Trải nghiệm tình dục của kẻ quê - Chương 5
Vậy là em đã xa tôi thật, đúng với từ xa theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Tôi bắt đầu dần dần lại những chuỗi ngày sống độc thân của mình, làm vườn, chạy xe ôm, xem sex, quay tay… Lúc đó tôi nghĩ là đã mất em nên ít liên lạc với em. Nghĩ con người ta cũng ngộ, lúc bên nhau thì thề non hẹn biển, hứa thật nhiều, nhưng khi xa nhau rồi thì thôi rồi, quên tất. Tôi thì không quên, nhưng lại nghĩ rằng đã không quay lại được thì thôi dứt khoát cho xong, dây dưa rể má chi cho khổ.
Nói về chuyện gia đình thì khoảng thời gian đó, bệnh của bà già tôi ngày càng trở nặng. Bà mệt thường xuyên hơn, uống thuốc cũng không khoẻ như trước, có khi bị giựt méo miệng, đớ lưỡi không nói được, huyết áp tăng mất kiểm soát. Và đương nhiên là nằm viện triền miên. Tiền bạc trong nhà đã túng thiếu nay càng thiếu hơn, số vàng cưới của em tôi dần bán hết để lo cho bà già. Tôi còn nhớ lúc đó em ra đi em không có mang gì theo ngoài đôi bông tai vàng 18k em đeo thường ngày, còn đôi bông tai cưới vàng 24 em không lấy, hồi cưới bên tôi cho em đúng một cây vàng 24k. Về em đưa lại hết cho tôi giữ cho đến khi em ra đi. Cảm thấy có lỗi với em, lương tâm cắn rứt nên tôi có xuống nhà em, tôi mang cho em đôi bông cưới và xin lỗi về chuyện đã bán số vàng còn lại, em thì không có nhà, còn mẹ em thì nói một câu nhẹ nhàng:
- Thôi mẹ cho con lại đó, về để mua thuốc men cho mẹ con ở trển đi. Ở đây mẹ không cần.
Tôi không biết bà giận hay không cần thật, nhưng tôi đã để lại đôi bông và ra về. Tôi hứa sau này tôi sẽ cố làm có tiền để trả lại cho bên gia đình em bốn chỉ nữa( theo kiểu như chia đôi mỗi đứa phân nửa).
Trong khoảng thời gian hơn nửa năm sau kể từ khi em ra đi, tôi rất ít liên lạc với em, có khi em về chơi tôi cũng có xuống thăm nhưng thăm đúng như nghĩa đen, bởi vì mỗi lần em về là bà con họ hàng chị em đến cũng thăm, hỏi han các kiểu. Lúc đó em đã có sắm cho mình điện thoại di động, tôi nhớ đó là chiếc điện thoại nokia chiếc lá nhỏ. Tôi cũng có xin số điện thoại của em, phần tôi thì cũng mua một con điện thoại trung quốc, kiểu vừa cảm ứng vừa bàn phím, hát nhạc to như sấm, buồn buồn coi tivi được luôn ( và đương nhiên phim sex là không thể không coa lưu trong thẻ nhớ) hồi đó tôi sưu tầm hết tất cả các tiệm sửa điện thoại về chọn lọc lại các phim định dạng 3gp để dành xem và quay tay.
Quay trở lại chuyện xin số điện thoại em xong, tôi cũng gọi em để liên lạc, nhưng rồi cũng nhạt, chủ yếu hỏi thăm sức khoẻ, công việc, em nói là em làm cho công ty làm áo mưa, bên khâu dập nút áo. Công việc cũng nhẹ. Tôi cũng có nói với em về số vàng cưới, em nói không có gì đâu, em không nghĩ gì hết, quan trọng là tình nghĩa chứ vàng bạc là vật ngoài thân, mình làm sẽ kiếm được thôi anh à. Với lại mẹ ở trển cũng bệnh mà. Tôi cũng nhắc lại chuyện tôi hứa kiếm tiền trả thêm cho em bốn chỉ nữa, em nói là không cần. Nhưng tôi vẫn nói là sẽ trả, có điều hơi lâu lâu. Em nói một câu:
- Cái đó tuỳ anh.
