Toy of LUCIFER - Chương 21+22
Chương 21+22:
Ngu Nhạc thấy Samiel có vẻ khác thường, hắn cũng hơi lạ, hắn chưa thấy Samiel thấy thố như vậy bao giờ, đây là một tên nhóc cáo già có thể bàn chuyện làm ăn vơi một gia chủ trong tứ đại gia tộc. Hắn hơi với gọi Samiel lại nhưng hoàn toàn bị Samiel lơ đi.
Samiel tiến đến chiếc cũi, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt sợ sệt đang rơm rớm nước mắt ấy. Đầu hắn như bốc hỏa, ánh mắt của hắn sắc lạnh như con thú hoang cuồng dại, Không còn vẻ trẻ con đáng yêu nữa mà là một tên sát nhân đang lăm lăm con dao trên tay sẵn sàng xuống đao vớt bất cứ kẻ nào.
Tên điều hàng cuộc mua bán vội chạy lại, hắn tức điên lên khi có kẻ dám phá hoại việc làm ăn của hắn.
– Tên nhóc con kia! Ngươi làm cái quái gì vậy hả? Đây không phải là chỗ chơi cho trẻ con!
Samiel không quan tâm đến hắn, hắn vẫn nhìn cô bé…từ từ hắn tiến lại cái lồng, mặc cho tên chủ đang gào thét như lợn bị thọc tiết. Hắn nắm vào thanh chắn, trừ đứa bé đang khóc và không biết chuyện gì đang xảy ra thì toàn bộ 3 người trong cũi 2 tên trai tráng và 1 ông già. Bọn họ sợ hãi trước ánh mắt của Samiel, chúng bám lấy nhau lùi giật người thật xa cái thanh chắn mà Samiel đang nắm ấy. Samiel gồng nhẹ sức, hắn muốn phá vỡ cái lồng này. Tên chủ cười lạnh:
– Nhóc con! Đừng cố! Cái lồng ấy làm bằng thép nung pha với kim loại hiếm chuyên dùng để nhốt linh thú đấy! Không phải vì hết lồng ta cũng không cho chúng vào đấy đâu! Có là luyện thể cảnh tầng 7 muốn bẻ cong thanh chắn cũng còn cố hết sức! Ngươi nghĩ ngươi….
Chưa nói được hết câu hắn giật cả mình, thanh chắn bị bóp nát bét. Hai tay của Samiel kéo mạnh sang 2 bên làm cho tất cả mấy thanh chắn khác chịu tội theo. Toàn bộ chúng bị nghiền bẹp dồn về hai bên. Trước sự ngỡ ngàng và sợ hãi của mọi người, tên chủ chỉ biết hô “Ngươi…ngươi…” ngắt quang, Ngu Nhạc thì hoảng sợ trước sức mạnh của Samiel, hắn đã 16 tuổi mà chỉ là luyện thể cảnh tầng 7 và chắc chắn hắn không bẻ nổi cái cũi đấy di động nhiều mà Samiel lại nghiền ép nó dễ dàng.
Samiel không quan tâm đến những tên cắc ké xung quanh, hắn chỉ quan tâm một điều…nàng đang khóc…đúng vậy…nàng khóc…có kẻ làm cho nàng khóc…chúng không cần phải sống nữa. Nhẹ nhàng Samiel tiến lại về phía cô bé, hắn ngửa tay về phía nàng. Cô bé giật bắn mình, nàng không hiểu chuyện gì xảy ra, nàng càng sợ thu mình lại. Nhìn cảnh này hắn càng xót, từng sợi tóc của hắn đang tung bay như muốn tìm kẻ làm nàng trở thành như vậy rồi xé xác hắn. Thu lại ánh mắt đầy sát ý lúc trước giờ chỉ còn là một đôi mắt đầy nhu tình và thương cảm, hắn nhẹ giọng nói:
– Đừng sợ! Có ta ở đây không ai có thể làm em sợ! Theo ta nhé! Cuộc đời này của em có ta bảo vệ! Nắm lấy tay ta!
