Trai Quê - Chương 9
Chương 9: Cô Oanh – Trưởng khoa Kinh Tế.
*
*
*
Chuỗi ngày sau đó là một Tuần vô cùng hạnh phúc với cô không nhiều thì ít nhất ngày cùng được một cái , trình độ địt của tôi cũng lên đáng kể , tôi linh hoạt hơn , biết kích thích phụ nữ hơn, đặc biệt là chiêu bú lồn đại pháp tôi học được qua những bộ phim Jav mới nhất. Còn cô, ban ngày là một người mẹ một người phụ nữ thành đạt, một người phụ nữ chung thủy yêu chồng thương con , còn ban đêm lại khác hoàn toàn, cô là một con đĩ lăng loàn , con đĩ luôn luôn nghiện cặc của tôi , thích tôi địt vào cái lồn sung sướng của ả, phải nói sau mỗi lần địt cô càng ngày càng dâm hơn, dâm hơn nhiều so với những gì tôi tưởng. Đúng là tình dục thay đổi hoàn toàn mọi thứ.
*
Còn em thì sao? Vài ngày sau em tuyên bố với tôi là em đã đồng ý để Hùng làm bạn trai em. Quyết định của em làm tôi đau lắm lắm , tại tôi không quyết đoán , tôi không giữ lại em và rồi tôi đã phạm phải một sai làm lớn.
Vì muốn có thời gian bên cô nhiều hơn, địt cô mà không phải lo lắng bất cứ điều gì! , tôi đồng ý theo quyết định làm xe ôm cho Linh. Đằng nào Linh cùng tìm được bến đỗ của mình rồi , tôi muốn dành thời gian nhiều hơn cho cô, bù đắp cho cô những thiếu thốn mà nhiều năm tháng qua cô vẫn giữ trong lòng.
Cô có hỏi thì tôi nói dối là chở Linh đi học thêm , từ hôm đó cô hoàn toàn tin tưởng tôi, cô gửi gắm Linh hoàn toàn cho tôi vậy mà.
Nhưng sao tuy thế mà tim tôi vẫn đau đến vậy , ở bên cô tôi chỉ thỏa mãn cái nhục dục của mình nhưng ở bên Linh tôi thấy hoàn toàn khác, phải chăng là tình yêu đôi lứa chăng.
Tôi không biết mình làm vậy là đúng hay sai?Tạo điều kiện cho người mình thương đi gặp người khác, tại sao vậy?Có phải vì anh đã yêu em mất rồi, và anh chấp nhận chịu đau một mình anh chỉ để được thấy em hạnh phúc.Linh à, có bao giờ em dành ra một ít thời gian để nhìn lại phía sau lưng em, có một người con trai vẫn luôn chờ đợi?
Quan hệ của tôi và Linh ngày càng gần hơn, nhưng đó không phải là tình yêu của em dành cho tôi.Có lẽ đó chỉ là tình bạn thân hoặc em chỉ xem tôi như một người anh.Em tìm tôi lúc em gặp khó khăn, gọi điện tâm sự lúc em buồn chuyện tình cảm.Tôi là nơi cho em trút bỏ những chuyện buồn trong cuộc sống, nhưng tôi
chưa bao giờ là nơi em muốn chia sẻ những chuyện vui của em.Có phải lúc em vui, em đều chia sẻ với người ấy?
*
*
Còn cô Oanh không biết cô còn giữ lời hứa với tôi không, tôi vẫn không ngừng thả thính cô, các tiết học của cô tôi đều năng nổ phát biểu và đóng góp ý kiến , không ngừng khen cô mọi lúc mọi nơi , tôi cô gắng tiếp cận cô gần cô hơn và dường như mọi thứ đang vào ngõ cụt.
Ngả ra giường sau một ngày học mệt mỏi, dạo gần đây tôi vùi đầu vào ôn thi lên không để ý đến cô và Linh nhiều, mục tiêu của tôi là học kỳ I của năm học đầu tiên này đạt được số điểm cao nhất, đứng thứ hạng cao nhất của lớp của trường , và còn một mục tiêu cao hơn nữa là dành một suất học bổng do trường tài trợ. Chợp mắt một lúc tiếng chuông điện thoại Zalo kêu lên , không có gì bất ngờ nếu đó là tin nhắn của cô Oanh, vì trước giờ tôi hoàn toàn là người chủ động.
