Toy of LUCIFER - Chương 6
Chương 6:
Một tháng sau, ở thị trấn gần mảnh rừng trúc xảy ra vụ cháy lớn. Người người nhà nhà di dời xa khỏi thị trấn, bọn họ sợ một lần nữa sự việc lại xảy ra và họ bị vạ lây. Ở nơi đây hoang tàn, nhà cửa bằng gỗ và rơn dạ thì suy sụp, đổ nát. Cảnh tượng bao nhiêu lạnh lẽo có bấy nhiêu lạnh lẽo. Nơi này có một người một ngựa đang phi nước đại đến. Ngựa dừng lại ngay trước cổng thị trấn.
Bước xuống ngựa là một người con gái tuyệt đẹp, nàng có gương mặt thanh thoát hình trái xoan, da trắng như tuyết, tóc ánh tím đầy quyến rũ. Mặc một bộ quần áo dài màu đỏ như máu, ánh mắt đen sâu thăm thẳm của nàng như đang tìm một cái gì đó rất quan trọng.
Nàng cố gắng tìm kiếm manh mối về vụ nổ lớn vừa xảy ra. Chỉ cần tìm được người ở nơi này họ sẽ cho nàng biết. Đúng vậy, nàng là Tiểu Vân được Lâm chưởng môn chỉ đạo đi tìm hiểu về sự việc.
Tiểu Vân nay đã 28 tuổi, người người ngưỡng trông nhưng không ai dám có ý gì với nàng vì nàng là cháu của Đại trưởng lão Thiên huyền tông. Nhưng cũng vì thế không ai dám yêu hay hỏi cưới nàng vì biết đại trưởng lão là tên cuồng cháu gái, kẻ nào định xí xớn cháu gái lão thì đừng mong còn sống.
Nàng chạy một hồi thì thấy được một người phụ nữ tầm 35-40 tuổi, khuôn mặt không đặc biệt nhưng gọi là có chút nhan sắc. Nàng chạy vội đến hỏi:
– Xin lỗi! Cô có phải là người ở đây không?
Người phụ nữ quay mặt lại, nở nụ cười hiền hậu trả lời:
– Xin lỗi! Tôi không phải! Nhưng chồng tôi thì làm việc ở nơi này! Có một vụ nổ lớn xảy ra nên tôi lo cho chồng mình cũng đến đây tìm hiểu xem sao! Cô cũng vậy à?
Nàng cười khổ, trả lời:
– Vậy xin thứ lỗi! Tôi theo lệnh của môn phái đến đây tìm hiểu nguyên do! Đã tiện đường vậy chúng ta cùng đi được chứ? Tôi là Nguyễn Lê Vân!
Người phụ nữ gật đầu hiền hòa:
– Vậy xin cảm ơn! Tôi là Dương Vũ Thủy!
Hai người một ngựa vừa đi vừa nói chuyện, đúng là 2 người đàn bà 1 con “ngựa” là thành cái chợ. Chỉ khổ con ngựa trọng tải gấp đôi lại còn đau tai. (xin lỗi chị em, nhân vật nó vậy). Họ đi được vào đến cuối làng thì thấy một tốp 5 gã đàn ông đang lục đục chuẩn bị đồ đạc. Tiểu Vân nhan nhẹn xuống ngựa hỏi:
– Quý vị! Tôi là Vân của Thiên Huyền Môn! Xin các vị cho tôi biết có chuyện gì xảy ra ở đây được không?
Một lão đầu cỡ 50 bước ra khỏi đám thanh niên, chậm rãi nói:
– Chúng tôi là dân cảnh của thị trấn này! Tôi là phó trấn! Sơn Minh! Có một vụ cháy lớn do sét đánh liên tục làm toàn bộ khu rừng trúc bị thổi bay! Những người làm việc gần đó chết oan không ít!
Thủy che miệng, nước mắt vô thức chảy xuống:
– Chồng…liệu chồng tôi…
Vân lập tức ôm lấy nàng, dỗ dành:
– Không sao! Chỉ là nhiều người không phải tất cả! Vẫn có khả năng chồng cô còn sống! Cố lên chúng ta cùng đi tìm!
Sơn Minh lão đầu nở nụ cười hiền hòa, nói:
– Đúng đấy cô nương! Chúng ta đang cùng nhau đi đến nơi khai thác gỗ trong núi gần đó! Nếu muốn chúng ta cùng đi! Nơi này chúng tôi thông thuộc địa hình, tìm người cũng sẽ dễ hơn! Chồng cô tên là gì? Biết đâu chúng tôi lại quen biết?
Thủy gắng gượng lau nước mắt nói:
– Chồng tôi là Sơn! Chàng làm chủ trại gỗ ở đây mà!
Sơn Minh cùng mấy gã đàn ông đều léo lên trong mắt một chút rồi lại trở về bình thường, nói:
– Ồ! Vậy ra là Sơn trại chủ! Thất lễ! Thật tốt thay ai trong chúng tôi cũng đều biết! Ngài ấy làm việc không quá gần nơi đó nên chắc không vấn đề gì chúng ta cùng đi!