Cô bé nghe xong vẫn run rẩy nhưng ánh mắt nàng lại nhìn về phía hắn, nàng nhìn vào ánh mắt màu Sapphire tím ấy đang hút lấy nàng. Ánh mắt mang theo sự quan tâm đầy trừu mến và thân thương như hắn đã quen nàng từ bao giờ. Chậm rãi theo bản năng, nàng còn chút sợ sệt và rụt rè nhưng bàn tay ấy vẫn ở đó, vẫn đang chờ nàng tiến đến. Nàng đưa tay ra, lại co lại…chậm rãi…nàng chỉ dám đặt nhẹ vài ngón tay lên bàn tay ấy, nàng vẫn sợ hắn nhưng lại thấy mốn tin hắn. Nàng đặt tay vào bàn tay ấy, bàn tay của một đứa trẻ mềm mại, trắng như trứng gà bóc nhưng lại ấm áp và an toàn biết bao. Samiel nhẹ siết bàn tay lại kéo nàng dậy. Thấy cô bé có vẻ uể oải khó đứng dậy, hắn xót lắm, buông tay nàng ra, nàng hơi hụt hẫng với hành động ấy nhưng chợt cảm nhận cả người nàng bay lên áp vào lồng ngực hắn. Samiel buông tay nàng ra xong thì một tay vòng xuống lưng một tay vòng xuống đầu gối bế xốc nàng lên. Hắn mặc kệ mùi hôi thối từ bộ quần áo cũ kĩ của nàng, nhẹ nhàng đưa nàng ra khỏi cũi.
Tên chủ hấp tấp hô lên:
– Ngươi không được làm như vậy! Ngươi đang ăn cướp…
Lại lần nữa không nói được hết câu, ánh mắt hắn lại được nhìn thấy một đôi mắt sát khí đầy quỷ mị màu tím ấy đang chiếu rọi tâm can hắn. Hắn cảm nhận một ảo giác chỉ cần hẳn mở miệng nói nốt câu ấy thì đầu hắn cũng sẽ bay ra khỏi thân không cần phát ra nốt âm thanh đâu.
Samiel bế nàng tiến lại phía tên chủ, cô bé sợ hãi rúc vào trong lòng hắn. Samiel dù rằng chỉ cao đến ngực của tên chủ nhưng ánh mắt khóa lại như một vị cường giả từ trên cao nhìn xuống, hắn lạnh giọng nói:
– Đưa giấy tờ và lý lịch của cô bé đây! Bao nhiêu tiền?
Tên chủ vừa run rẩy vừa nói:
– 5 ngâ…Chưa nói được hết câu Samiel lại hét lớn:
– Bao nhiêu?
– 1 ngân tệ! 1 ngân tệ thôi!
Samiel lườm hắn, móc nhanh từ trong túi không gian giắt bên hông ra một ngân tệ ném cho tên chủ. Hắn để lại một câu nói:
– Ngươi đưa giấy tờ về cửa hàng Lux của ta ở Nam cổng thành! Cửa hàng trước thuộc về Ngu gia chắc ngươi cũng hiểu rồi đấy! Trước khi mặt trời lặn ta không thấy được những giấy tờ đó thì đêm nay nhớ khóa cửa kỹ…đêm gió lạnh thổi qua nguy hiểm lắm đấy! Hừ!
Mặc cho tên chủ đang sợ hãi vâng dạ như gà mổ thóc, Samiel tiến về phía Ngu Nhạc. Ngu Nhạc như chợt tỉnh hơi giật mình lùi lại:
– Xin lỗi đã lôi Ngu gia vào việc này! Ta sẽ có quà cáo lỗi sau! Xin cảm ơn thiếu gia đã cùng ta đi hôm nay! Thịnh tình này ta nhất định ghi tạc trong lòng! Giờ có chút việc riêng xin về trước mong ngài chớ trách!
Nói xong không để Ngu Nhạc mở miệng, chân Samiel đảo từng bước chậm nhưng lại như không chạm đất. Hắn đi bộ mà nhanh như người ta chạy vậy, Bạch Tuyết cũng quá quen với hắn, đảo bước chân chó chạy theo.
Về đến cửa hàng, một âm thanh lại vang lên trong đầu Samiel:
*tinh*
– Chào mừng kí chủ đã trở về bản điếm! Cửa hàng đã được nâng cấp hoàn thành! Hệ thống trở lại với kí chủ! Hệ thống đã thiết lập cho tiểu điếm có thể phục vụ cho mọi nhu cầu và điều kiện mong muốn của kí chủ! Chỉ cần nói ra thì hệ thống của tiểm điếm sẽ tự ghi nhận lại và tự động phục vụ kí chủ! Đây là báo cáo sau khi nâng cấp cửa hàng xin kí chủ chậm rãi đọc!
