Trả Thù Dân Tộc - Chương 35
Thằng bé biết mình đã đánh trúng yếu huyệt của chị Oanh, nên có bị chị thoi đụi đụi vào vai, Vũ vẫn bình tĩnh, ân cần miệt mài với công tác khai quang cứa mình của chị Oanh. Vũ vừa đang phục vụ xác thịt vừa nghĩ đến hột xoàn mà chị Oanh đã trang trọng hứa . Người chị cao nên lồn chị dài. Chị lại là một thiếu nữ có nhan sắc hấp dẫn. Lâu nay Vũ đi khách toàn là nhlrng bà đã đẻ ba bốn đứa con, da bèo nhèo, mặt phải son phấn. Đồ phụ tùng như vú, lồn, bụng đều chảy sệ, không còn cứng cáp, láng cóng như của chị Oanh. Nội màn liếm lồn Vũ đã suýt làm chị Oanh ra rồi. “
Bây giờ hai ngón tay của Vũ banh hai mép lồn ra, lưỡi Vũ bắt đầu chui vào cái lỗ nhỏ sâu thẳm thấm đầy nước lồn ướt nhẹp. Vũ đưa đầu lưỡi gai vào mà ngọ nguậy nhè nhẹ. Toàn thân chị Oanh rung lên như cây sậy gặp gió. Thằng bé chơi thật ác. Hắn cứ dùng đầu lưỡi như thế cho chị Oanh mê sảng. Mặt chị cuồng nộ như một con điên. Hai tay chị cố đè đầu Vũ vào mà Vũ vẫn thản nhiên, làm như không hay biết. Cuối cùng chị Oanh phải la lên:
– Vũ ơi! Đừng ác quá chị sẽ lăn ra chết cho em vừa lòng. Sao cứ chỗ đó hoài vậy? Em không thấy chị đã tê hết cả người rồi sao em? ối? Em nói đúng. Chưa bao giờ Mỹ nó bú tuyệt trần như thế này bao giờ. Em làm ơn đút lưỡi vào lồn chị được không? Vũ vẫn không nghe, lại rút lưỡi gai ra mà đánh vào hộtle. Đítchị Oanh giật tưng tưng. Chị vặn người, tay chân đấm đá vung vít nhưngười lên đồng. Những chiếc gai nhỏ của đầu lưỡi đã đánh phá dữ dội đầu hột le. Thỉnh thoảng Vũ hích mạnh một cái. Chị Oanh vò đầu tóc và la lên thảng thốt một tiếng. Mặt chị nhăn nhó như khóc, như van lơn Vũ đừng làm như thế nữa. Mà thằng bé vẫn hì hục đánh phá tan hoang cái hột le xinh xắn đỏ loét của chị Oanh.
Hình như chị có vãi đái ra trên mặt Vũ. Vì tôi thấy Vũ vuết mặt như vuốt nước mưa. Lưỡi Vũ lại quét tà tà dọc theo cửa mình. Và đến bây giờ Vũ mới chru ngừng lại, ngước nhìn khuôn mặt đẫm đầy mồ hôi của chị Oanh, rồi nhìn cái lỗ sâu hun hút ở miệng lồn. Lưỡi Vũ đi vào rất khoan thai từ tốn mà chị Oanh nghe nhưcả đoàn quân hùng dũng ồ ạt tấn công. Vì lưỡi của Vũ tiến đến đâu là hàng chục chiếc râu cứ thế rà nhẹ, nhưng cứa mạnh suốt dọc chiều sâu với làm da mỏng manh bao bọc bởi hàng triệu sợi thần kinh nhục cảm. Trong khi lưỡi Vũ rút ra đâm vào nhè nhẹ như thế, chị Oanh đã thành con mụ điên. Chị không còn nhớ mình là ai nữa, không còn biết tên mình là gì, sống ở đâu.
