi thấy cô cũng là người lạ ở đây, chân lại bị đau. Nếu vậy hay tham gia buổi lễ của chúng tôi , sau buổi lễ chính tôi sẽ xem xét vụ này”- Cậu trai nói cười
Không đợi Thảo đồng ý , cậu ta nhờ những người đàn ông kia với sự trợ giúp của mấy người đã thúc Thảo ngồi lên con ngựa màu trắng trong tiếng hoan hô của đoàn diễu hành. Cậu ta phi nhanh không để Thảo trình bày chỉ còn cách bám chặt vào hông để tránh bị ngã ngựa…
“ Thả tôi ra “- Thảo nói
“ Đừng lo tôi sẽ giúp cô giải quyết vấn đề của cô… cứ đi theo tôi. Quên không giới thiệu tên tôi là Tiểu Bát”- Cậu trai cười lớn, thúc ngựa chạy băng đi trong dòng người
“ Hoan hô…”
“ Chúc mừng Độc Yêu Đại Nhân sống lâu trăm tuổi”
Tiếng đoàn diễu hành hô vang cả thành phố
….
….
Đã lâu không thấy Thảo quay trở về, ông Nam đã thấy lo lắng. Mau trả tiền trong quán ăn, ông Nam ra ngoài thì lập tức bị dòng người đông đúc cản trở tầm nhìn. Cô gắng lắm ông mới thấy được hình ảnh của Thảo đang bị một người cưỡi ngựa mang đi…. Phân vân giữa lựa chọn đi tìm con gái và giúp bé Thảo. Ông quyết tâm phải đi tìm bé Thảo trước, ông cũng coi nó như con gái mình…
….
….