Một bảng dài các loại chi tiết chỉnh sửa đều được ghi lại rõ rang hiện ra trước mặt hắn. Nhưng Samiel mặc kệ, hắn không có tâm trạng thưởng thức việc này, tiến vào trong cửa hàng. Hắn đi thẳng về phía gian phòng ở, cánh cửa tự động mở ra cho hắn tiến vào. Căn phòng được thiết kế như khách sạn năm sao vậy. Rất phong cách thời thượng hiện đại bây giờ chứ không phải kiểu cổ như các nhà tại nơi này. Một chiếc giường lớn 3×2 mét rộng lớn đặt giữa phòng, bên cạnh là một chiếc tủ quần áo bằng gỗ to lớn. Một chiếc tivi tinh thể lỏng 64 inch đặt sát tường đối diện chiếc giường. Một giá kết hợp bàn gỗ nhiều ngăn kéo nhỏ chứa một đống rượu như một bộ sưu tập vậy. Bên cạnh cửa vào có một cánh cửa nữa để vào phòng tắm, hắn nói nhẹ: “Mở cửa”. Lập tức cánh cửa tự mở ra, một căn phòng có kích thước hoàn toàn sai so với thực tế. Cánh cửa này nằm sát tường thì phòng tắm cùng lắm được 1,2 mét vuông nhưng trong này rộng như một nhà tắm công cộng của nhật vậy. Giờ hắn mới để ý lại, căn phòng của hắn có treo biển Samiel không thể sai được nhưng nó chỉ là một trong mười ba căn phòng mà đã rộng lớn đến như này. Chắc chắn có thay đổi về không gian theo một cách nào đó ở đây.
Samiel bế cô bé hoài mà không có cảm giác, giờ nhìn xuống thấy nàng đang nhìn chằm chằm hắn, đôi mắt đen đang long lánh nước mắt sợ sệt ấy càng nhìn làm người ta càng thấy đáng thương. Hắn cũng phải công nhận, đi bộ mà như chạy, cửa hàng thì rộng lớn hoàn toàn không giống với bình thường. Thiếu kế thì khác biệt làm cô bé sợ sệt cũng không sai a. Thở dài một hơi hắn cũng mặc kệ, bế nàng vào phòng tắm đặt nàng xuống một chiếc ghế nhựa nhỏ gần đó.
Samiel có linh cảm sai sai gì đấy ở đây, xem phim nhật nhiều thật là ảnh hưởng đến giới trẻ mà. Lắc đầu bỏ đi những suy nghĩ hư hỏng ấy, hắn chậm rãi quỳ một chân xuống, nắm lấy cổ áo của cô bé chậm rãi kéo xuống. Nàng chợt giật mình co rúm lại túm lấy quần áo, miệng rơi run run giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe có phần thiếu sức:
– Đừng…mà! Xin ngài…xin ngài tha cho ta!…Hức!
Samiel nghe vậy tí nữa hộc máu mũi, ta muốn trong sáng nhưng ai cho ta trong sáng hả??? Tự tát vào mặt mình một cái trong sự ngỡ ngàng của cô bé làm nàng quên cả khóc. Hắn chậm rãi cười nói:
– Không sao đâu! Ta vẫn là trẻ con mà! Ngươi yên tâm ta không làm gì ngươi đâu nhé! Vậy được rồi! Ngươi chắc có thể tự tắm chứ? Vứt bộ quần áo này đi! Ta sẽ cho ngươi bộ quần áo khác! Ngươi tự tắm nhé?
Cô bé ngượng ngùng cúi mặt xuống gật đầu nhẹ, nàng không dám nhìn vào khuôn mặt còn xinh hơn con gái của hắn. Nếu không phải được dựa vào bộ ngực rắn chắc ấy thì nàng cũng không tin đây là con trai đâu. Samiel chậm rãi rời khỏi căn phòng, hắn ngồi xuống giường đảo mắt một lượt quanh căn phòng. Đây sẽ là nhà hắn, nơi này là của hắn…Samiel có chút tự thưởng thức trong lòng hư danh trào dâng. Khẽ cười một tiếng rồi kéo bảng báo cáo hệ thống cho hắn ra đọc một lượt.
Đúng như hắn nhớ, cái miếng thịt nhỏ ấy là tế bào trứng của trùng tộc (zerg), một sinh vật tàn bạo với hệ thống kiến trúc hoàn toàn được xây dựng từ cơ nhục của chúng. Hỏi sao miếng thịt ấy bao trùm toàn bộ nơi này. Ở dưới mặt đất trong sân của hắn, có một toàn kiến trúc xây dựng âm ở dưới đó. Đó chính là Overmind, nói đúng hơn là một Zerg Hachery (nơi sản xuất ra ấu trùng) chứa Overmind ở trong đấy và overmind chính là hệ thống chịu trách nhiệm quản gia trong cái cửa hàng này. Và Samiel hoàn toàn có thể giao tiếp được với nó để quản lý nơi này. Overmind chịu sự chi phối của hệ thống nên nó rất trung thành với hắn. Toàn bộ tòa kiến trúc này được gia cố bởi công nghệ của Terran và được bao bọc trong vòng phòng hộ của Protoss?? Theo như trong đây ghi là đây là kết quả sau cuộc chiến “The great war” và Zerg dành chiến thắng đồng thời sở hữu toàn bộ gien và công nghệ của hay bên thua trận…
Samiel vẫn chưa hiểu lắm nhưng thấy chữ nhiều cũng có phần ngại nghiên cứu thêm, nói tóm lại lão dở hơi Lucifer lại làm trò vẹo gì đó để thiết kế nên cái cửa hàng này. Công nhận là tiện lời và mạnh mẽ thật sự, vòng bảo hộ ở nơi này được gia cố thêm thiết bị hồi phục lá chắn năng lượng xem thành vòng tròn, phá được một cái thì lại hồi phục, khi phá được gần hết thì các máy đầu lại hồi phục nên gần như không có khả năng phá được nơi này. Bá đạo với trí tưởng tượng của tên ác quỷ Lucifer này phết, đúng là thiên thần của ánh sáng và sáng tạo a.
