Trả Thù Dân Tộc - Chương 32
Dũng cười cười với vẻ khinh đời.
– Chị giả vờ hay hỏi thật đó? Em nghĩ là chị đã thấy mẹ đụ thằng Quân, thằng Cơ, hai Đứa học trò của chị Yến và chị Oanh rồi chứ. Rồi mới vừa lúc nãy mẹ đụ với thằng Mỹ đen Fred. Nhưng phần ai nấy lo. Nó không can dự gì đến cuộc sống của em. Mạnh ai nấy chơi. Cuộc đời là thế, thì mình phải sống theo thế. Lúc thấy mẹ đụ thằng Quân ở đầu xóm, em hơi kinh ngạc, vì không thể ngờ bà cụ đã 45 tuổi mà vẫn còn dâm. Nhưng bây giờ, sau khi em đã làm tình với hằng chục bà từ 40 đến 55, em mới khám phá ra một điều là càng già, các bà càng dâm. Mà chồng các bà càng già lại càng yếu sinh lý. Nên bà nào cũng có khuynh hướng muốn đi tìm bọn con trai khỏe mạnh nhưem với Vũ đây. Đụ bà già mình yên trí vừa đã, vừa có tiền, vừa được cưng hơn trứng.
Nói xong, Dũng móc hai túi quần ra hai cọc tiền toàn giấy 500, ném một cái phịch lên bàn:
– Đó em không nói dối đâu. Chị muốn thì cứ lấy bớt mà xài. Trong nhà này em thương chị nhất vì chị chưa có bắt bồ với ông Mỹ nào hết nên chị có vẻ nghèo. Lấy bớt mà xài đi chị. Còn chị Oanh và chị Yến đã có Mỹ nó nuôi cho mập lên rồi. Tội gì cho nó chơi không chị? Sao chị không cặp với ông Peter này. Có nhan sắc như chị mà cho nó chơi không, uổng quá !
Như thế là Dũng hoàn toàn chưa biết gì về tôi. Tôi đã cặp với Mỹ trắng, đẹp trai, cũng lấy được mớ tiền kha khá, nhưng vì anh chàng đụ yếu quá, nên tôi cho de. Tôi giả vờ đạo đức nói với Dũng:
– Thôi, của em, em cứ giữ lấy mà tiêu xài. Lúc nào cần chị sẽ xin em. Còn ông Peter này, nếu chị có lấy thì cũng lấy để làm chồng…
Nói xong tôi ôm Peterhôn mộtcái. Dũng nói tiếp: Làm chồng? Há… há… há… Vâng, em cũng chờ xem. Chừ xem Peter làm chồng chị được bao lâu nếu khả năng sinh lý của anh ta ngày càng yếu đi.
Đàn ông thì nhưmột cái vỏ chanh. Chỉ chờ ngày vào thùng rác. Tôi hoàn toàn không ngờ Dũng nói trúng ngay tim đen của tôi, và lý luận nhưmột ông cụ non. Đúng, với tôi, tÔí phải thú thật là người tình hay người chồng là phải mạnh sinh lý. Yếu thì đi nghỉ mát, không có tôi Rõ ràng như thế. Đối với tôi, đụ là trên hết.
Rồi tiệc tàn. Các sĩ quan Mỹ đen về hết. Chỉ còn Vũ bạn Dũng, và Dũng ngồi đó tà tà với mấy lon bia. Dọn dẹp xong, ba chị em chúng tôi ngồi vào bắt chuyện với hai cậu bé. Dũng, vẫn với cái giọng hận đời nói:
– Có tiền mua tiên cũng được. Đẹp như các chị, đẹp như mấy con bồ của em, mà rồi hết thảy cũng đều sa vào tay các anh chàng Mỹ thừa tiền lắm bạc. Xem lén chị Hiền đụ ông Peter hồi nãy, con trai tụi em chào thua. Xác thịt của họ thì như thế đó. Còn tiền của thì phủ phê. Quân đội hùng mạnh. Cái gì trên thếgiới này mà Mỹ không thắng. Việt Cộng rồi cũng chào thua. Tàu Cộng cho đến Nga rồi cũng treo cờ trắng. Bởi vì tiền là sức mạnh vô địch. Em nói rồi, các chị để ý mà xem. Rồi đây cả thế giới sẽ phải thần phục Hoa Kỳ, không ở phương diện này thì cũng phương diện khác.
Chị Oanh nói giọng diễu cợt:
– Con lạy bố! Bố uống mấy lon bia vào rồi lên giọng cụ non. Con nít hỉ mũi chưa sạch mà đã lên giọng thầy đời…
Tôi phải giới thiệu ngay:
– ấy chết, chị lầm rồi chị Oanh ơi! Lão tướng đấy. Chuyên đi khách với mấy bà lão để làm giàu đấy?