Chị phải hai tay bịt mồm cho tiếng la đừng quá lớn mà chúng tôi ngoài này vẫn nghe như tiếng nổ của quả bom thả ngầm dưới lòng đất. Lồn tôi mới chơi đây thôi, mới ra hai quả với viên sĩ quan da đen Peter, vậy mà nước lồn cũng tưôn ra đầy ngập. Tôi liếc qua nhìn Dũng. Cu cậu đang cho tay thụt mạnh con cặc để thủ dâm. Còn chị Yến, thì cho cả hai tay vào quần. Không biết đang làm gì trong đó, mà mặt mày chị dại khờ, ngớ ngẩn theo cơn sướng tuyệt vời. Với tôi được xem lén người khác đụ cũng sướng hơn là chính mình đụ. Và mỗi lần tôi đụ, tôi vẫn muốn có kẻ khác xem lén thì tôi mới sướng hơn gấp ngàn lần. Tôi lại thích đụ ở những hoàn cảnh ngang trái bất ngờ. Có lẽ bà nội tôi đã nói đúng một phần về cái nốt ruồi to tướng ở mép lồn. Không hiểu hai chị tôi thì sao. Riêng tôi, tôi thích mỗi ngày được đụ với ba bốn người đàn ông khác nhau tôi mới thỏa mãn hết sự thèm muốn xác thịt.
Trong kia, Vũ vẫn quỳ, cho chiếc lưỡi gai thụt vào lấy ra ở cửa mình chị Oanh. Chị phải lấy hai ngón tay để giữa hai hàm răng mà cắn lại cho miệng đứng nói bậy. Mà rồi chị vẫn la:
– Trời! B-52 oanh tạc Bắc Việt hả? ừ, cứ thế mà dội xuống đi. Giết bố nó hết những thằng ăn gian nói dối, lừa bịp thiên hạ đi! Đừng để thằng nào sống sót hết. Chết con! Chết con bố mẹ ơi! Lâu nay con lấy Mỹ, đụ tơi bời với Mỹ, con có xem lũ nhóc Việt Nam này ra gì đâu. Trời ơi! Nó đang làm cho lồn con banh xác. Trời ơi! Con chịu sao nổi hả Trời! Con phải ra. Có mất hột xoàn con cũng không cần. Phải ra. Chị ra nè Vũ. Đấy… nó… bắn… ra đấy.
Hai tay chị giữ chặt đầu Vũ lại. Chị kềm không cho Vũ đẩy lưỡi vào nút nữa. Mà thằng bé vẫn cứ hung hăng hích vào, lấy ra. Vũ cố làm cho chị Oanh phải ngất. Chị Oanh cúi xuống, mặt mày nhăn nhó thảm não, Hai tay ôm cứng Vũ, nhấn mạnh đầu Vũ vào lồn. Toàn thânrung lênvà chị Oanh ngấtđi trong mấy phút.
Vũ phải bế thốc chị Oanh xuống nằm ở giường. Chị Oanh nằm tênh hênh ra thở thật tội nghiệp. Đồng hồ mới chỉ có lO phút. Vũ lấy gai bọc ở lưỡi ra, xong liếm sạch nước lồn của chị Oanh. Chị nằm bất động, không cục cựa, mặc cho Vũ tha hồ liếm. Rồi Vũ lại lấy trong túi quần ra hai mấc me chua cho vào mồm ngậm.
Không đợi cho chị Oanh lai tỉnh, Vũ banh lồn chị ra, đút con cặc bự của nó vào, nằm sấp trên người chị Oanh mà nắc. Mắt Oanh mở ra từ từ. Hình như ba sợi lông ngựa lợi hại ở cặc Vũ đã đánh thức chị dậy. Vừa lúc Oanh hoàn hồn tỉnh lại thì Vũ chơi ác rút cặc ra nằm bất động. Tôi thấy chị Oanh phải tự tay cầm cặc Vũ đút sâu vào lồn lần nữa, hẩy đít lên tìm khoái lạc. Lúc nãy bú lồn Vũ hung hăng hết mình chừng nào thì bây giờ anh chàng có vẻ tịêu cực bất động chừng nấy. Vì từngoài này, chính tôi cũng phải tức mình giùm cho chị Oanh. Một mình chị, hai tay đè mông đít Vũ xuống, vừa hẩy đít lên tìm sung sướng. Hai chân dài của chị không yên. Lúc thì quặp chặt hai bắp đùi Vũ, lúc thì co chân lại giúp cho đít chị nắc mạnh hơn lên.
