Toy of LUCIFER - Chương 8
Chương 8:
Ánh nắng chói trang ban mai như ban phát sinh lực cho từng ngọn cỏ lá cây trong khu rừng, lừng làn gió nhẹ rì rào thổi qua những mùi hương cây cỏ mát rượi long người. Dù ai đi qua nơi này cũng phải ở lại chậm rãi thưởng thức sự bình yên nơi đây.
Ánh nắng chiếu qua khe hở của chiếc lều da thú, nhẹ nhàng mơn trơn lên làn da mịn như nhung của Vân. Nàng “Ưm..” nhẹ một tiếng, cố rúc vào chăn để tránh những cơn gió lạnh khi vừa ngủ dậy, nhìn nàng ai cũng nghĩ đến một con mèo con đáng yêu, cần được che chở. Nhưng ánh nắng sớm không tha thứ cho kẻ nào ngủ nướng, nó luôn tìm ra khe hở để đánh thức những kẻ đang bình yên trong giấc mơ của ngày hôm qua phải dậy đón ngày hôm nay.
Vân chớp chớp đôi mi còn đang ngái ngủ này, nàng vươn nhẹ mình dậy. Không hiểu sao đã nhiều năm rồi, hôm nay nàng mới có cảm giác khoan khoái thoải mái khi thức dậy đến như vậy. Chợt nàng sờ xuống thân mình rồi nhìn xuống. Nàng hét lớn lên: “Áaaaaaa….”
Tiếng hét đuổi hết những sinh vật bé nhỏ và yếu đuối ra khỏi khu thác nước. Samiel cùng Bạch Tuyết phóng thẳng vào trong lều, đảo mắt một vòng quanh bên trong lều. Trừ thấy Thủy đang ngồi co quắp che mình trong chăn thì Samiel không thấy gì bất thường cả. Nhìn Vân hắn hỏi:
– Có chuyện gì vậy? Ai làm chị sợ à?
Vân ngước mắt lên, đập vào mắt nàng là một cậu bé. Thân hình cậu mới phát triển nên còn chưa cao bằng cô nhưng bộ ngực trần rắn chắc, cơ bụng chưa rõ rang nhưng có lại vô cùng hút mắt. Trên hết là mái tóc trắng buộc cao với đôi mắt tím làm nổi bật lên khuôn mặt hoàn mỹ như tác phảm nghệ thuật của cậu…nói trắng phớ ra là thấy trai đẹp là lên cơn dại trai rồi…
Nàng ngơ ngác một chút rồi mới chậm rãi liếc xung quanh hỏi:
– Em là ai? Tại sao chị ở đây? Quần áo của chị…?
Nàng không nói hết câu, hắn cũng hiểu chuyện gì xảy ra rồi. Định luật cho con gái bình thường: Ngất/ Say/ bị bỏ thuốc -> bị làm gì đó ở nơi éo phải nhà mình -> tỉnh dậy -> éo thấy đồ đâu -> hét. Phim diễn hoài mà hắn vẫn quên cho được…haizz phải học lại kịch bản thôi. Đến giờ diễn rồi. Samiel nở nụ cười ngây thơ trả lời nàng:
– Em là trẻ mồ côi! Ở nơi đây cũng lâu rồi! Em tên Samiel, cứ gọi là Sam! Đây là Bạch Tuyết! Nó là bạn với em! Hôm qua chị bị ngã ngựa ngất ở trước con thác, đồ ướt hết nên em phơi ngoài kia! Còn chị?
Vân ngơ ngác rồi nhớ lại cảnh tượng đêm qua, nàng không dám tưởng tượng lại chuyện gì sẽ xảy ra với Thủy nữa. Ánh mắt nàng đượm buồn và sợ sệt, nhưng ngước lên nhìn ánh mắt ngây thơ và quan tâm của cậu bé. Cô như được trao cho một chút bình tĩnh, ấm áp. Nàng hít một ngụm khí, bình tĩnh lại:
– Chị là Vân! Nguyễn Lê Vân! Chị bị kẻ xấu hãm hại nên ngất đi! Cám ơn em! Cho chị xin lại quần áo được không?