Cả chị Oanh lẫn Yến đều trợn mất kinh ngạc. Vũ tiếp giọng:
– Trong bãng bốn thằng tụi em, Dũng là thầy đấy các chị. Bồ bịch của hắn bây giờ là các bà đeo hột xoàn sáng ngời đầy tay. Bà nào cũng mê hắn như điếu đổ. Chị Oanh thắc mắc không tin nên hỏi Dũng:
– Thế bồ đầu tiên của em là ai vậy?
– Là cô giáo của em. Tại vì một hôm em tình cờ thấy thằng Quân đụ chị, thằng Cơ đụ chị Yến. Em bắt chước, đánh bạo gạ thứ cô giáo mình. Và thưa các chị, em đã chẳng những thành công nlc rỡ, mà còn được cô ấy yêu như tín đồ yêu thượng đế. Mấy chị có hãnh diện có được cậu em xuất sắc không? Hai chị Oanh, Yến cười hãnh diện và hỏi:
– Nhưng em gạ cô giáo em bằng cách nào? Dũng ngà ngà hơi men, mắt lờ đờ nhớ lại, rồi Dũng kể:
– Thoạt đầu tiên em tấn công bằng hai bức thư tình. Em dám bạo như thế vì em thấy Loan, tên cô giáo em, cứ hay nhờ em các việc lặt vặt như cộng sổ điểm, kẻ chữ đẹp lên tập nhật ký, và ngay cả nhờ em chở đi phố sắm đồ. Sau khi nhận hai bức thư tình của em, Loan mời em đến nhà chơi. Loan ở trọ tại Gia Định. Phòng Loan là một căn gác có cầu thang riêng. Em đến vào một buổi tối sau giờ cơm. Loan hoàn toàn không ngờ, nên khi nàng ra mở cửa vẫn còn đang mặc một bộ đồ ngủ mỏng, không áo lót, không xì líp. Em biết là Loan cũng muốn dùng cơ hội đó để khêu gợi em. Bởi nếu không thì Loan đã đi thay đồ đàng hoàng khác tnlớc khi mở cửa. Nên em cứ đứng nói chuyện để Loan cũng đứng cho em dễ dàng thưởng thức những phần da thịt khêu gợi bên trong làn áo ngủ.
Nhìn tôi, Dũng laị tiếp tục câu chuyện:
Sau khi tặng Loan một gói bánh em vờ đụng tay mình vào tay cô giáo. Mặt Loan đỏ bừng lên. Nhờ vào những kinh nghiệm từ những con bồ trước đây em tiến thêm bước nữa là bạo dạn nắm lấy tay Loan.
Cô giáo vờ giật tay lại một cách yếu ớt và nói:
– Ấy chết! Không được đâu Dũng! Làm thế nhỡ có ai trông thấy họ dèm pha tình thầy trò mình chết…
Câu nói ấy của Loan khẳng định ràng: Cứ cầm tay cô đi nếu không có ai trông thấy. Cho nên sau khi nói xong, em nâng tay cô lên đặt một nụ hôn nồng nàn. Loan cúi xuống có chút thẹn thùng, nhưng bàn tay run lên bầng bậc. Em hôn lần thứ nhì, nhưng không bằng mũi mà bằng môi và thật lâu. Lúc bấy giờ, Loan cứng rắn đuổi em:
– Dũng! Dũng đi về đi. Tôi không muốn nhận quà của Dũng đâu. Dũng đã đi quá xa. Đã dẫm lên tình… thầy trò Đã.
Nói thế mà Loan chẳng chịu rút tay về. Đã lỡ rồi, em theo luôn. Bất quá là cô trình lên hiệu trưởng đuổi em là cùng. Thì mình lại đi học trường khác. Em giả vờ đau khổ, bỏ tay Loan xuống, nhìn Loan bằng đôi mắt thất vọng:
– Dũng xin lỗi đã làm cô giận Dũng. Vì sau khi Dũng gửi hai bức thưtình, cô nhận, và cô chẳng phản ứng gì, nên Dũng cứ lầm tưởng là cô cũng yêu Dũng. Nên… Thôi, thưa cô em về…
Em quay lưng đi chầm chậm độ hai bước, Loan thoăn thoát ra chận cửa, nhìn em trâan trối và nói như trách:
– Anh về thật à?
– Em lại vờ đóng kịch. Và cũng bằng giọng đau khổ như lúc nãy, em nói:
– Thưa cô đuổi thì em về. Và ngày mai em cũng sẽ chẳng còn đến truởng gặp cô nữa. Chào cô…