Trả Thù Dân Tộc - Chương 7
– Tại vì chị đang bồ với một thằng Trung Tá da đen. Đen nhưng đẹp trai lắm. Không phải đen như cột nhà cháy mà nước da nó đen hồng gần như màu mật nâu!
– Chị có gì với hắn chưa?
– Chưa! Chỉ có đi xi nê, hôn hít bình thường thôi. Chị có sờ thứ con cặc của hắn một lần. Thấy to quá nên chị sợ. Hấn là sĩ quan, nên rất lịch sự. Hắn biết sẽ có ngày chị mê và dâng hiến cả đời con gái của chị cho hắn nên hắn không bao giờ có cứchỉ táo bạo hay làm một điều gì sàm sỡ cả. Chính vì thế, mà chị lúc nào cũng suy nghĩ về hắn!
– Sao chị không thử đại một lần xem thế nào?
Chị Yến im lặng một lát rồi trả lời:
– Với lại. Cái lý do lâu nay chị ngần ngại không dám cho Alex (tên của viên Trung Tá da đen) là vì chị sợ lỡ nó đụ hay quá, chị mang bầu thì bố còn chửi mắng đến cỡ nào.
– Thế chị không biết thuốc ngừa thai bây giờ bán đầy ra đó hay sao? Rồi còn áo mưa nữa…
– Sao em rành thế hả Hiền?
– Thì cũng nghe chị Oanh kể đêm qua. ở Mỹ, trẻ em 13 tuổi đã uống thuốc ngừa thai khi đi chơi với bồ. Mà ở đây hai chị em đã hai mươi trên mà mình ngu như hai con Mán?
– Ừ nhỉ! Như vậy… chị sẽ… sẽ cho Alex ngủ một ngày gần đây! Em có muốn thử anh chàng Mỹ đó không?
Chị Yến hỏi đúng ngay tim đen tôi. Tôi gật đầu và ngắt chị một cái rõ đau, vì phục chị đã đọc thấu tâm can của tôi.
Chị Yến tiếp tục đụ tôi tơi bời. Lần này tôi lại gọi tên Alex, bồ của chị, mà sướng mà đã. Lòng tôi rộn lên niềm vui vì sẽ được đụ Alex, Mỹ đen, và là bồ của chị mình, Đêm đó hai chị em tôi dùng con cặc giả mà đụ nhau tơi bời. Và mỗi đứa đã ra hai lần. Lúc nửa đêm, đang ngon giấc, hai chị em tôi nghe tiếng gõ cưa gấp rút của mẹ:
– Yến, Hiền dậy gấp. Bố mầy đang nằm với tao tự nhiên ông biến đi đâu mất. Dậy đi tìm thử xem.
– Có khi nào ông ấy bỏ nhà đi một cách kỳ lạ như thế này đâu?
Tôi với chị Yến khoác nhanh áo ngủ chạy ra, đã thấy chị Oanh và Dũng ngoài phòng khách và chiếc xe Honda không còn nằm đó nữa. Tôi hết lo âu vì hiểu ngay bố đã đi đâu:
– Chỉ có thế mà mẹ không biết. Bố đợi cả nhà ngủ, ông mang chiếc xe Honđa của Dũng ra chạy thử cho khoái. Thế thôi. Không tin cả nhà ngồi đây, một lát bố sẽ chạy về cho xem.
Đúng như lời tôi tiên đoán. Hai mươi phút sau, chiếc Honda ngừng một tiếng “két” ngoài cửa. Bố bước xuống dẫn xe vào tấm tắt khen, không thèm nhìn chúng tôi:
– Tụi Nhật Bản văn minh thật. Xe chạy êm ru và nhanh như tên bay. Bố chạy một vòng xa lộ về đây, sướng không tả được. Của ai mà nó lại vào nhà mình thế này?
Ông khoái quá khen chiếc Honda mà quên rằng cả nhà đã thức dậy chờ ông về. Nói xong bố hơi ngượng:
– Mà sao cả nhà… khuya quá rồi… Sao chả ai chịu đi ngủ?