“Tuấn! Cô thấy em rất có năng lực , đặc biệt là môn của cô, nếu cuối tuần này em rảnh có thể đến nhà cô, cô sẽ trực tiếp phụ đạo thêm cho em, chắc chắn kì thi tới em sẽ có một thành tích tốt.”
Chuyện gì đây trời ơi , cô Oanh nhắn tin với mình , có thật không vậy? , tôi dụi mắt và tự vả vào mặt mình mấy cái.
Đúng là cô Oanh nhắn tin cho mình , dòng tin nhắn rất dài , lòng tôi lâng lâng lên vì vui sướng.
Thế là bước tiếp theo của tôi thành cô mỹ mãn , Oanh à em sẽ sớm thuộc về anh thôi.
“Thật ạ cô! Em cũng đang định nhắn xin ý kiến cô , cái môn kinh tế vi mô này em thấy còn nhiều điều khó hiểu quá.”
“Có gì đâu em , cô chỉ muốn tao điều kiện tốt nhất cho học sinh, đặc biệt là những học sinh tài năng như em.” Không biết có phải như thế không hay là do tôi đẹp trai , cao to nữa.
“Em cảm ơn cô , à! cô nhắn giúp em địa chỉ nhà cô để em tới cô nhé.”
“Nhà cô ở Ngõ xx số xxx. Ngay ngã tư xx thôi nhé!.”
“Vâng ạ, cuối tuần em sẽ qua , một lần nữa em cảm ơn cô rất nhiều.”
Cô không nói gì chỉ thả tim vào tin nhắn của tôi , lòng tôi xao xuyến.
Tôi nhảy cẫng lên đấm thùm thụp vào tường , cảm giác sung sương ,lẫn đê mê
Chỉ còn ba ngày nữa là đến ngày định mệnh ngày mà tôi và cô Oanh gặp nhau, không phải gặp nhau trên trường mà tại nhà riêng của cô, Cầm bút giấy tôi lên kế hoạch tỉ mỉ chi tiết từ trang phục đến cách nói chuyện, không quên học thêm về tâm lí phụ nữ, đặc biệt là cách khen ngợi họ.
Một ngày trước khi tôi gặp cô, cắn răng chịu đựng tôi mượn thằng Trung một triệu. Bước đầu cua gái là phải đầu tư, không phải là một người biết gu thẩm mỹ nên tôi nhờ Linh đi cùng đến mấy shop quần áo, tự tay Linh chọn cho tôi những bộ quần áo đẹp, tự tay chỉnh chu từng chi tiết nhỏ nhất trên cơ thể tôi.
Bước ra khỏi phòng thay đồ, ánh sáng bỗng lóe ra, tôi mặc trên mình một chiếc áo sơ mi trắng hiện đại , quần âu ống côn bên dưới là đôi giày lười LV hàng fake.
Linh bỗng chững lại nhìn tôi với ánh mắt đầy ngưỡng mộ
-Có phải Tuấn mà em thường biết đây sao?.
-Không không phải!, anh không phải tuấn , anh là một chàng trai được thiên đường phái xuống phải không? Linh giả bộ trêu tôi.
– Thiên đường phái anh xuống để làm bạn trai Linh đó. Được đà tôi chọc lại Linh luôn.
-Anh lại trêu em rồi! Nhìn Linh bẽn lẽn trông đáng yêu lắm.
-Sao hôm nay anh lại nhờ em đi chọn quần áo?.
-Hay là anh hẹn hò à?.
“Thế mà anh chẳng nói với em gì cả , em không thích anh giấu em đâu.”
“Nói với em thì được gì đâu” -Tôi cười lạnh.
“Anh!!… ơ!” -Em ngưng họng lại không nói được gì thêm.
“Anh đùa thôi anh có mà ma nó yêu”
“Bạn em nó nói anh là thằng nhà quê, lên anh muốn thay đổi , anh muốn sau này đi cùng Linh anh không phải gắn cái mác đó nữa!.”
