Trả Thù Dân Tộc - Chương 24
Nước lồn tôi chảy ra ướt đẫm hai bắp vế. Tôi cũng nghiến răng theo nỗi sướng của mẹ. Tôi dùng tay bóp lồn mình thật mạnh để sướng khơi khơi theo hình ảnh cuồng bạo, dâm dật của trận làm tình giữa mẹ và một cậu bé con trước mặt.
Cả xóm này, có lẽ mẹ tôi là người phước nhất. Vì mẹ đang thèm xác thịt, đang nhịn cả bảy năm, đang ao ước có được một cậu bé con leo lên người mà đụ, thì chị Yến đã mang Cơ về cho mẹ thỏa mãn. Biết bao người đàn bà cùng hoàn cảnh với mẹ tôi? Tôi nghĩ là có nhiều lắm! Nhưng những người đàn bà xấu số đó đã im lặng, mang nỗi thèm khát đó xuống tuyền đài. Nhiều lắm là họ tự thủ dâm trong bóng tối, một mình. Cho nên khi mẹ “cởi mở” với chúng tôi ba chị em tôi đã hết lòng giúp mẹ được như ý muốn.
Đàn bà trong xã hội Việt Nam là những sinh vật xấu số nhất. Chồng chết thì phải ở vậy thở chồng nuôi con, mặc kệ sinh lý có dằn vặt đòi hỏi đến đâu. Chồng có vợ lẽ, vợ ba về nhà đánh đập vợ nhà, thì người vợ vẫn cắn răng chịu đựng. Không có một đạo luật nào bảo vệ người đàn bà. Như những điều tế nhị sáng nay mẹ kể, nếu không có chúng tôi, mẹ cũng sẽ im lặng suốt đời.
Cơ đụ mẹ thêm được hai mươi phút nữa thì mẹ lấy chiếc gối úp lên mặt mà la. Mẹ quằn quại, trườn người lên, vặn vẹo mấy vòng, rồi buông gối, ngoẹo đầu thở miệng nói nho nhỏ:
– Cơ ơi! Em thua. Em hết chịu nổi nữa rồi. Cho em ngủ một giấc thì may ra còn tiếp tục được. Nếu anh đụ em nữa, có lẽ em tắt hơi mà chết luôn! Mẹ cám ơn Yến lắm!
Chị Yến sà xuống hôn mẹ một cái thật lâu. Cơ rút cặc ra mỉm cười đắc thắng. Mẹ ra ba lần, trong khi Cơ vẫn như tượng đá.
Để mẹ đắp mền ngủ, với giấc ngủ đầy mộng mơ khoái lạc, tất cả chúng tôi ra phòng khách ngồi tán gẫu. Tôi ngồi sát vào Cơ và lòng thầm phục chàng tuổi trẻ tài cao. Chị Oanh mở tủ lạnh ra lấy đồ Mỹ cho tất cả cùng ăn. Bánh mì. thịt nguội, trái cây, rượu chát. Gia đình tôi bay giờ sống một phần Mỹ hóa. Không chỉ riêng vật chất, mà tinh thần cũng đã theo Mỹ khá nhiều. Như những gì đã xảy ra sáng hôm nay. Tôi chắc là không một bà mẹ Việt Nam nào dám hồn nhiên kể chuyện loạn dâm của mình cho các con gái của mình nghe về quá khứcủa mình.
Cũng chẳng có đưa con gái Việt Nam nào dám mang kép về cho mẹ làm tình ngay trước mặt, và dám xem đó là một hành động trả hiếu.
Chúng tôi đang ăn thì bố về, mang thịt quay, vịt quay vào cùng ngồi ăn chung. Chị Yến giởi thiệu Cơ với bố. Không thể nào bố tướng tượng nổi chỉ cách đây mới có mười phút, cậu học trò mặt búng ra sữa đó đã đụ vợ ông đến ba lần. Và nếu ông biết được điều đó thì ông vui hay hờn ghen trong khi ông đã hoàn toàn bất lực đã bảy năm nay? Tôi chắc là bố sẽ ghen ghê gớm, ghen vì ích kỷ chứ không ghen vì thương yêu mẹ.
Chúng tôi ăn được một lúc thì mẹ đã mặc đồ từ phòng chị Yến bước ra:
– ủa, bố nó về đấy hả?