Mẹ cười cười, bà nói một câu quái ác làm bố ngượng chín người:
– Còn làm sao nữa ! Tại vì nửa đêm bỗng thấy mất ông. Chúng tôi lo, chúng tôi thức dậy đi tìm ông. Ai có ngờ…
– Ừ thì tôi cũng thử xem chiếc xe nó chạy ra sao. Chứ cứ nghe người ta khen xe Nhật hoài mà gia đình mình thì đâu có dịp chạy bao giờ. Không chê vào đâu được mẹ nó ạ ! Mai tôi sẽ chở bà đi dạo một vòng Sài Gòn…
Rồi ông dắt vào, khóa kỹ, còn trùm lên một tấm ra màu trắng tinh. làm như bố sợ chiếc xe bị lạnh. Chị Oanh cười chúm chím. Tôi nghĩ rằng rồi đây, sau khi chị Yến đã đụ với Alex, căn nhà chật hẹp này sẽ không còn có chỗ để chứa đồ PX của Mỹ nữa cho xem.
Tôi đang nghĩ như thế thì chị Oanh hỏi:
– Cái ấy của chị đâu. Cho chị mượn lại một đêm.
Tôi kín đáo vào phòng gói con cu giả đem trả lại cho chị Oanh, không quên chúc chị: Enjoy it! Hãy hướng đi nhé !
Khúc nylon có gắn pin này bây giờ là người tình lý tưởng của cả ba chị em tôi. Vừa an toàn không sợ bị mang bầu, vừa to dài và chơi bao lâu cũng được và bất cứ lúc nào. Hai hôm sau, một tiệm bàn ghế đến giao cho bố tôi một cái bàn ăn dài cùng mườl chiếc ghế loại khảm sơn đen của ý, một cái tivi 35 inches, một bộ radio,video, cassette, máy hát đa với hai cái loa khổng lồ hiệu Sony. Rồi bàn ủi, khăn trải bàn, chén đa, ly cốc v.v… cứ tuần tự “tiến” vào chiếm trọn “căn cứ” của bố. Bốchỉ thấy toàn “quân lính” mà không thấy người chỉ huy. Vậy mà chúng ticn đến đâu, bố tôi đầu hàng đến đó. Bố đã đầu hàng trong sung sướng thoả mãn mới chết chứ! Và dĩ nhiên chòm xóm đã bàn ra tán vào về gia đình tôi. Nhưng bốvẫn giả điếc, giả câm, giả mù để không còn thấy thị phi xì xào to nhỏ.
Bây giờ, nhờ những món hàng tràn đến, bố đã đoán được chủ nhân mua nó là ai. Tình tình ông có vễ hiền hòa dễ chịu hơn. Không hở một tí là cằn nhằn cau có như lúc trước nữa. Cho đến một hôm, sau khi đi dạy xong, chị Oanh dẫn theo John, đại Tá John về nhà.
Oanh không báo trước. John rất đẹp trai, trong bộ quân phục thẳng nếp, bỏ nón ca lô vào cầu vai, cúi đầu chào bố tôi bằng tiếng Việt trọ trẹ:
– Con kính cẩn chào bác.
Chị Oanh nói đúng. John có nét đẹp trông giống như Alain Delon thật. Hèn chi! Bất giác tôi cũng bị lôi cuốn bởi John. Sau câu chào của John, bố bắt tay và trả lời:
– Cám ơn Đại Tá. Mời Đại tá ngồi.
John không hiểu câu nói nên nhìn Oanh. Bố tôi nói tiếp:
– I thank you and please sit down.
Mẹ rót nước mời John. John nói bằng tiếng Mỹ:
– Hai bác có thích và vừa lòng những món quà cháu gửi biếu không?
– Thật là cám ơn. Bốbảo John. Chúng tôi rất vừa lòng.
