Toy of LUCIFER - Chương 23
Chương 23:
Sáng sớm bình minh chiếu rọi cả mảnh sân rực rỡ sắc màu, từ ngọn cỏ đón nắng tắm rửa ban mai để khởi động một ngày mới. Samiel thì không, hắn đã lâu rồi không được thưởng thức chiếc đệm mềm mại, chiếc chăn ấm áp lại được thêm “gối ôm” Bạch Tuyết mềm mịn…ngủ phải gọi là phê thôi rồi.
*Cộc cộc*
Samiel bị đạp khỏi giấc mơ tươi như rau non về các em xinh đẹp vây quanh, chuẩn bị được thịt rồi thì…chán chường bò dậy…lòng hắn tự hỏi…tại sao cứ mơ đẹp đến đoạn hay là buổi sáng đến phải dậy nhỉ. Cố gắng lết người ra mở cửa, trước cửa là cô bé đáng yêu của ngày hôm qua. Nàng sạch sẽ, hương thơm thoang thoảng của dầu gội bay ra với mỗi cơn gió nhẹ nâng niu từng lọn tóc em. Em đứng đó, mặc một chiếc váy xanh dương mỏng, khoác thêm chiếc áo ngoài màu trắng, nhìn em như thiên thần bị bắt cóc từ nơi nào đó xuống. Nàng thấy Samiel mở cửa thì bất giác lùi lại một bước, Samiel thấy lòng hắn đang chảy máu vì hành động này…con gái lớn nhanh hơn con trai thật nguy hiểm.
Nàng run run đưa tập giấy cho Samiel, ngượng ngùng nói:
– Đây là giấy tờ của người chủ cửa hàng nô lệ đem đến đêm qua! Em xin gửi ngài!
Samiel nghe giọng nói nhẹ nhàng đáng yêu như muốn lôi hết tâm hồn người ra thưởng thức ấy mà tý quên nội dung…chợt tỉnh lại, hắn gật gù cười cười, cầm tờ giấy rồi nhẹ nhàng xoa đầu em. Nàng hơi rúm mình lại không phản kháng, sự sợ hãi và bóng đen trong tâm hồn nàng vẫn đó, cần thời gian mới có thể chữa trị được. Quen hơn một chút với sự xâm phạm này, nàng mở nhẹ mắt. Nàng thấy nụ cười ấy vẫn ở đó, nụ cười tỏa nắng đầy trừu mến thân thương như khi đón nàng ra khỏi cái cũi ấy vẫn ở đó. Nụ cười nhẹ nở trên đôi môi nàng, dù chưa dám nhìn thẳng vào nụ cười tỏa nắng kia nhưng nàng chấp nhận nó và tin tưởng nó. Samiel nhẹ giọng:
– Cám ơn em! Giúp anh một ân huệ nhé! Đi theo bảng chỉ dẫn! Xuống phòng bếp lấy đồ ăn lên anh em mình cùng ăn nhé!
– Dạ!
Chỉ một từ dạ dễ thương ấy thôi mà sao lòng đầy xao xuyến…(máu lolicon nổi lên chứ sao…dám bộc phát làm chuyện gì đấy lắm…mua lịch nào..mua lịch nào..). Nhìn nàng chạy tung tăng vừa đi vừa dừng lại nhìn biển chỉ dẫn mà lòng hắn thấy bình yên, hắn cảm nhận được đây là cảm giác bảo vệ được, dành lại được một điều quan trọng với bản thân.
Samiel hít một ngụm khí thật sâu rồi đi vào phòng, hắn để cửa mở cho nàng dễ vào. Ngồi trên giường, bỏ qua những tờ giấy chứng thực, hắn đọc về tiểu sử của em. Em tên là Hà Giang, em là con của một dạng như là thanh tra chính phủ ở thế giới này vậy. Nhưng vì dây dưa với một kẻ có quyền thế lại có chỗ dựa cao, cha nàng bị gài bẫy đưa đến ngục tối của thành. Cả gia đình bị bắt lại giam ở nhà tù của Dược gia, lý do thì không ai biết, chỉ có mình nàng được tên chủ cửa hàng nô lệ này nhìn trúng cùng mấy gia nhân trai tráng cùng quản gia trong nhà đó mua ra. Để chung vào một lồng, chưa kịp bán đã bị Samiel cướp đi, nàng được dạy dỗ rất bài bản dù không được coi trọng hay yêu thương cưng chiều như những người con khác nhưng nàng luôn cố gắng học tập và tự làm mọi thứ, ở bảng ghi khả năng hiểu biết và tài nghệ viết gần như muốn kín mặt giấy. Samiel cười nhẹ nhàng…giống…giống nàng lắm, hắn chưa hiểu tại sao nàng lại ở thế giới này nhưng có vẻ nàng không biết hắn vậy thôi đi. Coi như bắt đầu lại từ đâu, bỏ qua những lỗi lầm cũ hắn đã gây ra để hai người không thể bên nhau, giờ hắn có sức mạnh, có quyền lực hắn sẽ làm được.
Vừa vứt bỏ tờ giấy xuống thì Samiel thấy Giang đi vào, nhìn nàng bé xíu chỉ cao nhú hơn hắn có một chút mà tham bê chiếc khay to đùng, nhìn nàng chậm chậm bước đi vì sợ đổ mà hắn vừa thấy thương, vừa thấy buồn cười…một cô bé cứng đầu. Samiel nhảy xuống giường, bước nhanh ra đỡ hộ nàng. Giang hơi giật mình với hành động đó của hắn, Samiel thấy nàng vẫn giữ khư khư cười nói:
– Để đấy anh bê cho! Em vào đây đợi anh chút nhé!