“Anh mặc gì cùng đẹp hết.”
“Bộ này anh có thích không?”
“Anh thích, cái gì Linh chon anh cũng thích hết.”
Má Linh đỏ ửng lên. Cô bé thích được khen như thế , mà cũng phải Linh là một người biết ăn mặc , có đôi mắt thẩm mỹ lên tôi nhờ Linh là đúng thôi.
Mình đi về nhỉ, để anh vào thay lại đồ đã chờ anh xíu.
-Thôi anh, mặc thế này về cũng được thay làm gì?.
Tôi làm theo ý Linh. Chở Linh trên chiếc xe đạp cũ, lòng tôi thích thú lắm , nhìn xung quanh người ta nhìn mình với ánh mắt trầm trồ, cứ nghĩ là một cặp đôi uyên ương trong một câu chuyện ngôn tình nào đó.
Về đến nhà tôi chạy lên phòng luôn, cô cũng nhìn thấy sự khác lạ nơi tôi.
“Nhìn Tuấn hôm nay khác lạ thế?.”
-Mẹ thấy anh Tuấn bảnh bao không?.
“Có đẹp trai ra bao nhiêu, mẹ cũng bảo rồi đấy mà anh Tuấn của con không chịu thay đổi gì cả , phải theo xu thế chứ.”
-Mẹ này anh Tuấn có bạn gái đó mẹ!”.
Cô nghiêm mặt nhìn tôi, tôi vội gãi đầu giải thích ngay.
Lên phòng , cầm tài liệu , chiến thuật , và tất cả thông tin về cô, tôi xây dựng nó lên một bức tranh hoàn hảo, khung cảnh tôi địt cô Oanh dần hiện ra trong trí óc, ngày đó sẽ đến gần thôi hãy đợi đấy.
*
Trên con đường đầy lá và gió , tôi mượn xe đạp điện của Linh tới nhà cô với tâm trang cực kì vui vẻ, hào hứng và hồi hộp.
Theo địa chỉ của cô thì nhà cô ở Trong khu chung cư. Mà chung cư đếch gì , khu này toàn biệt thự villa,Có phải cái cổng vàng to đùng kia là nhà cô không nhỉ? , thế đéo nào sao có thể là nhà cô được, Nó to vật vã còn to hơn cả nhà cô Hương!. Tôi đang hoa mắt sao, tôi chưa bao giờ, cũng chưa từng nghĩ là được đến những nơi này, nhà cô Hương đã là quá sức tưởng tượng rồi nhưng cô Oanh , một người giáo viên chỉ đi dạy học mà sao có từng đó tiền chứ , tôi đoán cũng trên dưới cả chục tỉ chứ chả ít.
Sợ vào nhầm nhà, tôi cầm điện thoại gọi cho cô, giọng cô không chanh chua đanh đá như lúc ở trường đâu, thay vào nó là sự ấm áp ngọt ngào đến dịu nhẹ.
“Tuấn đấy à!, đến nhà cô chưa, có biết địa chỉ không vậy?” Thời đại internet rồi mà sao cô vẫn hỏi những thứ đó.
-Em đang đứng trước cửa nhà cô đây ạ.
-Đúng giờ quá nhỉ, đợi tí cô xuống liền.
Chỉn chu lại trang phục quần áo , luyện lại những kĩ năng cơ bản để bắt đầu chinh phục cô.
Nhìn cô kia , hôm nay cô không mặc bộ đồ công sở ở trường mà đơn giản chỉ là một bộ quần áo ngủ, nhưng không thể che giấu đi được sự quyến rũ bên trong cơ thể cô.
-Tuấn , vào nhà đi em!
-Vâng, tôi dắt xe vào, cô cũng có nhiều thú vui và sở thích nhỉ, bên kia có cái lồng nhốt một vài loại chó như chó Alaska… Bao nhiêu là hoa lá, cây cỏ có phải tôi đang bước vào thiên đường không.
-Toàn bộ là tay cô làm đấy ạ!
-Sao em biết. Cô hãnh diện gì điều đó.
-Chỉ có cô mới biến những thứ vốn đã đẹp đẽ rồi lại càng đẹp hơn.
