Trăng Soi Bóng Nước - Chương 32
Cả một đêm trắng tôi nằm mà không ngủ được chút nào, những câu hỏi hồi tối của chị ám ảnh tôi ghê ghớm, nếu đúng như vậy thì chị chính là chị gái cả trong dòng tộc nhà tôi, là con gái của bác cả tôi, người đã xung phong đi bộ đội thay em để bố tôi có điều kiện đi học tiếp.
Tôi nằm và suy nghĩ miên man cả đêm, nhớ lại tất cả những khoảnh khắc từ khi găp chị, tình máu mủ ruột thịt mà chúng tôi không hề hay biết, nó khiến cho cả tôi và chị cảm thấy gần nhau hơn, tình cảm nảy sinh và đã trót vượt qua giới hạn. Bây giờ nếu có hối hận thì cũng đã muộn rồi…
Cho đến lúc này tôi mới hiểu vì sao mẹ của Nga lại dành cho tôi những tình cảm quý mến, những ánh nhìn đầy thiện cảm đến thế. Bởi vì, tất cả mọi người trong nhà đều nói tôi giống bác Hải, từ hình dáng cho đến một số đường nét trên khuôn mặt. Thảo nào khi tôi nói tôi ở Hải Hậu Nam Định, lại nhìn thấy tôi giống bác Hải, mẹ của em đã nhớ về hình bóng xưa mà thoáng giật mình…
Rồi ngày mai, tôi biết đối diện với sự thật này như thế nào đây.Đáng lẽ ra tôi phải vui mừng mới đúng, sao lại thấy hoang mang, thấy tội lỗi thế này.
Phải chăng, khi ấy tôi và chị đừng rung động, đừng có những xuyến xao những phút yếu lòng, thì giờ đây tôi làm sao phải khổ sở thế này…Tôi và chị đã vướng vào tội loạn luân, nếu để một ai khác biết thì hậu quả sẽ thật là khủng khiếp…
Càng nghĩ tôi càng thấy thương chị, và thương Nga nữa, tôi yêu em và nhất định sẽ không để em bị tổn thương. Tôi, một thằng đàn ông đã khóc cả đêm trong nỗi dằn vặt và giằng xé trong tâm hồn.
Sáng hôm sau tôi không thể dậy nổi, đầu nặng trĩu và người thì nóng ran, có lẽ tôi đã choáng váng mà đổ bệnh. Em gọi điện :
– Anh ơi, em đang xuống sắp đến bến xe Mỹ Đình rồi, anh ra đón em nhé…
Mặc dù rất muốn ra đón em nhưng tôi không thể nào gượng dậy nổi, đành nói với em.
– Anh mệt quá, anh cho địa chỉ em bắt xe ôm đến nhé
– Anh sao vậy ? – Giọng em đầy lo lắng cho tôi
– Anh thấy đau hết cả người và bị sốt…
– Vâng anh cứ nằm nghỉ đi, em tự đến được mà
Khổ thân em, lần đầu tiên xuống Hà Nội chơi với người yêu mà chẳng được người yêu ra đón, tôi cứ nghĩ lại càng thương em hơn.
Em ở chơi 2 hôm thì cả hai hôm đó tôi ốm đến mức phải truyền nước, em là người túc trực bên cạnh chăm sóc cho tôi, nấu cháo cho tôi ăn và đi mua thuốc cho tôi uống. Chị cũng có sang nhưng tôi ngại chẳng nói được chuyện gì nhiều với chị, mặc dù chị vẫn chưa hề biết sự thật này.
Em ở lại Hà Nội 2 đêm thì đều xin chị cho ở lại phòng trọ để chăm sóc tôi làm tôi áy náy lắm :
– Em à, mang tiếng là em xuống đây mà chẳng được đi chơi đâu, suốt ngày ở nhà chăm sóc anh thế này, chán thật đấy
– Anh đừng nói thế, anh ốm thì em phải chăm chứ, thế sau này em ốm anh có chăm em không?
Tôi cười, lời nói của em làm cho tôi khỏe hơn bao nhiêu
– Có chứ, bất cứ lúc nào em cần…
Có em ở đấy tôi thật vui, em về rồi tôi lại thấy trống trải cô đơn và hoang mang, tôi lại chìm vào trong những suy nghĩ mien man về chị. Đêm hôm ấy, tôi nằm ngủ trong giấc mơ chập chờn thấy tôi và chị sinh được một đứa con, nhưng đứa con trong cơn ác mộng khủng khiếp ấy lại là quái thai…Tôi giật mình tỉnh giấc mồ hôi đầm đìa, làm sao thoát được khỏi cơn mê này…
Tôi ước chi phải chăng mình gặp một tai nạn, rồi mất đi trí nhớ giống như mấy bộ phim vẫn chiếu trên tivi, như thế tốt biết bao?