John đưa ra một gói quà khác. Đó là chiếc hộp đựng cái đồng hồ Rolex thật đẹp. Và một gói khác đựng xâu chuỗi ngọc tặng mẹ. John “đánh” tới tấp. Bố đỡ không kịp. Hai ông bà chới với, sững sờ, trông như hai võ sĩ vừa bị thoi, bị tấn công liên tiếp bởi những cú đấm ngàn cân. Tôi đứng một góc để nhìn và để thương hại cho bố tôi, cho thận phận của một công chức nghèo như bố.
Là một nhà mô phạm, ông hiểu hơn ai hết điều Nhân, Nghĩa, Lễ, Trí, Tín. Vậy mà tự ông phải bó tãy đầu hàng không điều kiện trước sức mạnh của lỗng đô la. Và cũng đứng đó, tôi nhìn John mê mệt. Tôi thầm nghĩ, với thân hình to lớn đó, chắc của quý của John cũng phải dữ dội lắm. Hai cánh tay lông lá của John làm cho tôi liên tưởng đến hạ bộ của chàng chắc cũng phải rậm đen như những chàng trai Mỹ lrấng trong cuốn Playgirl. Rồi tôi mơ ước vớ vẫn sẽ một ngày, một ngày nào tôi không biết… tôi sẽ cho John nằm lên tôi tha hồ đụ. Tôi bậm môi để sung sướng với ý nghĩdâm đãng trong đầu cùng niềm mơ ước vớ vẫn đó.
Rồi chị Oanh dẫn John đi khắp nhà. Chị ân cần giới thiệu những món quà mà John tặng gia đình tôi. Đặc biệt là chiếc giường ngủ ý đại lợi màu đen của bố mẹ…
Chị Yến thì thầm bên tai tôi:
– John đẹp trai quá phải không Hiền?
– Còn phải hỏi. Em mê chàng lắm rồi chị Yến ơi? Để hôm nào em xin chị Oanh cho em mượn John một bữa…
Bố thấy chị Oanh cầm tay thân mật dắt John đi quanh nhà mà ông làm lơ. Không làm lơ cũng không được Con trâu đã đeo ách vào rồi. Việc còn lại là là phải kéo cày mà thôi. Bố ngồi thẩn thờ miên man với hàng trãm ý nghĩ trong đầu. Như vậy là bố đã âm thầm chấp nhận cho chị Oanh lấy Mỹ rồi còn gì. Rồi những đứa con gái còn lại nhưtôi và chị Yến thì sao đây? Bốhoang mang khó nghĩ, vừa đau lòng là ông sắp mất một đứa con gái vào tay mộtngười ngoại quốc. Rồi những đứa cháu ngoại của ông? Những đứa cháu ngoại lai ngoại quốc, tóc vàng, mắt xanh, da trắng v.v…
Tôi thấy bố nhăn mặt nhìn bâng quơ ra trước sân với dáng buồn của một kẻ bại trận. Bất chợt bố nhìn thấy ngoài hàng rào không biết bao nhiêu là trẻ con, người lớn đứng đông nghẹt đang chỉa những cặp mắt tò mò, xoi mói vào nhà tôi vì sự hiện diện bất ngờ của John. Bây giờ thì họ đã hiểu do đâu bỗng dưng không biết bao nhiêu là quà đẹp đắt tiền đã đến với nhà tôi Họ hơi bất ngờ vì xưa nay, nói chuyện với bố, ai cũng thầm kính phục bố là một nhà mô phạm rất có nề nếp, thanh đạm, chừng mực, gia phong và đạo đức.
Bố ngượng ngùng đứng dậy, đóng cánh cửa lớn ở phòng khách. Bên ngoài bọn ranh con mất dạy vỗ tay hoan hô: “Mỹ đến nhà đô la tràn ngập. ” Chỉ một câu nói đó, chúng lập đi lập lại cả nửa tiếng đồng hồ.
Tôi thấy bốđứng dậy, đi vội vào phòng. Và nước mắt vòng quanh trên đôi mắt bố.