Nàng hơi lỏng tay một chút thì bị Samiel cầm đi luôn, hắn đặt chiếc khay xuống giường, chiếc khay này so ra cũng khá nặng đấy, không phải vì Samiel quá khỏe thì với người thường bê nó một đoạn đường dài mà không làm rớt chút canh nào ra cũng phải hiểu nghị lực và kiên trì thế nào. Thấy Giang chỉ dám chậm rãi đi vào không dám bước nhanh sợ hãi như đi vào hang cọp (cũng không sai đâu, chỉ khác là sói thôi..khà khà). Samiel vẫy tay, tét mông Bạch Tuyết cho nó tỉnh dậy ăn sáng. Đồ ăn của Bạch Tuyết thì để dưới đất do trên giường mềm không chắc chắn cho nó vừa đứng vừa ăn.
Samiel lần nữa ngước lên thấy nàng chỉ dám đứng ở gần giường chứ không dám tiến tới, hắn thở dài. Kéo lấy tay nàng, để nàng ra mép gường rồi ngồi xuống. Hắn mở nắp vung ra, hai suất egg benedict, hai suất súp bí ngô với xúc xích cay và bánh mì nướng. Chuẩn bị thì và dao nĩa hai bên cho hai người, hắn mỉm cười nhìn Giang:
– Cùng ăn nha! Ngồi xuống đây nào!
Giang gật đầu, nhè nhẹ nâng bát súp lên múc chút một ăn thử. Tất cả đồ ăn này do hệ thống của Overmind chuẩn bị, rất đầy đủ và đa dạng. Chỉ cần Samiel nói ra, Overmind sẽ thu lại và tự nó thực hiện điều đấy không cần sự chỉ đạo chi tiết của Samiel. Overmind có bộ nhớ vượt xa siêu máy tính thông thường, nó nhớ toàn bộ thông tin ở Trái Đất thông qua hệ thống của Samiel cung cấp nên hầu như nhu cầu nào của Samiel nó cũng sẽ thực hiện được.
———————
Sau bữa ăn sáng ngon lành, hắn cho Giang đem Bạch Tuyết đi tắm, nhìn Bạch Tuyết bị mang đi ánh mắt rơm rớm nước mặt như sắp bị đem vào nồi không bằng, nó cứ rên ư ử cầu cứu trước nụ cười đầy gian ác và true ngươi của Samiel. Trước hắn nhiều lần phải ép nó tắm rồi, nhưng vì cả hai cùng mạnh nên chống trả không khác chiến đấu là mấy. Giờ Giang chân yếu tay mềm nó không dám động thủ động cước, đau nàng thì thật nó không biết có củ giềng cho nó ôm hay không lắm.
Samiel đi ra mở cửa hàng, trước cửa được trang hoàng bằng cửa kính rất bắt mắt, ai đi qua cũng phải nhìn vào. Bọn họ lạ lẫm trước kiểu cửa hàng mới lạ này. Thủy tinh pha lê làm vật trang trí thì không lạ nhưng làm cửa bằng cái này thì quá mới mẻ, bọn họ nghĩ hắn không sợ bị cướp phá a? Nhưng đừng đùa với pha lê này nhìn thì mỏng manh nhưng Võ giả cảnh đánh cũng không để lại vết xước đâu.
Trên khung cửa treo tấm biển LUX chói lóa ánh sáng đẹp mắt vô cùng, nó được yểm bùa bởi Lucifer nên ai nhìn cũng thấy thích thú, thân thiện. Bên trong cửa hàng chất đầy những ma nơ canh nhỏ đựng các dây chuyền, nhẫn, hoa tai…mà Samiel cướp được từ bọn cướp. Trưng bày như vậy làm cửa hàng trông sang trọng như một phòng triển lãm trang sức vậy. Trên hết, ở phía tủ sát quầy trong cùng, một chiếc tủ chỉ chứa những vật phẩm có giá trị cực cao. Một viên Tango được đặt trong một chiếc hộp có vải đệm đẹp mắt. Mức giá là 60 ngân tệ một viên công dụng được viết bên dưới chiếc hộp. Một lọ nhỏ được đặt trên chiếc gối mềm mại hơi nghiêng về phía trước để cho chiếc lọ hơi đứng mà không lo rơi. Lọ này là phiên bản nhỏ của Healing Salve, đựng bằng một nửa bình thường bản cũ. Hắn không muốn dùng hai loại quá chênh lệch bày hàng như thế quá tương phản. Một cuộn giấy cũ đặt trên giá gỗ, Town Portal. Giá bán 200 ngân tệ, có thể lưu lại tọa độ mong muốn khi cần thiết xé rách cuộn giấy sẽ đưa người xé trở về tọa độ lưu trước trong vòng 5 giây, lưu ý nếu như bị ngất hay mất đi ý thức sẽ làm gián đoạn quá trình. Cuối cùng là Magic Stick, có thể thu nạp năng lượng từ chiêu thức của đối thủ rồi lưu trữ thành dạng nén, tối đa 15 lần, với mỗi lần nén sẽ hồi phục cả linh lực và thể lực cho người sử dụng 2% tổng năng lượng của người sử dụng. Chỉ kích hoạt được một lần sau đó sẽ hỏng. Giá bán 800 ngân tệ.
Vậy là tạm đủ, sau này sẽ bổ xung thêm, Samiel thưởng thức cửa hàng rồi hét lớn:
– Cửa hàng LUX của Samiel chính thức khai trương!