Samiel không biết rằng món đồ chơi mà Lucifer cho hắn này luôn có một mệnh lệnh trong đầu đó là giúp đỡ chủ nhân của nó sinh sản càng ngày càng nhiều, càng ngày càng lớn mạnh để chiếm đoạt lấy hành tinh này. Đây là mệnh lệnh tối cao và xuyên suốt với sự tồn vong của chủng tộc Zerg.
Samiel đang ung dung ngồi thưởng thức ly rượu Martini ngây ngất lòng người thì chợt có một tiếng hét vang lên: “Áaaaa….”. Samiel phản xạ quăng luôn ly rượu đi chạy xồng xộc vào phòng tắm bật tung cửa hét lớn:
– Có chuyện gì vậy? Có sao không?
Đập vào mắt hắn là cô bé đang ngã dưới đất, cả thân hình trắng ngần nõn nà của nàng đập vào mắt Samiel. Mái tóc ướt sũng quấn lấy khuôn mặt đáng yêu của nàng, cánh tay thon thả cũng đôi chân không chút sẹo đầy kiêu ngạo của nàng. Lưng nàng đang nằm trên đất làm lộ ra đôi ngực đã nhú đến cỡ như hai quả cảm non vậy, mới từng này tuổi mà đã như vậy thì lớn thêm chút nữa chắc chắn phải là bánh bao hai trứng…nhìn nó săn chắc đầy mọng nước và chưa chịu sức nặng của thời gian. Nó vẫn đang cong cớn đầy kiêu ngạo vươn lên phía trước. Nhưng đẹp hơn hết là hai chân nàng đang dạng ra, nó hướng thẳng về phía cửa và đập vào mắt Samiel. Không một chút lông. Nhấn mạnh KHÔNG MỘT CHÚT LÔNG. Hai con sò béo ngậy vẫn đang khép chặt, nhìn nó như đôi môi mịn màng, môi dày quyến rũ đang khép lại nở nụ cười đầy khiêu khích thú tính trong lòng người đàn ông chân chính.
Samiel nhìn cảnh này mà đầu suy nghĩ bậy ba, máu mũi chảy thành dòng ra ngoài…Ánh mắt hắn đnag trô trố nhìn vào vẻ đẹp đáng trân quý nhất của mẹ thiên nhiên ban tặng cho người đàn ông được thưởng thức. Cô bé dần lấy lại ý thức, theo giác quan thứ 6 nàng nhìn thẳng về phía cửa thấy Samiel vẫn đứng đó, vẫn đang dùng ánh mắt như soi nhìn cừu non nhìn nàng. Nàng thu mình lại, che đi những điểm nhạy cảm rồi dùng ánh mắt thù hằn rơm rớm nước mắt nhìn hắn. Samiel nhìn ánh mắt đấy như bừng tỉnh lại, sờ lên mặt thấy dòng nước ấm đang chảy ra từ mũi…máu a. Samiel cười khổ rồi cười trừ lui ra ngoài, trước đó hắn với thùng đựng khăn tắm to ở ngoài rồi đẩy mạnh vào miệng nói không suy nghĩ: “EM không sao là tốt rồi! hờ hờ…! Khăn tắm đây…tắm xong lau người cho khỏi lạnh…hờ hờ..” rồi hắn chuồn ra ngoài đóng cửa lại. Âm thanh trong phòng tắm dù được cách âm nhưng với đôi tai thính của Samiel vẫn nghe thấy giọng nói của cô bé “Hix…biến thái…trẻ con bé vậy đã hư hỏng…”. Samiel chính thức khóc, khóc từ trong tâm đến thể xác…hắn làm nên tội tình gì mà trời phạt hắn như vậy.