– ừ! Tôi vô tuốt Chợ Lớn mới thăm vài người bạn cùng nghề. Vui chuyện ngồi hơi lâu. Các ông ấy bàn chuyện nước non, bàn chuyện đàn bà, con gái Việt Nam bây giờ đã hư đốn đi nhiều vì sự hiện diện của người Mỹ.
Ba chị em tôi đá chân nhau và nhột nhạt trong lòng. Không biết bố sắp cho chúng tôi bài học gì đây? Bố nó tiếp:
– Các ông ấy bảo rằng thì là trong các bar, bây giở có những bà đang có chồng con, cũng vào uống rượu và ngủ cả với Mỹ để kiếm đô la. Tôi không tin thì họ dẫn tôi qua hàng xóm giới thiệu một vài ông chồng đang đau khổ với hoàn cảnh đó. Một ông có bà vợ xuống Sài Gòn bán bar, mỗi tuần về nhà một lần. Một ông thì có bà vợ hằng đêm đưa Mỹ về nhà làm tình. Một ông thì đêm đêm lấy Honda đưa vợ lên Long I3ình bán bar, rồi đứng ngoài chờ đến một hai giờ sáng rước vợ về… Đại khái thì câu chuyện là như vậy. Nên tôi buồn cho đất nước, cho dân tộc mình quá !
Mẹ tôi hỏi bố:
– Thế có ông nào nhận quà của Mỹ để con gái ông ấy lấy Mỹ không? Chắc là có mà các ông ấy không dám nói ra đó thôi!
Bố biết mẹ hỏi một câu khó trả lời. Mẹ đang rọi ngọn đèn vào thân phận của bố. Mẹ đang đưa ra một sự thật não nề cay đắng đang gậm nhấm cái nề nếp gia phong đạo đức của gia đình tôi. Bốcực đoan, bảo thủ, nhưng vẫn sa vào chước dám dỗ. Bố buồn cho đất nước, cho dân tộc mà quên rằng bốđang cởi xe Honda do tiền Mỹ mua, uống rượu Mỹ, nằm máy lạnh Mỹ, ngồi salon Mỹ, đánh răng bằng kem Mỹ, mặc áo quần Mỹ…
Cả nước đang cuốn theo chiều gió của đồng đô la. Một mình bố ngược dòng, cố ngoi lên với nếp sống đạo đức, thanh bần mà rồi cũng bị mãnh lực của đồng đô la cuốn trôi. Báo chí Mỹ đăng tin phi cơ Mỹ đã thả hằng triệu chai bia lên đường còn Hồ Chí Minh, hằng triệu chiếc radio vào những mật khu cho cán binh Cộng Sản, hằng triệu bao gạo lên Hà Nội. Và nếu Mỹ tiếp tục rải gạo lên Hà Nội thêm một tuần nữa, cờ hồng của Bắc Việt sẽ biến thành cờ trắng. Và tất cả bộ đội của Hà Nội sẽ bỏ hết súng phòng không, dân chúng sẽ bỏ hết sản xuất, cán bộ đảng viên sẽ bỏ hết việc nước việc đảng mà chạy túa ra những cánh đồng bỏ hoang để nhặt gạo Mỹ. Nhưng Mỹ không muốn thắng Hà Nội bằng cách đó nên đã ngưng dội gạo. Xem thế thì biết cái lý của kẻ mạnh bao giờ cũng thắng. Và mãnh lực của đồng tiền bao giờ cũng là trên hết. Điều này thì thời nào cũng đúng. Bố ngồi thu người lại, trầm tư, rồi nhìn mẹ, bỗng ông hỏi:
– Sao hôm nay trông bà bơ phờ như nhuốm bệnh vậy?
Mẹ vừa hỏi khó bố một câu, bây giờ bị hỏi lại.
Mẹ liếc nhìn chúng tôi, mim mím cười rồi nói cho qua chuyện:
– ờ thì trở giởi. Người tôi hơi khó chịu.
