Trả Thù Dân Tộc - Chương 42
Mẹ tôi hỏi bố.
– Thế bà Giáo đó bao nhiêu tuổi rồi?
– Khoảng 40 ngoài. Nhưag trông còn trẻ lắm cơ. Còn ông ấy cũng trạc tuổi tôi. Hai chúng tôi là bạn học mà.
– Nếu bằng tuổi ông thì cũng không nên trách người đàn bà ấy.
Mẹ tôi nói như thế để rào trước đón sau, để cho bốbiết bất lực nhưbố thì bà có ăn vụng chút ít cũng là chuyện bình thường. Nghe mẹ tôi có vẻ như bênh vực cho bà Giáo ở Khánh Hội, bố tôi yên lặng mấy giây, và trầm ngâm nghĩngợi, Hình như bố đang suy nghĩ về thân phận của chính ông với bầy con gái nhởn nhơ, hằng ngày mang về đây dăm ba anh bồ Mỹ, đen có, trắng có. Và sự xuất hiện của đám trẻ con như Quân, Cơ, Vũ, Tuấn v.v…
Bầy âm binh đó đang bao vây, xâm nhập gia đình ông một cách không chính thức. Không chính thức vì bốkhông ra mặt tuyên bố anh nào là con rể tương lai. Nhưng ông lại gật đầu để nhận quá nhiều quà của họ. Nên bố nói ra thì kẹt. Mà không nói, ông cũng lo âu. Lo âu bởi cái chuyện bà Giáo Khánh Hội nào đó. Bố hoàn toàn không biết mẹ tôi đã đụ trẻ con, đụ cả Mỹ đen ngay trong phòng ngủ của ông.
Thấy bố ngưag ngang câu chuyện, ngồi tư lự khá lâu mẹ tôi hỏi để bố kể tiếp câu chuyện nghe hấp dẫn quá:
– Chuyện tới đó rồi thôi sao hở ông? Kể tiếp nghe đi!
– Ối Giời! Cuộc đời này thực không biết đâu mà lường được. Vợ một ông Giáo mà đi bán bar làm đĩ thì ghê gớm quá. Nói bà ấy đi làm đ thì cũng không đúng. Vì bà đi khách là để thỏa mãn xác thịt. Anh nào đụ hay là bà không lấy tiền mà còn dẫn về nhà cho đụ miễn phí. Thế thì hết thuốc chữa. Phải chi vì hoàn cảnh mà đi làm đ thì còn tha thứ hoặc khuyên bảo bỏ đi. Đằng này, do đòi hỏi xác thịt mà đi làm đĩ thì còn khuyên cái nỗi gì. Mà muốn khuyên vợ thì ông ấy phải thỏa mãn cho bà ta, ít ra một tuần cũng vào ba lần. Nhưag mà lại vắng biệt, đôi khi cả mấy tháng chưa có một lần… Hình như ông ấy bất lực.
Mẹ tôibụm miệng cười. Chúng tôi cũng buồn cười mà không dám. Bố đã khai hồ sơ của ông bạn giống hệt bố mà không biết. Rồi tự kỷ ám thị, bốbỗng nhớ đến chính mình cũng biđátkhông kém, bốbào chữa:
– Mà cho dẫu ông chồng có yếu sinh lý đi nữa, thì bà vợ cũng không nên phản bội ông chồng. Có đâu mà bê bốí thậm tệ như thế được. Vì, sau khi bà thú thật hết tội lỗi do hành động ngoại tình, ông ta cũng đã phải nhắm mắt làm ngơ để bà tiếp tục. Lần này bà đi xa hơn. Bà đã đi bán bar cả ban đêm và… đôi khi vác cả khách về nhà lúc một hai giờ sáng để đụ ngay trong phòng. Những đêm như thế, ông Giáo hoàn toàn không ngủ. Vì ghen cũng có, vì tiếng rên la cũng có. Mà nhất là vì ông phải xem lén vợ ngoại tình Chính ông cũng phải công nhậnMỹ đen nó khỏe hơn voi. Chả trách vợ ông đã mê mẫn, có khi làm tình suốt đêm…
Ngừng lại uống một hớp nước, bố lại kể tiếp:
– Ông phải liên tục thức đêm như thế”nên không còn tinh thần dạy học nữa, xin thôi việc, ở nhà vợ nuôi. Từ ngày đó, vợ ông công khai, ra mặt làm đĩ và khuếch trương nghề này rộng lớn hơn bằng cách xây thêm ba phòng, để nuôi em út. Mỹ ra vào nhà ông đông như đám chợ. Bà chọn khách nào da đen mà còn trẻ là bà đi trư”ớc. Dĩ nhiên là miễn phí. Nhà ông bây giờ bỗng giàu có. Nhà xây lên ba tầng. Có xe hơi, có tài xếđưa khách. Sang trọng như nhà một triệu phú. Ông thú thật bây giờ thì ông đã quen rồi. Không còn ghen tương nữa. Ông còn dự phần vào cái kỹ nghệ nuôi em út đó nữa là đằng khác, bằng cách ông chăm sóc giờ giấc đưa nlớc khách, thu tiền, đôn đốc người làm thay ra giường, giặt khăn…