Cứ nằm, mê man, mệt mỏi, để những suy nghĩ cứ nối đuôi nhau bồng bềnh bồng bềnh trôi vô định, trôi mênh mang như dòng sông lơ đãng…
Từng ngón tay khép như nụ hoa trắng
Bỏ lại hàng cây ngơ ngác sau lưng
Và nỗi đau rơi trong lòng đêm vắng
Nỗi đau ta nhận riêng mình
Từ chốn nào dòng sông đã hòa cùng đại dương
Cạn bến bờ chiều nay thẩn thờ nhìn hoàng hôn
Rồi chúng ta sẽ đôi lần nuối tiếc
Để một dòng sông lơ đãng trôi qua
Một sớm kia xuôi theo dòng em đến
Cớ sao anh chẳng đứng chờ
Rồi sớm mai sẽ không còn vết dấu
Một bờ phù sa quên bước chân qua
Chỉ có mưa bâng khuâng về trong mắt
Khóc đi cho thỏa dỗi hờn ….
Tôi suy nghĩ mãi rồi quyết định sẽ đối mặt với sự thật này, tôi sẽ nói cho chị biết toàn bộ.
Không muốn ra chỗ ồn ào đông người nên tôi hẹn gặp chị ở nhà riêng của chị. Khi tôi thông báo chị ơi em đã tìm được người thân cho chị rồi, gương mặt chị ánh lên niềm vui sướng vô bờ bến.
– Thật vậy hả em ?
– Vâng
– Ở đâu vậy? Sao em tìm được?Có chính xác không?
– Chính xác chị ạ…vì bố của chị chính là bác ruột của em, bố em tên là Hậu, các cô ruột của em tên là Hương, là Hoa đấy chị ơi…
Nghe tôi nói mà chị lặng người đi, nghẹn ngào từng câu :
– Đừng đùa chị nhé Quân, đây không phải là chuyện đùa đâu
– Em không có đùa chị, chị chính là chị của em mà, bố của chị là bác ruột của em….chị ơi bố chị xung phong đi bộ đội thay bố em và đã hy sinh khi mới 22 tuổi…
Cả chị và tôi cùng chết lặng. Ông trời thật quá nhẫn tâm khi đẩy tôi và chị vào hoàn cảnh éo le như thế này. Cả tôi và chị đều ôm lấy nhau và khóc nức nở, với tôi bây giờ chỉ còn tình chị em ruột già máu mủ thiêng liêng…
Những gì đã qua sẽ cho qua, tôi sẽ giữ mãi những bí mật trong lòng, sống để bụng, chết mang theo.
Khi tôi công bố sự thật về bố của chị, tất cả mọi người đều bất ngờ đến mức bàng hoàng, Nga ban đầu còn không thể tin đó là sự thật, cho đến khi chính chị nói cho Nga biết thì em mới tin.
Chị xin phép bố mẹ cho chị được về quê nội để nhận mặt họ hàng và lên nghĩa trang liệt sĩ thắp hương cho bố đẻ. Bố tôi hôm ấy làm chục mâm cỗ, mời rất đông anh em họ hàng bạn bè đến chung vui, khi ấy tôi mới nhớ ra cái hôm giỗ bác Hải, có khi chính bác là người dẫn đường chỉ lối cho chị tìm được mẹ, rồi sau đó lại tìm thấy cha…
Bây giờ tôi là em của chị, Nga cũng là em gái của chị, giữa hai chúng tôi có một sợi dây gắn kết chung là chị, không thể tách rời.
….Những biến cố đã qua, mọi thứ dần đi vào ổn định. Tình hình của chị và anh Trung tiến triển rất tốt, hai anh chị chuẩn bị làm đám cưới. Tôi thì không khi nào nguôi nỗi nhớ về em, người yêu bé nhỏ phương xa…
Anh Trung và chị dạo này hay gọi tôi sang nhà ăn cơm và bàn chuyện, chị nói sau khi cưới chị sẽ chuyển về ở bên nhà riêng của anh Trung nên chị sẽ thừa một căn hộ tập thể, sau này chị định cho Nga.