-Chỉ khéo cái mồm!.
-Đợi cô tí , cô lên phòng lấy tài liệu em uống tạm cốc nước nhé!.
Bờ mông cô lắc lẻo theo từng bước đi , tôi đang ước buồi tôi chọc vào sâu giữ hai khe mông ấy, sao mà vừa nghĩ tới đó mà con cặc tôi đã cứng nổi một cục trên quần rồi.
-Này em nghĩ gì đó, đang suy tư gì hả?.
-Không cô, em chỉ nghĩ rằng sau này em ước có một người vợ như cô!.
-Cô năm nay bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?
-Cô 43 rồi , nhìn cô già lắm hả.
-Không nhìn cô em đoán cô ngoài 30, cô trẻ so với tuổi lắm.
“Càng ngày cô càng không tin những lời em nói đâu!”. Tuy thế nhưng cô vẫn không giấu được sự sung sướng trong lòng
“Chú đâu rồi ạ?” Tôi hỏi dò.
-Chú đi công tác nước ngoài , có khi cả tháng mới về một lần!.
“Mấy bạn nhà cô thì sao ạ!”. Tôi đảo mắt quanh nhà chỉ có một người giúp việc và một mình cô thôi.
“Đứa lớn nhà cô du học bên Sydney ở Úc còn đứa bé thì cuối tuần lên xin mẹ về nhà bà ngoại chơi cô chở nó xong đấy.”
“Bạn nào nhà cô cũng giỏi giang hết , đúng là con nhà giáo có khác!” vừa nói tôi vừa uống thêm miếng nước.
-Chúng nó cũng được tự tập và giáo dục từ bé, ngoan ngoãn nghe lời bố mẹ lắm nên cô rất yên tâm.
Không ngoài dự đoán cô Oanh là một người phụ nữ cô đơn thiếu tình cảm , lại còn xa chồng sống một mình với con, trong một căn nhà rộng lớn này.
Cô cũng không phải là một người dễ tiếp cận , để được như ngày hôm nay tôi đã đổ không biết bao nhiêu mồ hôi và công sức, tưởng chừng như vô vọng nhưng rồi lại có một cái kết đẹp.
Tôi và cô cùng nhau mở sách vở ra , tôi như bị cuốn theo từng lời nói của cô, cô ở nhà khác quá. Cô ân cần giảng giải cho tôi từng chút một, Tôi cũng không quên hỏi lại cô những câu hỏi vẫn còn thắc mắc trong lòng. Cô mặc chiếc áo ngủ mỏng, cô áo trễ xuống để lộ ra bộ ngực của cô, Chiếc cóc – xê mày đỏ tươi dần hiện ra, đầu óc tôi lại hỗn loạn một bên là chương trình học một bên là cơ thể cô, cô ngồi lại sát bên tôi, vẫn quan tâm chỉ bảo tôi từng câu , từng chữ.
-Bên dưới con cặc tôi lại dựng đứng lên rồi, cố gắng ép chân vào để dấu đi sự ngại ngùng đó nhưng không được nó quá lớn, lớn đến mức mà có thể cô nhận ra ngay
-Không biết cô có thấy không, thấy ngọn lửa đang bùng cháy trong tâm hồn tôi, giờ tôi muốn chiếm lấy nó ngay bây giờ tôi không thể chịu đựng được nữa.
“Tuấn Tuấn!! Không tập chung gì cả , làm gì mà ngây ra thế?.”
“Em em.. em xin lỗi mình học tiếp nha cô!, đêm qua em thức muộn lên hơi buồn ngủ cô ạ!”
Cố gắng gạt đi những điều tối tăm trong suy nghĩ , tôi hoàn thanh hết tất cả những câu hỏi của tôi muốn hỏi cô.
Đồng hồ đã điểm mười một giờ , đôi chút hụt hẫng trưa rồi sao, thời gian trôi nhanh quá. Tính chào cô đi về trong sự nuối tiếc, đi ra đến hiên thì.
“Tuấn! Muộn rồi trưa ở đây ăn cơm với cô?.”