Samiel gật đầu ngại ngùng, hắn chạy ra lấy quần áo cho Vân rồi ở ngoài đợi chứ không vào. Đây là phép lịch sự tối thiểu của đàn ông. Đợi một lúc Vân cũng thay xong đồ, nàng bước ra ngoài. Ánh nắng chói lóa được phản lại từ con thác to lớn làm bờ sông như ấm áp hơn bao giờ hết. Nàng nhìn cậu bé đứng quay lưng lại với chiếc lều mà cười kẽ. Quả là một cậu bé đáng yêu.
– Cám ơn em! Em thật là một cậu bé ngoan!
Samiel chỉ đứng đó cười lại, nụ cười như tỏa nắng của cậu làm lòng Vân xao xuyên, chợt tiếng réo “Ọtttt…” từ bụng nàng phát ra làm Vân ngượng gần chết. Samiel hơi đứng hình một lúc rồi cũng cười xòa:
– Em nấu gì cho chị ăn! Chị ngồi đợi em chút nhé!
Nàng chỉ biết gật đầu giấu mặt đi thôi. Lớn tướng rồi mà không có chút thể diện nào của đàn chị cả. Nàng tò mò nhìn Samiel. Trong lúc ấy, Samiel đang cặm cụi xẻ thịt. Hắn làm nóng chiếc chảo sâu trên bếp, thái mỏng từng thớ thịt ba chỉ béo ngậy đã được xông khói. Đổ một ít nước vào chảo, thả đống thịt xông khói vào. Từ xa Vân nhìn cách cậu nấu bếp điêu luyện mà tò mò, nàng không hiểu cách cậu chế biến món ăn.
Samiel thái khối vuông cỡ một đốt ngón tay các loại rau củ mà cậu kiếm được trong rừng. Quay lại nhìn chảo, nước sôi ép lượng mỡ thường trong thịt ba chỉ ra, vừa làm cho thịt chín đều mà không bị miếng chạm chảo miếng không. Hơi nước bay hết đi sẽ lại chỉ còn mỡ chiên thịt, thịt chín đều hơn, vàng ngon hơn. Mùi thơm từ mỡ chiên bay thoang thoảng làm bụng Vân cào réo ầm ĩ hơn. Bạch Tuyết ở một bên sủa đình công, không cho ăn không làm việc.
Samiel thấy thịch vàng rồi bắt đầu cho rau củ vào đảo, thêm một chút gia vị làm nó đậm đà hơn. Rau củ thái nhỏ nên chín rất nhanh, thêm một chút nước đun rim lửa nhỏ cỡ 80 độ C không làm bay hơi nước. Thả một hai cọng xạ hương và rau mùi rồi đậy vung lại cỡ 15 phút.
Vừa mở nắp, mùi hương thơm bay ào ra ngoài. Bao trùm cả một khu vực. Vân trầm trồ khen ngợi:
– Thật là thơm quá đi! Sam siêu quá!
Samiel cười nhẹ, hắn múc ra 3 bát. Cùng ngồi xuống thưởng thức, giờ hắn nhớ gạo Việt Nam lắm. Dù đi đâu được một bát cơm nóng vẫn là tuyệt nhất. Cơm không muối vừng, xì dầu, nước mắm đã tuyệt lắm rồi…nói gì có canh thịt ngon lành thế này.
Cùng nhau nhâm nhi húp những làn nước canh béo ngậy. Rau củ mềm mà không nhạt, thịt giòn béo mà không mỡ. Thưởng thức cuộc đời là đây chứ đâu xa. Trân trọng từ những khoảnh khắc bình yên nhỏ bé làm lòng người sung sướng biết bao nhiêu. Không phải tìm đâu xa hạnh phúc, nó ở đây, trong từng khoảnh khác.
Ăn xong căng da bụng trùng da mắt, hắn ngồi nhìn con thác mạnh mẽ cuốn trôi tất cả mà suy tư. Vân thì ngồi đó, nhắm mắt tọa thiền vận chuyển linh khí. Nàng thấy linh khí bắt đầu có dấu hiệu hồi phục nàng vui lắm. Chỉ cần hồi phục được linh khí, nàng sẽ tìm đám người kia báo thù.