– Tình hình công việc của em thế nào rồi Quân ? sắp tới có phải đi không? – Anh Trung hỏi
– Em cũng chưa biết anh ạ, tùy theo công việc và sự phân công thôi anh
– Thế em thích làm ở Hà Nội hay đi xa ? Anh hỏi thật đấy
– Nếu đi lên mạn Tuyên Quang gần công trình cũ thì em đi, chứ nơi khác em không muốn
– Hay là anh xin cho em làm hẳn ở HN luôn nhé, anh có người nhà có thể tác động được, cho em làm luôn tại văn phòng công ty.
– Vậy hả anh? Anh để em suy nghĩ rồi trả lời anh sau nhé
– Ừ, cứ suy nghĩ đi em…nếu một đứa làm HN, một đứa làm trên Tuyên Quang thì cũng dở…Hôm trước chị cũng có bàn với anh rồi đấy, hay là thử thuyết phục Nga về dưới này đi
– Về dưới này thì làm gì hả anh? Em nghĩ Nga sẽ không bỏ nghề đâu, cô ấy yêu nghề dạy học lắm
– Thì vẫn dạy học chứ làm gì khác đâu, chị gái anh làm bên Bộ giáo dục, anh đã nói và chị đồng ý xin cho 1 xuất giáo viên tiểu học tại Hà Nội rồi mà, đơn giản….Vất đề chỉ là thuyết phục Nga thôi, hay là em thử thuyết phục nhé….
Mất cả một quãng thời gian khá dài, tôi cùng chị và cả anh Trung nữa ra sức thuyết phục em. Ban đầu em nhất quyết không đồng ý, em đã quá gắn bó với mảnh đất này, với con sông và những bãi ngô xanh rì tươi mát, với những tiếng trẻ thơ bi bô ngây thơ mà đáng yêu đến lạ…Và trên hết, nơi này còn có mẹ, và cha….
Sau khi làm lễ bốc mộ cho mẹ, chúng tôi đưa mẹ về nằm cạnh bên phần mộ của bố Nga, trong khuôn viên nghĩa trang của gia đình bên nội. Lúc ấy Nga mới có vẻ siêu lòng.
Ngôi nhà tranh đơn sơ nơi em đã sinh ra và lớn lên, nay sẽ để lại cho bác gái trên bố em ở và trông nom giúp, tiện hương khói cho bố mẹ em. Vì bác không có chồng, bác sống với một người con nuôi…
Tôi bây giờ đã được chuyển về làm tại phòng Kế hoạch của công ty, không phải đi xa nữa. Thời gian tới đây thôi khi em chuyển về HN, chúng tôi lại được bên nhau, khi ấy tôi dự định sẽ cùng em làm đám cưới…Chỉ cần nghĩ đến điều đó thôi mà hạnh phúc dâng trào.
Anh Trung thông báo tin vui mọi thủ tục xin chuyển đã xong, Nga sẽ xuống và dạy tại một trường tiểu học ở ngoại thành Hà Nội, ngay sát nội thành, cách trung tâm Hà Nội có mấy cây số. Năm học mới thì em sẽ bắt đầu đi làm…
Tôi và em đều vui mừng cho ngày hội ngộ sắp tới, người vui nhất có lẽ là chị, giờ đây một đứa em con chú và một đứa em gái ruột của chị sẽ về ở bên nhau, chị chỉ cần cho một căn hộ là cả hai đứa em đều được. Nói về quan hệ huyết thống thì tôi và em không có chút liên quan gì, em mang họ bố em, còn tôi mang họ bố tôi.
Kể cả khi chị Hằng là chị ruột của tôi thì tôi vẫn có thể lấy em được cơ mà. Vì bố mẹ của tôi và bố mẹ của em hoàn toàn khác nhau…
Cái ngày mà tôi mong đợi rồi cũng đến, em chuẩn bị chuyển xuống Hà Nội. Bây giờ tiết trời vẫn đang là mùa hè, sắp chuyển sang thu. Hôm em xuống tôi vẫn phải đi làm bình thường nên không ra đón em được, có chị Hằng ra đón em về nhà chị sau đó chị cũng đi làm luôn. Buổi trưa ăn cơm xong tôi gọi cho em .
– Em à, em đang làm gì đấy ? Ăn cơm chưa ?
– Em ăn rồi
– Ăn ở đâu ?
– Em tự nấu ăn mà, nhà chị bếp có nhiều thức ăn lắm, em nấu loáng một cái là xong, anh đã ăn chưa ?
– Anh ăn ở công ty rồi, thế hôm nay em xuống có mệt không ?
