Nội dung truyện
Sau khi phá trinh em xong, vì sợ em còn đau nên tôi và em mặc quần áo lại cho em ( em nhờ tôi gài dùm khoá áo ngực, và đây là thói quen thường xuyên của em với tôi sau này, hễ xong là em nhờ, riết rồi thành thói quen luôn lúc nào không hay) rồi ôm em, an ủi em rồi cả hai chìm vào giấc ngủ, sáng dậy sớm tìm vết máu ( nghe đồn khi phá trinh con gái sẽ có dính máu ), mà sao không thấy, kệ, có khi không có ra máu cũng được mà.
Tối hôm sau tôi làm liền hai shot, cảm giác bên trong em cũng còn rất khít, trước khi làm tôi cũng có tập lại tuyệt chiêu vét máng thần thánh, lần này tôi làm liên tục và tiết chế lúc nhanh, lúc chậm, và kết quả là mông em nhổm lên, nhổm xuống, hai chân khép lại, hai tay ghì vào đầu tôi, không lâu sau đó thì em lên đỉnh. Cơ thể em giật giật, mắt em nhắm nghiền, và có điều em không biết rên, em thường thì nằm im thụ hưởng. Và sau lần đó, mỗi lần tôi và em quan hệ với nhau tôi đều vét cho em ra. Mà hễ em ra là em nhột, không tài nào đụng vào em nữa, khi nào qua cơn thì mới đụng được. Nên tôi có hay giỡn với em, khi biết em gần ra, tôi ghì lấy hay đùi em thật chặt, hễ em nhột đẩy ra tôi vẫn cố bám theo để làm cho em nhột chơi, mấy lúc đó em nhột vừa né, vừa la, vừa cố đẩy tôi ra.
Được chừng khoảng hai tháng, bên nhà vợ có việc, nhờ vợ tôi về phụ. Bên vợ tôi vốn làm nghề mua bán trái cây, đợt đó mua được vườn mận chuông với số lượng nhiều nên nhờ em về bán phụ, chứ mận chuông ( mận an phước) mà bán không kịp là nó rụng hết, lỗ vốn là cái chắc. Tôi thì ở nhà chứ không có đi cùng với em, em đi cùng với nhà vợ, lên đó phụ hái trái, xong theo ghe lên chợ ngồi bán lẻ, đến khi gần hết vườn mận thì cũng đã năm ngày. Năm ngày không có em ở bên thật sự tôi không quen được, cảm giác cứ thiếu thiếu cái gì đó, thiếu em, thiếu tình dục ( thiếu cái lồn của em thì đúng hơn). Thường thì ngày nào cũng một hoặc hai shot, nếu em có tới tháng thì cũng nằm ôm em mò vú, hôn môi đá lưỡi, có khi còn được em sục cu cho ra nữa. Đi đâu thì cũng có em đi cùng, trò chuyện vui vẻ. Nói chung vắng em tôi buồn lắm. Hồi đó chưa có điện thoại di động như bây giờ, nhà tôi thời đó có cái điện thoại bàn của EVN , loại không dây, đi làm vườn có thể mang theo để dưới gốc cây được, và một cái di động Sfone nắp gập ( ai từng xài sẽ biết) đầu số 095….. Tôi đưa em mang theo cái Sfone, chủ yếu để gọi hỏi thăm vài câu chứ hồi đó cước rất đắt, không dám nấu cháo như bây giờ đâu. Hôm sáng ngày thứ năm, cũng điện hỏi thăm em này nọ, em nói hôm nay em về, mận hái qua một đợt rồi, chờ hái đợt sau nên về nghỉ được một ngày hai đêm, chiều nay em về, sáng ngày mốt em đi nữa, tại vì mận nó rất mau chính, bỏ lâu là hư hết.