-“Em cảm ơn nhưng để hôm khác cô nhé, ở nhà đang đợi cơm em rồi ạ”. Làm khách tí chứ thích bỏ mẹ lên.
-“Nhà có hai mẹ con nhưng con bé nó đi rồi!, mà cô thì cô ghét nhất ăn cơm một mình.” Nhìn cô có vẻ hơi buồn.
-Cô nói vậy thì em không dám từ chối đâu!!!.
Nhìn cô hớn hở “-Em chứ ngồi ghế đi cô dọn tí là xong.”
Tôi cũng ga lăng không kém, ai đời lại chịu ngồi ghế chứ, giờ là thời cơ tốt để tiếp cận cô.
“-Cô ơi bạn lớn nhà cô năm nay bao nhiêu tuổi rồi ạ?.” Tôi muốn tìm hiểu sâu hơn về gia đình cô.
“Bạn đó kém em một tuổi đó. Con bé ngoan ngoãn lắm.” Cô vui vẻ đáp
“-Ước gì được làm con rể cô nhỉ! Có được một người mẹ vợ như cô thì hạnh phúc lắm.”
“-Cứ chịu khó ngoan ngoãn học hành chăm chỉ vào , cô giới thiệu cho.”
“Thật nhá cô!.”
“Chú nhà cô đi công tác nước nào thế cô?, hay đi thế thời thời gian đâu dành cho gia đình nữa ạ?.”
Cô thở dài. –“Ông ấy đi xuất , vì công việc lên không thể bỏ được , cô nhiều lần khyên ổng rồi nhưng đều không được , cô thấy ông ấy coi trong công việc hơn cái gia đinh này, nói nhiều rồi, nói mãi rồi đâu lại vào đấy chán chẳng muốn nói nữa.”
“Cô kệ luôn muốn làm gì thì làm!.”
“Như thế là không được đâu cô!”, tôi đổ thêm dầu vào lửa
“Đã là đàn ông không đâu quan trọng bằng gia đình mình , dù rằng mình đi làm có kinh tế kiếm được nhiều đi chăng nữa cũng không bằng thời gian quý báu trong ngồi nhà này được. Rồi đến lúc chú ấy sẽ phải hối hận vì những suy nghĩ của chú ấy.”
“Đúng!! Suy nghĩ không bằng đứa trẻ con. Thôi dọn cơm ra đi em đừng nhắn đến ông ấy làm gì , cô chỉ phiền thêm thôi.”
Trong bữa cơm, tôi khen cô nức nở , món nào cô nấu cũng ngon hết
-Ăn mạnh đi em, cô nấu mà con bé nhà cô ăn ít lắm, cô cũng thế . Thanh niên phải ăn mạnh lên.
“Vâng ạ! Cô cũng ăn đi!” Tôi gắp cho cô.
Ừ cô ái ngại , kế hoạch của tôi đang rất tiến triển , thiên thời địa lợi nhân hòa , liệu có quá sớm để chốt hạ mọi thứ không.
-Cô ơi thôi cô cứ để bát đũa đấy để em rửa cho.
-Cô ra bàn uống nước ăn hoa quả đi ạ.
-Ai lại để khách rửa bát bao giờ.
-Em chưa bao giờ nghĩ mình là khách cả.
Tôi nhìn cô, cô cũng nhìn tôi. Mình nói sai điều gì chăng.
Cô không nói gì cả ra bàn ngồi
-Tuấn đã có người yêu chưa!!
“Chưa cô đang đợi bạn lớn nhà cô đi du học về rồi cưới một thế!!”. Tôi đùa cô
“Đừng trêu cô nữa người như Tuấn thì yêu ai chả được.”
-Nhưng em đang chờ cô ạ , chờ duyên đến với mình , tình yêu nó sẽ tự đến với mình thôi cô , sau này dù muốn cản lại nó cũng không được ấy chứ.
“Tuổi trẻ như Tuấn thích thật! , không như cô.:
“Cô cũng muốn được yêu ấy hả, Cô có chú còn gì?”.
Ngưng lại cô không nói gì nữa tôi cũng ngại ngùng vì câu nói vừa nãy.
Cả hai người đều để lại những khoảng trống mỗi người một suy nghĩ. Không nói điều gì chỉ chờ cho thời gian quyết định.