Ngừng một lúc, bố lại kể tiếp:
– Đứa con gái 18 tuổi của ông cũng cùng mẹ đi khách và chia tứ lục. Hôm tôi đến, ông ấy không muốn tiếp vì sợ nhục. Cuối cùng ông cũng bấm bụng tiếp tôi và tâm sự với nhau cả buổi chiều. Trông người lại nghĩ đến ta. Tôi lo, tôi sợ. Nhưng tôi không nghĩ là mẹ mày có thể tán tận lương tâm đến như thế …
Mẹ tôi không dám bịt miệng cười như lúc nãy. Bà chỉ mim mím cái môi rồi đưa cha6n đá chúng tôi. Chỉ có thằng Dũng. Nó nhạy cười quá nên làm bộ như bị ói, ôm miệng chạy ra sau nhà một lúc lâu mới trở vào Nó buồn cười vì nó nghĩ đến cảnh mẹ tôi chổng mông lên cho Vũ đụ từ đàng sau tới như chó nắc. Cảnh bà bú cặc Vũ một cách say sưa. Cảnh Thiếu Tá da đen Pred đụ mẹ tôi suốtbuổi chiều v.v…
Chỉ còn nuôi em út để bán bar là mẹ chưa làm. Còn tất cả mọi chuyện khác, mẹ đã nếm qua. Bố nói tiếp:
– Ông ấy tâm sự nhiều lấm. Duy chỉ có một điều toi không chịu ở bà ấy là bà đụ cả trẻ con 17, 18 tuổi.
Thằng Vũ đang vẻ lát cá chiên bỗng giật mình đánh thót trong bụng mộtcái, mặt mày tái mét. May mắn, bố không để ý. Mặt mẹ tôi biến sắc. Rồi chị Oanh, chị Yến và cả tôi mra. Bố vẫn vô tư kể tiếp câu chuyện:
– Mẹ nó xem, bà ấy thỉnh thoảng gọi thằng bán cà rem, thằng phu đạp xích lô, thằng bỏ báo. Cứ thằng nào bà ấy vừa ý là bà gọi vào cho nó tiền bắt nó đụ. Đụ đến khi nào bà ấy thỏa mãn chán chê thì thả cho thàng bé ra về.
Đến lượt bà Dung giật mình. Vì bà ta là vua dụ con nít về nhà để đụ. Bố tiếp:
– Ông ấy bảo có hôm đi về bất thình lình, nghe trong phòng có tiếng rên. Ông ghé mắt nhìn xem.
Hóa ra vợ ông đang bú cặc một thằng trẻ con khoảng 16 tuổi. Bà ấy chỉ bú cho nó ra mấy lần trong mồm rồi nuốt luôn. Bà ấy bảo uống tinh khí con nít như thế là Hấp tinh đại pháp. Bà không thèin đụ chúng nó vì cặc trẻ con nhỏ quá. Ông bảo vì bất lực ông không còn đụ được nuả, nên bây giờ nhìn bà vợ đụ thiên hạ ông cũng đỡ thèm. Và rồi ông đã nghiện cái cảnh này. Ngày nào bà ấy không đi khách là ông ấy buồn. Thế có chết không chứ? Sao chuyện đời thay đổi quá kinh khiếp đến thế? Nghe nói đến Hấp tinh đại pháp, bà Dung đổi sắc mặt, buông đũa, không còn thiết ăn uống gì nữa. Bà tưởng chỉ có bà là con mẹ đàn bà chuyên bú cặc con nít để hút lấy tinh khí của chúng cho bà trẻ và khỏe ra, không ngờ có bà Giáo nào đó ở Khánh Hội cũng biết. Bố lại kể tiếp:
– Mẹ sao con vậy. Đứa con gái 18 tuổi của bà ấy cũng có cái máu thích đụ trẻ con. Trung bình hai mẹ con ngày nào cũng phải có đụ vài thằng con nít như thế Tôi thấy không được. Trẻ con thì cũng như con của mình. Ôm nó mà đụ như thế không sợ tội hay sao?
Tất cả mọi người có mặt trong bàn ăn nghe bố nói nhưthếđều cảm thấy nhột nhạt trong lòng và áy náy tnong lòng cảm thấy khó chịu, cộng thêm với nỗi lo âu. Không biết bố đang nói chuyện về bà Giáo Khánh Hội hay là nói đến chúng tôi. Mà nhột nhất phải nói là Vũ với Dũng. Hai đứa này vừa mới đụ bà già xong ngay trong nhà này.