Trong khoảng thời gian vắng em, tôi cũng có một vài lần đi uống bia ôm xả tress với mấy ông chạy xe chung. Hồi đó chưa có masage, chie có uống bia ôm với đi chơi gái. Mà tôi thấy cũng nhạt, uống bia ôm thì vô hát karaoke, đào thì mỗi người một em, nhưng cũng chỉ ôm, mò mẫm phần vú chút thì được, rờ tới dưới là mấy em không cho, có ông bóp bạo quá mấy em không chịu bỏ ra đổi em khác vô nhưng kết quả vẫn vậy. Tôi thì chỉ ôm nhẹ ngồi nói chuyện này nọ, bóp vú chút đỉnh. Thấy vậy tôi cũng ít có đi , với lại bà già đang bệnh, lo cho bả không kịp, thời gian, tiền bạc đâu mà đi hoài. Còn chơi gái thì cũng có một lần, lúc đó đi với ông cậu. Lại quán cà phê mối quen với ổng, vô thấy hai bà xồn xồn ngồi tiếp, lát sau hỏi :
- Hai anh đi chơi không, đây tụi em đi ba trăm, bao phòng.
- Có em nào trẻ trẻ cho thằng cháu tôi không? – ông cậu tôi hỏi.
- Ở đây không có, nhưng để em kêu ở quán khác đến, có nhỏ này cũng trẻ đẹp lắm, xứng với thằng em này lắm nè.
Tôi ngồi im không nói, lát sau thì có một em chạy đến, trông cũng trẻ hơn hai bà hồi nãy chút nhưng so với tôi thì cũng thuộc hàng đàn chị. Sau đó em đó chở một bà, tôi chở cậu tôi chạy theo, quẹo vô mấy con hẻm ngoằn ngoèo thì tới nơi. Phòng này chỉ dành riêng phục vụ kiểu này hay sao mà ta nói nó dơ và nặng mùi vô cùng. Vô phòng đóng cửa em cởi đồ ra rẹt rẹt, thoáng chốc đã trần truồng như nhộng nằm trên giường, còn tôi thì ngơ ngác chưa biết làm gì thì em kêu tôi cởi đồ ra đi anh, lên đây em đeo bao vô cho. Tôi cũng làm theo em, thấy gái nằm trần truồng trước mặt thì ít nhiều thằng em nó cũng ngỏng ngỏng lên chút xíu. Leo lên giường cho em sục sục mấy cái rồi đeo bao, xong xuôi em banh háng ra kêu tôi đút vo đi anh. Tôi cũng làm theo đút vô nhấp, em này kiểu người múp múp xôi thịt chứ không ốm như gu của tôi, công nhận gái có khác, lồn khô rang, mình thì đeo bao mà đút vô tuốt luốt không vướng víu, em bắt đầu rên như trong phim, tôi nghĩ là em rên giả tạo cho mình mau ra thôi,nhấp kiểu truyền thống một lúc thì đổi chơi kiểu chó, cuối cùng là em lên cưỡi ngựa, lúc em ngồi lên tôi nhìn kỹ em hơn, lấy tay rờ nhẹ nhẹ lên hai đầu vú của em, rồi lấy tay se se thì em không cho , em kêu đau. Lấy tay sờ hạt le em cũng không cho, em nói anh làm vậy xấu lắm. Em thì ngồi nhấp lia lịa. miệng vừa rên vừa kêu ra đi anh, ơ… ra đi anh…ơ… anh ra đi, mà tôi thì không ra. Cảm thấy chán kêu em nằm ngửa lại tôi chơi kiểu truyền thống, nhắm mắt tưởng tượng đó là em( vợ tôi) để mau ra cho xong. Cuối cùng thì cũng phọt đầy bao cao su. Tôi ra xong em( gái) rút bao cho tôi, bỏ vào nhà tắm, rồi mặc áo quần vô với tốc độ như điện, xong tôi ra ngoài trả tiền rồi ra về. Tổng cộng 300k chơi gái, ly cà phê 10k ( thời đó ly cà phê bình thường chỉ có 5k ). Nhưng chẳng mang lại được chút cảm giác gì nhiều.
Lại nói về em, có một lần tôi gọi cho em hai ba lần không được( mỗi lần gọi là canh ngay giờ nghĩ trưa hoặc chiều tối), hôm đó trưa gọi, tối gọi không được, mãi đến trưa hôm sau thì bên kia bắt máy, giọng một thằng đàn ông:
- Alo
- Alo, anh là ai? – Tôi hỏi
- Thế chú là ai?
- Dạ em là em của chị Mai.- Tôi giả vờ.
- À, em gọi chị em có gì không?
- Không có gì anh ơi, có gì em gọi lại sau. – Dứt câu là tôi cúp máy.