Ngồi xuống bàn đối diện cô. Giờ có lên lật ngửa tất cả không một là thất bại hai là thành công , tôi đánh liều đi theo quân bài át chủ của mình.
“Cô!!”
*
“Tuấn!”
@#$%^&
-“Cô nói trước đi!”
“Cô vui lắm , vui vì hôm nay có Tuấn đến chơi nhà lại cùng ăn cơm với cô nữa.”
“Cảm ơn Tuấn nhé , lúc nào rảnh cứ đến nhà cô chơi có mỗi hai mẹ con thôi mà.”
“Em mới là người cảm ơn cô nhiều, cảm ơn cô hôm nay đã cho em cơ hội được học hỏi, được lãnh hội cả trong sách vở lẫn cuộc sống.”
Cô cười cô cười nhiều lắm , trai tim tôi xao xuyến vì nụ cười ấy nó đập nhanh hơn , tôi say đắm nhìn cô , ngắm lấy cơ thế cô.
“Nhìn cô gì mà chằm chằm thế kia??”.
“À! tại cô đẹp quá!!.”
-Làm sao so được mấy cô gái trẻ cùng khóa chứ. Cô già rồi về vườn rồi, mặt cô bỗng ỉu xìu
-Với ai thì không biết nhưng với em cô luôn là người phụ nữ đẹp nhất mà em từng thấy.
Bất ngờ vì câu nói của tôi , ly nước trên tay cô bị tuột rơi xuống , nước chan chảy lên người cô, tôi vôi lấy khăn đi đến gần cô hơn , lau cho cô.
“Cô có làm sao không?”
“-Cô không sao!.”
Lúc này hai mặt kề sát nhau mắt tôi nhìn cô đắm đôi, dục tính của tôi bị đẩy lên cao trào, nó đang thôi thúc tôi chiếm lấy cô ngay và luôn. Không chần chừ tôi hôn lên môi cô , sao mà nó ngọt thế chứ, cô cũng nhắm mắt và hưởng ứng theo. Tim tôi rộn ràng theo từng nhịp đập thế là thành công rồi , đã khuất phục được cô rồi , cũng không khó lắm mọi thứ tình cờ đến thật bất ngờ.
*
“Không!!!!! Cô không thể làm thế!!!!!!!!!!” Lý trí vẫn chiến thắng tâm hồn cô.
Cô buông tôi ra.
-Cô xin lỗi Tuấn về đi!
Dọn lấy sách vở tôi vội về nhà với sự hụt hẫng của mình. Thất bại rồi sao?
Đi trên đường với bao nhiêu suy nghĩ , tôi lo sợ cô sẽ báo công an , tôi sẽ đi tù , sẽ bị mọi người biết , tôi sợ lắm , tôi sợ mọi thứ nhìn ai tôi cũng sợ.
Về nhà với sự lo lắng , liếc sang bên kia đường là thằng Hùng sao , còn cô gái đi bên cạnh là ai không phải linh hả , thằng Hùng đang dẫn một người con gái nào đó vào một quán café.Trong đầu tôi bắt đầu có những suy nghĩ không hay, cảm thấy lo cho Linh.Thật ra trước giờ tôi không nghĩ hắn ta là người tử tế , hắn là một thằng đểu , hôm nay được tận mắt chứng kiến, tôi phải làm cho ra lẽ việc này.
Tôi gửi xe và vào quán café chọn một góc khuất ngồi và quan sát. Quả nhiên không sai, hắn bộc lộ bản chất là một thằng đểu. Hắn ôm hôn người con gái đó, có những cử chỉ rất thân mật. Lúc này tôi đã không còn giữ được bình tĩnh, tôi buồn cho Linh, người tôi yêu lại thương một thằng đểu như thế này.Nghĩ lại thì ngày xưa trẻ trâu lắm, thấy gì khó chịu là phản ứng ngay, không suy nghĩ trước sau.Tôi cầm ly café lên tiến lại bàn của hắn, tạt hết ly café vào mặt hắn rồi túm lấy cổ áo hắn.