Thủy sáng mắt lên, nàng vui sướng như vớ được cọc. Gật đầu như gà mổ thóc:
– Đi, đi chứ! Chàng không sao là tốt rồi!
Vân thấy có chút linh cảm không lành nhưng lại bỏ qua, kéo Thủy lên ngựa rồi cùng đi. Đoàn người đi thẳng vào trong núi, phải vòng qua quả núi lớn này mới thấy được rừng trúc và khu khai thác gỗ. Đêm xuống rất nhanh, muốn đi qua khu rừng trong đêm là không thể nên họ hạ trại ở một cái hang đã gần đó. Nơi đây chắc không ít người đến trại gỗ đi qua nghỉ lại nên có vẻ khá thân thuộc với mấy người đàn ông. Bọn họ chuẩn bị củi lửa, một ít thịt thú rừng nước và rượu.
Thủy nhận việc nướng đồ ăn vì dù sao cũng là đi nhờ mà lại không làm gì thì không nên. Thấy Thủy nhiệt tình không ai nỡ từ chối. Mọi người quây quần bên bếp lửa, trò chuyện vui vẻ. Nam tử không rượu không qua được đêm lạnh trong rừng. Nên họ cứ truyền tay nhau bình rượu mỗi người một hớp, tủy lượng ai cũng cao nên mọi người vẫn tỉnh táo lắm.
Phó Trấn Sơn Minh qua vòng, lấy trong túi da dê một bình nước sắt. Hắn đưa về phía hai nàng nói:
– Đây là đặc sản của Trấn! Nước dâu ngâm! Không phải rượu nhưng rất ngọt, cả trấn già trẻ gái trai ai cũng thích! Nay mời ra lấy hoa hiến phật! Mời hai vị dùng thử! Đừng từ chối đây là thịnh ý của trấn nha!
Thủy và Vân đều có chút ngại nhưng vẫn vui vẻ nhận lấu nhấp một ngụm rồi để xuống. Không ai để ý nụ cười khác lạ trên mặt lão Sơn Minh. Khi mọi người đã ngà ngà, Thủy bỗng thấy choáng váng, nàng dựa vàng vai Vân lịm đi. Vân chợt thấy không ổn, lay Thủy dậy mà nàng chỉ ậm ở không nâng được người dậy. Người Thủy nóng rực lên như hòn than, từng tiếng thở nặng nề phà vào cổ Vân.
Vân thấy trong người cũng không ổn, linh khí bỗng không liên lạc được. Cơ thể bất ổn, nặng nề. Lập tức nàng biết có gì đó không ổn trong nước uống vừa rồi. Vị của nó khá đặc nên không thể để ý bên trong có pha them cái gì. Nàng nhìn về phía đám đàn ông đang cười lạnh:
– Ngươi cho chúng ta uống cái gì? Chúng ta nước song không phạm nước giếng! Các ngươi làm vậy là có ý gì?
Sơn Minh chậm rãi đứng dậy phủi quần tiến đến:
– Các ngươi hai cái ngu ngốc! Dụ một chút là tin người ngay! Chúng ta ngụ ở đây đã lâu! Gần đây gái gú chạy hết thật là ứ chế! May thay có 2 ngươi đến chúng ta được thoải mái rồi! Khặc khặc!
Thủy gắng gượng nhìn lên, khó khăn nói:
– Chồng..ta là…trưởng trại…ng…ươi…làm vậy..không sợ..chết..à?
Cả đám đàn ông cười phá lên, chúng nhìn vào 2 người phụ nữ ánh mắt dâm tà không chút che dấu:
– Sơn? Hắn chết rồi! Không phải vì vụ nổ mà chính tay chúng ta giết! Chỉ là một cái người thường mà dám chống đối lại trưởng làng không chịu nộp thuế đầy đủ đáng tội chết! Giờ cái trại là vô chủ, bán cho ai là quyền của trấn! Khà khà! May trước khi chết hắn để lại một người vợ thật đẹp cho chúng ta! Anh em lên nào!
Thủy biết không xong, việc này là do nàng quá ngây thơ không cho người đi theo giờ nàng chịu thiệt. Nàng gắng sức đẩy Vân đi, cố nói:
– Chuyện này cô không liên quan! Ta biết cô là một tu luyện giả! Cố gắng chạy đi! Trả thù cho ta và chồng ta! Xin ngươi!
Nàng đẩy Vân về phía đàn ngựa. Vân không nỡ nhưng biết sức nàng không chống được đám đàn ông. Nàng rút cọc giữ cương ngựa, đuổi hết chúng đi leo lên một con chạy đi. Nàng dính dược thủy cũng ngất trên lưng ngựa không biết gì nữa. Nơi này chỉ còn lại Thủy và 5 gã đàn ông.