Trải nghiệm tình dục của kẻ quê - Chương 3
Từ ngày đám cưới với em, tôi với em lúc nào cũng như hình với bóng( trừ lúc em phụ bán trái cây cho ba mẹ vợ), và hệ luỵ là cả tôi và em không ai làm ra tiền, có khi cha mẹ vợ tôi cho tiền em phụ bán chỉ vài trăm ngàn. Thu nhập ở nhà chỉ trông chờ vào vườn cây ăn trái, mỗi năm chỉ có một mùa, mà hễ được mùa thì không có giá, năm nào giá cao thì lại không được mùa. Với lại lúc cưới em, nhà ông bà già tôi còn phải đi mượn nợ nữa. Cưới vợ sớm thì cũng sướng thiệt, mà cũng mệt thiệt.
Và đương nhiên, khi con người ta túng quẫn thì sẽ sinh ra tiêu cực, rồi mâu thuẫn trong gia đình cũng dần xuất hiện và ngày một lớn dần. Chủ yếu là bà già tôi và em, rồi mẹ vợ tôi thì bênh vực con nên đâm ra hai bà xuôi gia cũng ghét nhau luôn. Chỉ còn được hai ông xuôi là thuận.
Đỉnh điểm là đợt tết nguyên đán năm đó, cha mẹ vợ tôi mua trái cây bán tết, và tất nhiên là phải mượn em đi bán phụ, trời xui đất khiến năm đó trái cây tết bể chợ, bán rẻ như cho mà không ai mua, mãi tới ngày 30 tết mà còn hàng chưa bán xong. Cuối cùng phải chở về nhà đem biếu cho bà con. Và em thì phải mùng một tết em mới về nhà( tôi). Bà già tôi thì bắt bẻ là trách nhiệm dâu con, tết nhất phải ở nhà dọn dẹp, ai đâu mà đi suốt, bên anh chị xuôi cũng không biết điều, ai lại mượn con gái đi như vậy…. Dù vậy nhưng bà già tôi cũng không nói gì với em, nhưng đến ngày mùng 5 tết, bên cha mẹ vợ tôi qua chúc tết nhà tôi( nhà tôi qua bên vợ tôi ngày mùng 3, mà chỉ có tôi với ông già tôi), hai bà xuôi nói qua nói lại một hồi rồi cãi lộn, chưởi lộn với nhau luôn. Hậu quả là mẹ vợ tôi kêu em ôm quần áo về, không ở làm dâu gì nữa. Mặc dù hai ông xuôi và tôi cùng can ngăn nhưng không được thì đành chịu, nhìn em ôm giỏ đồ mà tôi vừa buồn, vừa tức. Buồn vì mất em, tức vì bà già sao bả bá quá, muốn gì được nấy, còn mẹ vợ tôi cũng kì cục, một hai bắt em về nhà. Trong lúc hai bà còn đang đấu võ mồm căng thẳng thì cha vợ tôi can không được nên bỏ về trước, còn em xếp đồ đi về, tôi vào ngồi bên cạnh năn nỉ em:
- Em bỏ anh thiệt sao?
- Khùng quá, em về cho mẹ bả yên, khi nào nguôi ngoai rồi em về hà.
Má vợ tôi hối em thu xếp đồ nhanh đi rồi về. Vậy là em xách giỏ đồ ra về theo bà mẹ vợ trời ơi. Bà già tôi nói theo:
- con Mai mày đi là đi ra khỏi nhà luôn nhe, đừng về đây nữa nhe, tao không chứa.
Má vợ toi trả đũa:
- Khỏi cần bà chứa, có đem kiệu vàng tám người khiêng rước nó cũng không về nữa đâu, trời ơi, ở đây có nước mà chết.
Chỉ nhiêu đó thôi là cũng đủ hình dung được tình hình căng thẳng như nào rồi. Và cũng vì hai câu nói trong lúc nóng giận của hai bà xuôi gia mà lại làm hai đứa nhỏ tụi tui khốn khổ.
Kể từ ngày đó, tôi như người mất hồn, buồn bã, thất vọng, không biết mọi chuyện sẽ đi về đâu, cũng nói thêm là giữa tôi với em chưa có ràng buộc gì về mặt pháp luật, do lúc cưới em tôi chưa đủ hai mươi tuổi để đăng kí kết hôn. Nhưng đã sống chung với nhau, tình cảm gắn bó, người xưa có nói " có duyên trăm năm mới ngồi chung thuyền, có duyên ngàn năm mới nên vợ chồng", nên khi đột nhột mất em tôi hụt hẫng, đầu óc lúc nào cũng trống không. Ông già tôi thì không nói gì, còn bà già tôi thì cương quyết không cho tôi liên lạc gì với em cũng như gia đình bên đó. Tuy nhiên, tôi cũng lén bả mà đi xuống. Bên cha mẹ vợ tôi thì cũng nhất quyết không cho vợ tôi về, nói tôi có thương vợ tôi thì về nhà vợ sống, chứ dứt khoát không cho vợ tôi về nhà tôi nữa.
Thời gian trôi qua, hai đứa tôi đã xa nhau hơn một tháng trời, tình hình vẫn căng thẳng giữa hai bà xuôi, hai ông xuôi thì khuyên không được nên im lặng luôn. Mẹ vợ tôi thì không cấm tôi xuống thăm vợ, nhưng xuống rồi thì cũng ngồi nói chuyện tâm sự với nhau như hồi trươc đám cưới, mà cũng không nói gì được về tương lai của hai đứa, mỗi lần tôi xuống thì mẹ vợ tôi bả đi ra đi vô, bả ngồi xuống nói chuyện, kể lể chuyện vợ tôi làm dâu ra sao, khổ cực thế nào, lúc trước khi cưới vợ tôi không biết làm gì hết, về làm dâu phải làm mọi thứ v.v… riết rồi đâm ra tôi cũng nản không muốn mà nói đúng hơn là không dám xuống. Chỉ tội cho em, giữa tôi và em không hờn giận, không có gì mà tự nhiên lại xa nhau. Đúng là người xưa có câu " áo mặc không qua khỏi đầu".
Chuyện " tình cảm" là vậy, còn khoản tình dục thì cũng bế tắc không kém, buồn thì buồn chứ cũng có lúc phần " con" nó trỗi lên, ngủ sáng dậy con cặc nó cứng ngắc, chỉa thẳng lên trời. Thường thì em có thói quen hễ ngủ dậy là kéo quần tôi xuống hôn con cu của tôi một cái ( em rất cưng và nâng niu nó). Con cu tôi nó không dài , không to, khi xìu nó chỉ bằng ngón tay út, khi cứng lên cỡ ngón chân cái và dài khoảng tấc rưỡi (15cm), nhưng được cái nó có độ cong nhất định, khi tôi cởi truồng nằm ngữa thì nó quẹo đầu qua phía bên trái ( hồi nhỏ mấy ông hay kêu tôi là cu quẹo). Và thông thường sáng ngủ dậy là nó cứng ngắc, em có thói quen hôn nó, có khi dậy sớm sớm, hôn nó xong em được nó đâm cho một phát. Giờ thì cứng thì nó vẫn cứng nhưng không có ai hôn, cũng chả có chỗ để đâm, tội nó thiệt. Vậy là bài cũ soạn lại, thẩm du là thủ dâm, cứ tưởng tượng lại cảnh chịch em mà sóc, sóc, và bắn ra.