Suýt nữa tôi bật cười thành tiếng. Mẹ không dám nól là mẹ vừa mới đụ thằng bé ngồi trước mặt bố kia một trận tơi bời hoa lá. Nó đã làm bà ra đến ba lần liên tục. Nó đã làm bà tê tái gân cốt, căng thẳng tủy não. Nó đã tặng bà những kiểu bú lồn độc đáo, những kiểu đụ tân kỳ mà từ thuở bé đến giờ, bà chưa từng được hưởng qua dù là hồi còn ở ngoài Bắc, bà đã một lần ngoại tình. Rồi tự nhiên vì mặc cảm bời câu hỏi, bố bỗng nói:
– Nói nhưcon Yến nhiều khi nghe cũng phải. “Gặp thời thếthế thời phải thế. ” Tôi đã không sao lắc đầu được với những cám dỗ thì thôi, con Oanh nó có đi lấy Mỹ cũng đành.
Bố quên là chị Yến và cả tôi nữa cũng đã nằm dưới bụng Mỹ để Mỹ đụ nhiều lần rồi. Bố lại nói tiếp:
– Miễn sao tôi vẫn còn giữ được bà cho tôi là đỡ tủi? Tôi liếc thấy mẹ cười chúm chím. Tôi nhớ lại hồi nãy, chiếc miệng đó của mẹ đã ngậm tràn mồm con cặc bự và dài của Cơ mà bú ngon lành, say sưa. Mẹ ăn khúc gân, ngoạm tràn miệng khúc gân xinh xắn của Cơ và quên hết cõi đời ô trọc này. Giữa lúc đó, Dũng dừng xe Honda trủớc cổng, vào nhà cùng ăn trưa với gia đình. Vui miệng Dũng kể cho mọi người nghe:
– Thật không thể tưởng tượng được! Con mới nghe mộtchuyện động trời không thể tin được mà nó đang xảy ra.
Bố nhìn Dũng, bảo:
– Chuyện gì ghê gớm vậy? Nói cho cả nhà nghe với con.
– Dạ, thưa bố. Chuyện mà thằng Khả bạn con, vửa bị bố nó đưa ra tòa ly dị vì bà ta ngoại tình với một thằng bé mới có 17 tuổi.
– Cả nhà, ngoại trừ bố và Dũng, đều giật mình. Nhưng không ai dám để sự lo ngại hiện ra trên nét mặt. Dũng bình thản nói tiếp:
– Không ai biết thằng bé đó ở đâu và quen được với bà ta cách nào, lúc nào. Hằng ngày bố thằng Khả đi làm ở Bưu Điện, là ở nhà thằng bé đến ngủ với bà ấy. Chuyện tiếp tục xảy ra như thế hằng mấy tháng. Một hôm, ông đang làm việc bị cảm nặng, nên phải xin phép về nhà nghĩ. Về đến nhà, mở cửa phòng, ông tá hỏa nhìn thấy thằng bé và vợ ông đề trần truồng ôm nhau làm tình một cách say sưa.
Thằng bé hoảng quá mặc đồ dông mất. Ông thưa cảnh sát làm biên bản. Ra tòa, quan tòa hỏi tại sao baà làm chuyện tồi bại như thế. Bà thản nhiên trả lời: “Thưa quan tòa. Bởi vì chồng tôi đã bất lực cả mườl năm nay. “
Tôi giật mình, vì không biết lúc nãy Dũng có nhìn lén lúc mẹ đụ Cơ hay không. Sao mà câu chuyện Dũng kể nó giống hoàn cảnh của mẹ quá. Nhưng người thực sự giật mình bây giờ không phải là mẹ con chúng tôi, mà là bố. Vì bố biết mình là mẹ ông già bất lực. Và nhưmẹ kể là từ bảy năm nay, chuyện chăn gối đã trở thành như nước ốc để nguội. Nhưng mẹ tôi thông minh, nói một câu vớt vát mặc cảm của bố:
– Cả triệu người chắc mới có mẹ bà mất nết hư thân đó. Gái chính chuyên thì chỉ một chồng. Các con không nghe ông bà có câu: “Chưa chồng thì đi dọc đi ngang. Có chồng thì chỉ một đàng mà đi. ” Tình nghĩa vợ chồng là keo sơn. Dù người chồng có bị bất lực thì mình cũng phải cố mà chịu, vì đó chẳng qua là số phận mà thôi!
Gương mặt bố hơi vui, pha chút hãnh diện. Bố như đang chết chìm, được mẹ tôi đưa tay vớt lên. Vì ông tuyệt nhiên không biết một chút gì về chuyện vừa mới xảy ra tại phòng khách này và trong phòng chị Oanh.
“Kiểu đụ này mẹ chưa từng được hưởng qua các con ơi! ”