Trả Thù Dân Tộc - Chương 18
Sáng hôm sau, khoả ng 10 giờ tôi thức giấc, thấy Quân trần truồng ngồi nơi ghế để ngắm tôi cũng trần truồng để vẽ . Quân đến đưa tôi xem chân dung của tôi do Quâ n vẽ bằng viết chì. Tôl ngạc nhiên vì bức tranh giống tôi quá . Nét vẽ của Quân là nét vẽ của ngưởi lớn. Tôi thán phục Quân đã vẽ toàn thân tôi trần truồng như thần vệ nữ và ký tê n Quân.
Tôi ôm Quân hôn say đắm vì không ngờ Quân là một thiên tài. Quân lại nằm choàng lên người tôi như tối hôm qua. Cặc Qllân cứng ngắc, cồm cộm trên mu lồn tôi như thách đố. Rồi Quân lại ngắm tôi say đắm. Là một họa sĩ, hèn chi lần nào gần nhau, Quân cũng ngắm mê mệt nhan sắc tôi. Rồi Quân tiếc sao tôi lại chịu nằm dưới bụng Mỹ, cho Mỹ đụ.
Tôi không dám nói thẳng những điều tôi nghĩ cho Quân nghe. Tôi sợ nói ra trắng trợn phủ phàng quá. Ham giàu, ham to con, ham cặc lđn. Chỉ chừng đó thứ thôi, tôi chắc khi nghe xong Quân đã lợm giọng. Còn đối với Mỹ thì sòng phẳng. Anh dâm tôi cũng dâm. Anh la tôi cũng la. Còn đụ với kép Việt thì phải giữ ý. Mình muốn đụ mà không dám mở miệng nói ra. Sướng không dám rên, sợ bồ khinh mình là con gái dâm đãng. Đã vậy, sau khi chơi xong kép Việt còn đi bán rao. Nào là con ấy lông nhiều, lồn mập, vú teo, không biết nắc, mau ra v.v… Mỹ thì không. Mà có nói đi nữa thì cũng không tên Mỹ nào biết mình là ai.
Cho nên sáng nay, qua ánh mắt Quân nhìn, tôi đoán được Quân vẫn muốn tôi đừng bỏ Quân đi đụ với Mỹ. Quân tiếc rẻ tôi như bao nhiêu thanh niên khác tiếc hàng ngàn đàn bà, con gái đổ xô đi lấy Mỹ. Tiếc thôi, nhưng các anh chẳng làm gì được, vì ngày mai, các anh phải tòng chinh. Không đi Đà Lạt thì cũng vào Thủ Đức. Không đi Trung sĩ ở Đồng Đế thì cũng Binh nhì ở Quang Trung, và mạng sống như chỉ mành treo chuông.
Đám nữ ca sĩ oang oang giọng ca “Anh là lính đa tình”, “Kẻ ở miền xa”, “Tàu đêm năm cũ ” để chỉ làm đẹp chiến sĩ. Chứ thật ra, các em cũng tìm sĩ quan cao cấp loại không chiến đấu mà cặp bồ. Có em cũng đã đi lấy Mỹ. Có khi nào em chịu nhìn xuống hàng quân địch Quang Trung. Các em bay ra tiền đồn hát, nhảy, hoa hòe cái lỗ miệng để kiếm lương, tối bay về vô các bar ngồi uống Sàigòn Tea để kiếm đô la lẻ.
Không phải một mình các em. Rất nhiều bọn cô đầu như thếđang nắm giữ chức vụ quan trọng trong chính quyền, đánh đ cái lỗ miệng yêu lính, thương lính, trong khi thò tay chở hàng chục xe vật liệu công binh về xây nhà tư, hàng tliệu galons xãng bán lậu. Tổng thống thì huôn lậu xì ke. Phó Tổng thống chở thẳng ma túy từ Lào về Tân Sơn Nhất. Tổng trủởng Giáo dục buôn bán bằng cấp. Thủ tướng gài em ruột vào làm các chức vụ quan trọng ở Hải quan để tham nhũng.