“Thằng chó! Mày là thằng đểu, mày có biết Linh yêu mày lắm không? Sao còn cặp kè với người khác.” Tôi quát vào mặt hắn.
-Tao làm gì thì kệ tao, mày quan tâm làm gì hả thằng nhà quê? – Hắn sô tôi ra xa.
Hắn vừa nói hết câu, thì đã ăn nguyên một đấm của tôi vào mặt. Hắn ngã sõng soài ra đất, mấy cái ly nước thì rơi vỡ tung tóe. Lúc này bảo vệ của quán mới chạy lại ngăn tôi ra, nếu không tôi đã ăn thua đủ với nó.Trên đường về, lúc nào tôi cũng nghĩ đến khuôn mặt đểu cáng của nó mà bực không chịu được. Tôi phải nói với Linh tất cả, để Linh tránh xa con người đó ra càng xa càng tốt.
Lòng tôi đau lắm, đi xe lang thang ra bờ hồ , tôi không muốn về nhà để lại nhìn thấy Linh cô gái đáng thương, cô gái mà tôi đã dành hết tình cảm vào đó, tôi không thể chịu được nữa , giờ tôi chỉ nén cơn đau vào lòng và khóc trong đau khổ. Bỗng điện thoại rung , có tin nhắn của Linh.
“Anh đang ở đâu thế?”
-Anh đang về nhà , à anh có chuyện này muốn nói với em.”
“Anh về đi , em cũng có chuyện muốn nói với anh đây!”. Giong Linh hơi khác lạ.
“Linh!.” Tôi gọi em.
-Tại sao anh lại đánh anh Hùng? Thì ra hắn là tên mách lẻo.
“Nó đáng bị đánh lắm, em có biết nó là thằng đểu không?”
“Anh nói vậy là sao?”
– Là nó là thằng đểu, anh thấy nó cặp kè với đứa khác.
“Anh Hùng nói đó chị họ của anh ấy thôi.”
“Chị họ mà ôm hôn sao?”. Tôi bắt đầu to tiếng.
“Em không tin anh Hùng phải bội em đâu.:
-Phải rồi, anh đâu có là cái gì của em. Em chỉ tin những gì nó nói thôi. Nó là thằng khốn, thằng đểu.
“Anh im đi! Không được nói anh Hùng như vậy!” Em quát lại tôi.
“Từ này em muốn đi chơi với nó thì kêu nó tới đây mà đón đi, đừng có nhờ anh nữa. Làm thằng xe ôm cho em anh mệt lắm rồi, anh không muốn tạo điều kiện để em quen thằng đểu đó nữa đâu!.”
– Anh im đi! Tôi không cần anh nữa! Em mắt đỏ hoe, tức giận quát lớn và tát tôi một cái.
*
Tôi nhìn thẳng vào em, nhìn thẳng vào con người mà tôi yêu thương.Em đánh tôi vì người ta, em đánh tôi vì một thằng đểu.Thời gian qua, tôi đã quan tâm, lo lắng cho em đến mức nào.Chỉ một cái tát, nó chả đau đớn xác thịt gì đối với một thằng như tôi, nhưng sao mắt tôi vẫn đỏ, một thứ nước gì đó trực chờ tuôn ra từ khóe mắt.Một nỗi đau thật sự khó tả, phải chi nó là một vết thương xác thịt, để tôi còn biết chỗ để cầm máu.Nhưng sao cái đau này nó lại khác với những gì tôi từng phải chịu đựng, một nỗi đau mà lần đầu tiên tôi biết.
Tôi cuối mặt xuống, quay xe đi. Tôi không muốn cho em thấy những giọt nước mắt đã bắt đầu rơi.Đó là những giọt nước mặt tình cảm chân thành của tuổi trẻ.Đã chịu nhiều cay đắng trong cuộc đời, vậy mà nó lại rơi chỉ với một cái tát của em.Có phải tôi quá yếu đuối?
Phóng xe trên đường tôi không biết tôi đang đi đâu nữa , gọi điện cho thằng Trung!
Hai thằng ra một quán nhậu đông đúc.
-Sao nay trông mày chán đời thế , lại chuyện của Linh à?.
-Em ơi cho mấy chai rượu ra đây.