May sao bố lại đổi sang đề tài bà Giáo đi khách. Bố bảo:
– Ông ấy bảo bằng sự thật. Là có những thứ Bảy, Chủ nhật vợ ông đi khách từ lO giờ sáng cho đến nửa đêm mới về. Có ngày bà ấy đụ cả đến 25 thằng, cả trắng lẫn đen, mà bà ta vẫn khỏe như trâu. Hỏi ra bà ấy bảo đi khách cốt là cho nó mau ra nhanh để còn tiếp người khác để được nhiều tiền. Còn lúc nào được một thằng vừa ý thì bà mới đụ. Mà đã đụ thì bà phải kéo dài đến hai tiếng đồng hồ. Mà rồi bây giờ, ông ấy cũng không còn tác phong của một nhà giáo nữa. Gần như ông là một ma cô không hơn không kém. Ông chào hàng luôn cả với tôi nữa thì bà coi còn non nước nào?
Lúc gặp tôi, ông bảo:
– Hôm nay có hàng tốt. Con Cúc vừa ở nhà quê mới lên, 17 tuổi. Anh muốn đi thử một chuyến thì cứ tự nhiên. Chỗ anh em tôi chẩng tính tiền đâu.
Mẹ tôi hỏi bố liền:
– Rồi ông có đi không?
Bố yên lặng một lát, hai tai đỏ bừng, mắc cỡ. Mẹ ác quá Đã biết bốra sao rồi mà còn hỏi. Bố hơi gục đầu tư lự như một vị tướng tài mà không có vũ khí với quân lính trong tay. Thằng bé của bố đã ngủ yên, đã trở thành vô dụng từ hơn bảy năm nay rồi còn gì. Nó đã được mẹ bồi dưỡng nào là dái dê hầm thuốc Bắc, cặc bò hầm đậu xanh, sâm nhung hầm gà ác. Đủ thứ rượu thuốc châm vào mỗi bữa cơm, mà súng ống của ông đạn vẫn không lên nòng được. Nó thảm thương như khúc thịt thừa dùng để đái chứ không làm gì nên tích sự được nữa. Nghe mẹ hỏi khó bố trả lời lí nhí trong miệng:
– Không! Con gái 17 tuổi thì nhỏ hơn con gái của mình. Tội chết đi!
– Chớ không phải ông đã…
Bố vội đánh trống lãng bằng cách chen vào một đề tài khác:
– Ông bạn tôi bây giờ giàu như một thương gia Chợ Lớn.
Mẹ tôi lại cười mím mím và cũng không quên đá vào chân chúng tôi. Mẹ nói:
– Ông không thấy ông Giáo đó chịu khuất phục bà xã của ông ấy như vậy có đúng không?
Bố thở ra một cách não nùng. Tiếng thở của bố buồn như một khúc nhạc lâm ly áo não. Nó trả lời hết những điều bốđang suy nghĩ. Nó trả lờihết những điều bốđã suy nghĩ từ lúc ra khỏi nhà ông bạn ra về, chứ không phải đợi mẹ tôi hỏi lúc này. Ngồi trên xe Honda rời Khánh Hội về nhà, bố đã suy nghĩ liên miên đến hoàn cảnh của ông bạn và của chính bố.
– Ừ thà cứ chấp nhận như thế còn hơn là phản đối trong yếu ớt. Và để rồi cuối cùng cũng bị vợ cặm sừng, đi khách… Lương giáo chức của ông bạn đế dành mười năm biết có đủ dư để mua nổi chiếc xe Honda hay không? Còn vợ ông đi khách có non một năm mà bà đã cất lên nhà lầu ba tầng. Con gái ông ngoài việc đi khách hằng ngày, còn cặp với một viên Trung Tá Công Binh Mỹ, đã cất được dãy phố bốn căn cho mướn. Con gái của ông bạn cũng có sở thích đi khách với Mỹ đen. Đúng như lời mẹ cô bảo:
– Ai đụ Mỹ đen rồi thì không còn muốn đụ với người nào khác nữa, kể cả Mỹ trắng. Giời ơi! Mỹ đen nó to con khỏe mạnh thế mà bà con chê. Huống hồ đàn ông Việt Nam nhưông bạn già của tôi, và lại còn mang thêm cái bệnh trầm kha là bất lực.
Cho nên khi nghe mẹ hỏi, bố trả lời với một một cách nhẹ nhàng chấp nhận:
Theo tôi, ông bạn tôi làm cũng đúng. Đâu có còn cách nào khác hơn!
Nghe bố tôi nói thế, Dũng xen vào:
– Gặp thời thế, thế thời phải thế?
Nghe Dũng nói một câu có vẻ thế thái nhân tình với giọng của một ông cụ non nhưthế, bốcũng muốn phát cười, nhìn Dũng như biểu đồng tình nhưng bố cũng làm bộ nói:
– Mày là con nít ranh mà biết cái gì mà thời với thế.