Hằng trăm triệu viện trợ Mỹ không cánh mà bay. Không anh nào thực tâm yêu nước, giữ nước. Anh nào cũng đội cái dù to bằng cái nong phơi thóc, cố sao cho qua ngày tháng, cho bản thân và vợ con sung sướng. Báo chí, dư luận có phanh phui, chửi bới, thì các anh vẫn cứ gục đầu xuống nghe, miễn sao túi anh đầy bạc. Người ngậm miệng ăn tiền là chiêu quan trọng nhất, đó là Đại tướng kiêm Thủ tướng mấy đời Trần Thiện Khi…
Và người đang ôm đụ tôi đây, chàng trai trẻ vốn giòng hào kiệt tên Quân này, cuối năm nay, nếu không giật được mảnh bằng Tú Tài thì đường lên Quang Trung của anh chỉ còn có mấy thước. Cái hòm gỗ đóng sơ sài có phủ lá quốc kỳ đang dành cho anh chỗ nằm lạnh lẽo trong nghĩa trang Biên Hòa ngày nào không biết. Quân có đang học hành chăm chỉ không? Có lo cho tuơng lai gọi là kha khá không? Hay ănrồi cứ chạy qua đây “đikhách” với chị Oanh, chị Yến với tôi. Nếu thế thì đời Quân sẽ đen hơn chiếc quần lãnh Mỹ A. Còn nói chi đến việc muốn níu kéo tôi lại, giữ tôi lại, không muốn tôi đụ với Mỹ, những chàng trai hào hoa giàu có, sức lực dẻo dai, đang đổ tiền, đổ của ra, lùa hết bọn gái đẹp vào các biệt thự sang trọng để ngày đêm đụ như sấm sét, đụ long trời lỡ đất, đụ đến quên đường về nhà thì phải biết.
Trưa hôm đó, cả nhà đang ngồi ăn ốc leng xào dừa, thì một chiếc xe du lịch Toyota màu xanh mới toanh thắng xịch trước cổng nhà. Chị Yến mở cửa bước xuống, đi thẳng vào phòng khách. Chị để xâu chìa khóa xe lên bàn, rồi đến trước mặt bố chị nhẹ nhàng thưa:
– Alex bồ con, anh ấy có ý muốn tặng gia đình mình chiếc Toyota Corona đó để làm quà cho cả gia đình. Nếu bố nhận lời con xin phép lái vào để sau nhà. Nếu không, con cứ đậu nó ngoài đường như vậy cũng được.
Chị Yến đã dùng chữ “bồ con” thay vì “chồng tương lai” vì chị sợ ông cụ nổi dóa. Rồi chị nói với giọng hờ hững, lững lơ như không cần thiết, nhưng kỳ thực chị đã tiêm cho bố liều thuốc mê. Bố đang mê mẩn thật. Ông ngừng ăn, mắt đăm chiêu nhìn chiếc xe bóng loáng cáu cạnh, màu rực rỡ đang đổ trước nhà. Cả khu xóm nghèo nàn này chưa ai có được một chiếc xe hơi, nói chi đến chiếc xe mới cắt chỉ trong hãng lấy ra. Bố thở ra thật mạnh. Ông ta đang cố sức dương oai diệu võ chứng tỏ phong thải của một nhà giáo, để chống lại sức cám dỗ của chiếc xe mà không được.
Đã thế, bọn trẻ con người lớn ở đây không biết từ lúc nào đã đổ túa ra
vây quanh, trầm trồ, sờ mó chiếc xe. Giống hệt hình ảnh khi chiếc tủ lạnh của chị Oanh mới về. Bố sợ họ sờ như thế nó mòn đi, nó trầy đi. Bất đắc dĩ, ông phải lên tiếng:
– Thì ai đó có cho mày, mày cứ việc mang ra sau nhà mà để.
Rõ ràng bố nghe chị Yến bảo Alex tặng bố chiếc xe mà bốcòn vờ quên và bảo là ai đó. ” Bốđã nghe rõ chị Yến nói là Alex tặng cho nhà mình mà bố vờ quên để nói tặng cho mày. ” Tội nghiệp. Vũ khí chống đỡ yếu ớt của bố trông ra cũng yếu ớt như lòng ghen của Quân khi anh chàng vẽ bức tranh tặng tôi để cố giữ tôi đừng đụ Mỹ. Cả nưđc đang yếu đuối ngã theo Mỹ mà mồm vẫn bô bô yêu nước, bảo vệ tổ quốc đánh đuổi quân thù, bảo toàn lãnh thổ quốc gia…
Chị Yến tỉnh bơ lập lại:
– Thưa bố, của anh Alex bồ con, tặng cho nhà mình!
Chị đang chiếu tướng bố, làm bố chết ngượng trong tư thế ông giáo đạo mạo, tư cách. Bố càng sốt ruột hơn khi càng lúc càng có thêm lũ trẻ con mất dạy leo lên đứng trên cả cảng xe mà hát: “Thôi anh về, em theo Mỹ sướng hơn! ” Thay vì gật đầu chấp nhận món quà vĩ đại của Alex, bố đóng kịch hung hăng con bọ xít:
– Bốkhỉ, đám trẻ con mất dạy nó sẽ làm trầy mất chiếc xe. Yến, con mau ra lái nhanh vào nhà sau mà để!