-Coi bộ thì lần này chàng trai Tuấn của chúng ta đã bị em Linh đá bay lên nóc nhà rồi.
-Đá bay cái mặt lợn nhà mày.
-Uống đi mày.
Tôi uống nhiều lắm , nhiều đến mức mà tôi không biết gì nữa, sau này mỗi khi tôi buồn tôi luôn tìm đến quán nhậu cùng với thằng bạn thân chí cốt của mình uống một trận thật say , sau đó thì đầu óc tôi lại chống lại mọi thứ trở về vạch xuất phát
*.
-Sáng lờ mờ mở mắt, tôi đang nằm ở đâu thế này? Ơ phòng mình đây mà sao mình lại nằm đây , đêm qua có chuyện gì sao?
Tôi đặt ra nhiều câu hỏi, cầm điện thoại tôi gọi ngay cho thằng Trung hỏi cho ra nhẽ.
“Alo Trung à!”
“Tỉnh rồi à mày , hôm qua mày uống nhiều quá đây , tao cản mãi mà không được.”
-Rồi sao nữa , sao tao về được đến nhà.
-Còn sao nữa , mày say nhưng vẫn gọi điện được cho Linh,
-Thế tao có nói gì không?
-Đại loại như Anh nhớ Linh , anh thích Linh nhiều lắm!.
-Thôi đủ rồi đừng nói nữa, sau đó.
-Sau đó Linh và mẹ Linh sao ấy đến đón mày về , mày còn nôn đầy ra quán người ta, tao phải dọn gần chết đây này lần sau có nhậu thì cũng phải nghĩ đến bạn đến bè tí, mày chỉ uống cho được thân mày.
“Kệ tao!!!.”
Trong đầu tôi không có một chút dữ liệu nào, một cảm giác nào về hai con người ấy, tôi như bị tẩy não rồi , đúng là tác dụng của rượu còn hơn nhiều so với những gì bản thân biết.
Hôm nay là chủ nhật tôi được nghỉ, xuống nhà không thấy Linh đâu, Linh tránh mặt tôi sao , tôi còn chưa cảm ơn em về tối hôm qua mà. Lỗi cũng tại em, tại vì em mà tôi ra nông nỗi này.
Thấy cô đang lúi húi dọn bếp tôi lại hỏi dò trả vờ như không biết
“Chúc cô buổi sáng tốt lành!”
-Hôm nay sao phởn lên thế.
“Cháu!..” Tôi gãi đầu.
Cô hiểu ý tôi muốn nói.
-Cháu muốn hỏi sao lúc đi ăn nhậu và giờ mở mắt lại ở giường mình đúng không.
-Thằng Trung bạn cháu chưa kể với cháu à?.
“Cháu cũng biết sơ sơ thôi cô ạ!.”
-“Ừ!…. Anh được lắm, giỏi lắm ra dáng người lớn lắm rồi”. Cô châm biếm tôi.
“Cô…… , hôm qua cháu có làm gì sai thì mong cô tha lỗi cho cháu nhé , cháu hứa không bao giờ tái phạm nữa.”
“Cô biết gì đâu, cái Linh kia kìa, chả biết nó làm sao mà nhận được cuộc của cháu nó bắt cô đi cùng đến đón cháu bằng được , Nó có vẻ lo cho cháu lắm , không biết từ bao giờ mà tình cảm anh em lại gắn bó thế.”
Vừa lúc Linh về , tôi không ngần ngại nói lời cảm ơn với Linh rồi quay ngoắt lên phòng trước ánh mắt bất ngờ của cô và Linh.
“Ăn sáng đã cháu!”
-Thôi cô! Cháu không ăn đâu, cháu ngủ tiếp đây hì cô và Linh cứ ăn đi nhé.
Lên giường như thói quen lại mở điện thoại ra , thấy tin nhắn của cô oanh lúc gần mười hai giờ đêm hôm qua , cô vẫn chưa báo công an hay nói với ai cơ à, may quá xem cô nhắn gì nào.
“Ngủ chưa Tuấn!!.”
*
*
*
Chỉ một dòng tin nhắn duy nhất, một chút hy vọng dưới đường hầm tối tăm.