Não bắt đầu hoạt động mạnh, suy nghĩ lung tung tùm lum tùm la, đa phần là tôi nghi ngờ em đang ăn nằm với thằng cha đó, còn phần nhỏ tôi nghĩ là em đã bị tai nạn gì, nhưng tôi nghi em có chuyện mờ ám với thằng cha đó nhiều hơn. Và việc làm kế tiếp của tôi là đi nhậu, nghĩ ở quê cũng hay, nhậu bất chấp, vui cũng nhậu, buồn cũng nhậu, sắm của cũng nhậu, gặp anh em bạn bè chí cốt cũng nhậu, tiền ít thì vài con khô và lít rượu đế, tiền nhiều thì bia, khá chút thì đi quán nhậu lẫu gà nòi, hôm nào sang chảnh, nhậu say hứng ẩu thì đi vay tiền uống bia ôm hay hát karaoke ôm, tăng ba, tăng bốn ( sau đó về cày trả nợ). Kể vậy thôi chứ tôi đi nhậu theo kiểu giải sầu, định uống chút men cho đầu óc tỉnh táo hơn, mới có uống được nửa xị thì không biết có linh cảm gì mà tôi lại bỏ về nhà. Về nhà thì thấy bà già tôi bả nằm dưới đất, tôi hốt hoảng chạy vô ẵm bà lên giường, tay chân bà lạnh ngắt. Bà đã ra đi tự lúc nào rồi…
Chuyện gì đến rồi cũng đến, tôi và ông già tôi cũng sắp xếp lo ma chay cho bà già tôi chu đáo, bà con láng giềng thấy hoàn cảnh hai cha con nên cũng nhiệt tình giúp đỡ, có thiếu thứ gì họ tự về nhà lấy cho mượn, xong đám họ tự lại mang về nhà.
Bên nhà em lần đó chỉ có cha em lên chia buồn cùng gia đình tôi, tôi có thấy nhưng chỉ kịp ra chào hỏi một câu rồi phải vào đứng lạy tạ lễ cho khách viếng. Đến viếng xong ông nhậu chút rồi cũng về, nói là nhà có việc.
Xong đám, lo hoàn tất hết thì khoảng gần một tuần. Tôi và ông già ở nhà sao thấy trống vắng quá, tôi đi chạy xe, ông già thì đi vườn suốt, nhà cửa lạnh tanh.
Tôi hay được tin em về nhà khoảng ba bốn ngày nay, nghe đâu là bị thương trong khi làm việc. Tôi tức tốc chạy đến nhà thăm em thì chuyện em bị thương là có thật, em bị máy dập nút áo mưa dập trúng đầu ngón tay, làm bị thương ngón trỏ rất nặng và đau đớn, hôm đó mấy người làm chung chở đi cấp cứu, trong đó có người mà tôi đã gặp qua điện thoại. Em nói xong xuôi em có kiểm tra điện thoại lại, biết tôi có gọi nhưng gọi lại tôi không nghe máy nên thôi không gọi nữa. Mấy hôm trước khi xảy ra chuyện em bị bệnh nên không đi làm, tôi gọi em cũng không nghe được, đến hôm đó trong người cũng còn mệt nhưng em vẫn cố đi làm sợ nghỉ nhiều bị trừ lương, vậy là xảy ra chuyện.
Tôi thầm trách bản thân mình đã nghi ngờ em vô cớ, nhưng tôi cũng dấu luôn không nói ra. Tôi có cớ là nhà có chuyện nên tôi không nghe máy, vậy thôi.
Sau lần gặp đó, tôi xuống thăm em nhiều hơn, tôi nhớ em, muốn em quay về nên tôi đã bàn với ông già tôi sắp xếp xuống gặp bên gia đình em cho tôi rước em trở về, lúc trước thì do mâu thuẫn giữa hai bà xui gia, nay bà già tôi mất rồi thì chắc mẹ vợ tôi bả đồng ý mà.
Và mọi chuyện xảy ra như dự tính, bên nhà em thì chỉ có mẹ em là không chịu, nhưng lần này khi tôi và ông già tôi xuống nói chuyện thì bà lại rất cởi mở và đồng ý luôn, em thì đồng ý là cái chắc. Nhưng có điều em không về ngay được mà phải đi làm thêm vài tháng nữa để lãnh tiền lương, tiền bảo hiểm… Với lại bà nói để nguôi ngoai chút chứ trước chị xui không thuận, nay chị vừa mất anh lại rước con Mai về ngay thì cũng không hay. Ông già tôi nghe cũng có lý nên đồng ý.
Và chuyện gì đến cũng lại đến, ngày tôi được rước em quay về bên tôi. Cũng vài người bà con, mấy người hàng xóm, hôm đó cũng đãi vài ba bàn gọi là nhậu vui vì đã rước được vợ trở về. Những ngày không có em đã chấm dứt.