– Cũng bình thường anh ạ, không mệt
– Anh mong em quá, nhớ em lắm rồi đây này, tối nay anh sẽ đưa em đi chơi, lên bờ hồ rồi đi ăn kem Tràng Tiền nhé
– Vâng…
Đây là lần thứ 2 em xuống Hà Nội, lần đầu xuống đã không được đi chơi vì phải chăm tôi ốm, lần này nhất định tôi phải đưa em đi chơi thật nhiều cho em vui.
– Thôi em nghỉ đi cho đỡ mệt, chiều tối anh về
– Em không phải nghỉ đâu, em đang dọn đồ trong phòng cho chị…
Buổi chiều, tôi ngồi làm việc mà càng lúc càng nóng ruột, chắc em yêu ở nhà lại đang mong mình đây, cứ nghĩ đến buổi tối sẽ đèo em rong ruổi trên các con phố của Hà Nội, rồi lên hồ Gươm, rồi đi ăn kem nữa, chắc là em sẽ thích lắm…Tôi lại thấy vui vui tự cười một mình…
5h chiều, hôm nay định trốn về sớm chút với em yêu, thì nhận được điện thoại của chị :
– Quân ơi thử gọi Nga xem nó đâu, chị về nhà không thấy, gọi điện thì thuê bao không liên lạc được
Tôi bấm máy gọi cho em, thuê bao không liên lạc được, tôi gọi đến mấy chục cuộc cũng không có tín hiệu gì, sốt ruột quá tôi phi về nhà chị.
Chạy lên nhà, thấy chị đang ngồi thất thần trong phòng, mặt tái mét cắt không ra một hột máu, quần áo sách vở ngổn ngang trong phòng ngủ
– Sao thế chị, Nga đâu ?
– Chị không biết, chị về đã không thấy nó đâu rồi, biết làm sao bây giờ Quân ơi
– Nhưng sao lại không thấy, chắc là Nga đi đâu quanh đây thôi, chị đã hỏi mấy nhà ở đây chưa ?
– Trời ơi….- Chị gào lên
Tôi nhìn sang thấy chị ôm mặt khóc
– Sao thế chị ?
Rồi chị nức nở :
– nếu mà có chuyện gì xảy ra với nó, thì chị chỉ còn có nước chết thôi em ơi…Chiều nay chị bảo nó ở nhà dọn phòng giúp chị…chắc là nó đã đọc được điều gì đó rồi….
– Điều gì là điều gì ?
– Cuốn nhật ký của chị….
Tôi ngồi phịch xuống ghế, cuốn nhật ký là sao? Chẳng lẽ Nga đã đọc được những dòng nhật ký của chị, nơi ghi lại những khoảnh khắc tôi và chị bên nhau ư…Trời ơi, Nga làm sao mà chịu đựng nổi khi đọc những dòng ấy chứ….
Tôi lao đi tìm em, tôi tìm tôi hỏi khắp nơi quanh khu tập thể, tôi chạy ra các bến xe, tôi đi dọc theo các con đường để tìm kiếm hình bóng em. Tôi như muốn lục tung cả cái thành phố này lên. Em có thể đi đâu được giữa thành phố lạ hoắc này. Nơi mà em mới xuống lần thứ 2, chưa kịp đi chơi một lần nào….
9h tối, tôi vẫn lao đi tìm em trong tuyệt vọng, nghe nói anh Trung cũng đang đưa chị đi khắp nơi để tìm em, anh ấy còn nhờ cả công an tìm giúp nữa…Nga ơi, em ở đâu , anh nhớ em đến phát điên rồi…
10h đêm, có điện thoại anh Trung gọi :
– Quân ơi, tìm thấy Nga rồi
– Ở đâu anh ?
– Nga….bị tai nạn …nặng lắm…Đang cấp cứu trong bệnh viện…Em đến ngay đi….
Tình yêu đâu phải là kẻ trộm…
Mà sao có thể đi vào hồn ta lúc nào chẳng biết
Đến khi nó ra khỏi lòng ta . sau khi em đánh cắp trái tim đáng thương kia
Và để lại cho ta niềm cô đơn tuyệt vọng
Thôi thì hãy ngủ yên…hãy ngủ yên
với giấc mộng yêu thương không trọn vẹn nhưng
Cũng đủ để anh sống nốt hết những ngày còn lại
Trong nỗi sầu cô đơn…
Tựa giọt nước ngọt ngào rất trắng trong
Tình yêu thấm vào lòng nỗi nhớ mong
Càng mong nhớ nhiều càng thấy nhớ thêm
Niềm đau xót giam đời ta dưới đáy tim
Giờ hai đứa cuộc đời đã rẽ ngang
Còn chăng mỗi nụ cười đã vỡ tan
Cùng muôn ánh sao đêm tàn……