Nhưng tôi lầm khi nghĩ rằng cậu bé không biết đụ. Vì sau lO phút nằm bất động để một mình chị Oanh xông xáo tìm khoái lạc, Vũ bắt đầu tấn công thần sầu quỷ khốc. Vũ nằm nghiêng, dở một chân chị Oanh lên, để đụ xéo. Khi đụ xéo nhưthế, cặc Vũ cà sát và mạnh vào thành lồn hơn, khiến cho ba sợi lông ngựa tha hồ dũa, cạ đám da non. Mỗi lần Vũ nắc tới, người chị Oanh cong hẳn lên và hú một tiếng lớn nghe ghê hồn. Vũ nắc rất chậm. Cái nào ra cái đó.
Khác với những lần đụ với Mỹ, họ nắc liên tục bất tận với nhịp độ nhanh như máy. Còn Vũ thầm trầm, tỉnh táo hơn. Cậu bé chủ trương đưừng gươm nào ra đường gươm đó. Không ào ạt mà làm địch quân thấm đòn trong tận da non, vì chàng có bửu bối là ba sợi lông ngựa vàng ngọc mà Mỹ chưa bao giờ nghĩ tới. Cũng như ráy tai, càng chậm càng khoái. Và sự khoái lạc phải để cho chị Oanh có đủ thì giờ tận hưởng. Hưởng xong lại nhận tiếp cái khác. Từng đợt sóng đánh vào bờ đá.
Chị Oanh vẫy vùng như con cá mắc cạn. Rồi Vũ đổi kiểu tấn công khác. Vũ vát hai chân chị lên vai. Hai tay bợ cao đít chị Oanh lên. Cặc Vũ đụ chéo bên này, chéo bên kia. Đôi khi rút hắn ra, thọc mạnh lên mồng đốc, rồi lại đút vào đụ êm đềm.
Tôi không nghe chị Oanh la làng nữa. Chị rên một giọng thê thiết lạ thường. Giống như đang bị ai tra tấn, hai tay chị mạnh dạn xé toạt tấm trải giường. Đầu chị ngóc lên mấy lần như muốn nói gì đó với Vũ nhưmuốn van lơnvới Vũ mà rồi chị lại hạ xuống, im bặt, nhắm hít mất nghe ba sợi lông ngựa tù cặc Vũ đang đánh phá tàn khốc trong lồn. Chị chưa bao giờ được sướng một cách lạ lùng như thế. Chị hé mắt nhìn gương mặtđẹp trai của cậu bé tuổi chỉ bằng thằng em út của chị, mà tài đụ thì như bậc tnlởng thượng. Chiều thức của Vũ có nghiên cứu, có giai đoạn. Vũ biết địch trốn ở đâu, móc ra đánh cho tơi bời khói lửa. Vũ biết lờ đi những đòi hỏi cấp thiết của địch để câu giờ. Và đặc biệt là Vũ cảm giác được lúc nào thì chị Oanh gần lên đến mức tuyệt đỉnh.
Tôi phục Vũ quá. Đụ như thế là tan nhà nát cứa của thiên hết còn gì. Hai mắc me chua trong miệng đã làm Vũ bình tĩnh, không giao động, không đắm đuối. tất cả hệ thần kinh của Vũ tỉnh táo, tập trung vào việc phục vụ tối đa cho chị Oanh phải ra trong vòng hai mươi phút. Bỗng chị Oanh la lên. Tiếng la như mê dại điên cuồng. như than khóc van lơn:
– Ối chúa trên cao ơi! Con là kẻ thấp hèn. Có phải Chúa đang trừng phạt con đấy không? ối, ba sợi lông ngựa ở cặc người yêu con đang làm con say và điên lên mất rồi. Con tên gì vậy hỡi Chúa? Một đứa bé con đang phanh thây, xẻ thịt con đây? Thượng đế ơi! Lồn con nát rồi. Hột le con tiêu tan rồi. Vũ ơi! Em thề sẽ nhất định lấy anh làm chồng. Ai chê Việt Nam nhưng em yêu anh vì anh biết không. Mỹ thua xa anh rồi. Em đang tột cùng sung sướng đây. Anh có ra thì ra với em. Nếu không, xin anh cho em… ra… một mình. Đấy, cónghe không hỡi anh yêu. Đấy, nó bắn ra, bắn ra! ối, ối… ối… Chết em Vũ ơi! Ngừng nắc đi, ngừng đụ đi. Trời ơi! Anh vẫn nắc, vẫn quậy. Khốn nạn cho em quá mình ơi. Càng nắc em lại ra thêm nữa. Sống sao nỗi đây hả Chúa? Chúa… Chúa…