Toy of LUCIFER - Chương 2
Chương 2: Rừng trúc
Thứ sáu ngày 6 tháng 6, nơi đây là một rừng trúc xanh ngát với những làn gió thổi rì rào mát lạnh. Những tiếng chim hót véo von trong ánh nắng ban mai tuyệt đẹp. Cảnh tượng này nếu được các nhà thi ca thấy được thì chắc chắn sẽ trở thành một tác phẩm để đời.
Nhưng một vòng xoáy xoay tròn tàn phá một mảng lớn rừng trúc, những con động vật nhỏ không kịp phản ứng bị con lốc nghiền nát. Cả khu rừng toán loạn, động vật thì chạy thật nhanh không một chút suy nghĩ nào quay đầu nhìn lại. Bầu trời kéo đến ngùn ngụt mây đen, một tia sét đen ngòm to như một tòa nhà đánh xuống chính giữa cơn lốc.
Tia sét như một con rắn khổng lồ len lỏi vào trong cơn lốc xoáy với tốc độ điên cuồng. Nếu ai nhìn thấy tia sét này thì chỉ biết cầu nguyện cho cơn đau qua nhanh chứ không ai có thể tránh thoát được nó. Nhưng khi tia sét đánh được vào chính giữa cơn lóc thì một hào quang vàng oáng sang lóa cản lại tia sét.
Tia sét màu đen thấy nó bị cản như một xúc phạm đến thiên điều, liên tục hàng ngàn hàng vạn tia chớp đánh xuống. Chúng muốn hủy diệt cái màng chắn không thuộc về thế giới này. Nhưng đánh hoài đánh mãi, những tia sét như bị hấp thu vào trong đó.
Một tiếng sau, chúng như chịu thua trước sức mạnh đấy. Toàn bộ mây đen kéo đi, để lại một mảnh trời quang. Những tia nắng ấm chiều xuống mặt đấy như muốn xin lỗi mẹ tự nhiên, xoa dịu đi những nỗi đau vừa xảy ra. Nhưng nơi đây nào còn vẻ xanh mượt của rừng trúc bạt ngàn. Nơi đây giờ chỉ còn là một mảnh đất cháy đỏ như dung nham, nếu trước kia đây là thiên đường thì giờ nơi đây là địa ngục. Chỉ có duy nhất một thứ còn tồn tại ở cái địa ngục này, một vòng hào quang màu vàng chói lóa.
Vòng hào quang nhạt dần, một hình bóng dần hiện ra. Một đứa trẻ cỡ 10 tuổi, mái tóc dài đến thắt lưng màu trắng nhưng lại óng lên những tia sáng nhạt. Khuôn mặt mang một vẻ đượm buồn nhưng lại thanh thoát như thiếu nữ, nếu không phải bộ ngực rắn chắc và cái vòi voi ngo ngoe ở dưới thì không ai biết đây là con trai. Người cậu nổi lên từng luồn điện quang màu đen mạnh mẽ đang kích thích từng thớ cơ phát triển.
Ánh mắt dần mở ra, đôi mắt màu tím như sapphire. Ánh lên vẻ quỷ mị vừa đáng sợ lại vừa quyến rũ. Nó làm người nhìn không thể rời mắt khỏi đôi mắt như kéo hết toàn bộ linh hồn phần người của họ ra và chỉ để lại thân xác đầy dục vọng của phần con.
Hắn đứng lên, nhìn lên trời, nhắm mắt lại hít một làn hơi ấm nóng như toàn khí độc mà thấy lồng ngực nó như ấm áp, thoái mái hơn bao giờ hết. Nó biết một điều, nó còn sống và bản khế ước nó đã kí là sự thật. Ánh mắt dời về cơ thể trắng như trứng gà bóc lại lượn quanh những dòng điện màu đen, hắn thở dài. Đây không phải hắn ngày trước nữa, đây là một kiếp sống khác, một con người khác. Mọi thứ của kiếp trước hắn đã không còn, không ai nhớ đến hắn nữa. Hắn không có gia đình, không người thân.
Bước chậm đến chiếc hồ đã bị vơi đi gần nửa, những con cá dù có kịp bơi về giữa hồ thì cũng bị luộc chín, nổi lềnh phềnh. Hắn nhìn xuống mặt hồ, đây là hắn sao? Một khuôn mặt như con gái, mái tóc dài đầy mị hoặc, đôi mắt có thể hút hồn bất cứ người nào nhìn vào. Hắn vội vàng sờ ngay xuống hạ bộ, cảm thấy may mắn thở ra một ngụm. Cái quan trọng vẫn còn vậy là tốt rồi. Nếu tên Lucifer để hắn thành con gái hắn dám tự sát lắm.
Cảm giác đói bụng còn cào, hắn bắt những con cá đã bị luộc chín kia cắn từng ngụm. Thầm nghĩ: “Mùi vị không tệ đấy chứ! Hơi nhạt và phải bỏ đi phần nội tạng, may mà chín hết không bị vỡ gì không thì đúng là không ăn nổi!”.
————————————————-
Ở một nơi cách đó khá xa, một lão già đứng nhìn toàn bộ mọi chuyện diễn ra mà người thường không sao nhìn thấy. Hắn đứng ở lan can tầng cao nhất của toàn tháp 50 tầng, ánh mắt đam chiêu suy nghĩ: “Tia sét đen là thiên phạt! Kẻ nào dám chống lai thiên ý đén mức bị hủy diệt như vậy? Cầu mong kẻ đó đã chết nếu không Địa Minh Tinh này phải gánh họa rồi!”.
Nếu chỉ nhìn nửa trên của hắn, ai cũng nghĩ đây là một lão giả đức cao vọng trọng vì muôn dân mà nghĩ. Nhưng nếu nhìn phía dưới có một cô gái trẻ đang miệt mài dùng chiếc miệng nhỏ nhắn đáng yêu của nàng bú mút cho cây cột hừng hực đó thì thật không biết phải suy nghĩ sao.
Cô gái nhỏ cỡ 15,16 tuổi nhả ra con cặc lão. Ánh mắt nũng nịu nói:
– Trưởng môn! Của ngài thật khỏe quá đi! Ta mỏi miệng lắm! Ngài tới đi! Nha!
Lão giả ánh mắt đăm chiêu nhìn xuống, tưởng chừng như sắp nói một việc trọng đại thì chợt cười dâm đãng:
– Tiểu Nhi! Để ta giúp nào! Khà khà!
Lâm trưởng môn nhấc bổng nàng lên, nàng chỉ kịp Á một tiếng thì bị chiếc miệng của lão già chiếm hữu đôi môi ngọt ngào của nàng. Tay lão thì vuốt ve bộ ngực cao ngất, săn chắc ấy dù hơi nhỏ nhưng lại đem đến cảm giác rất mát mẻ, tươi mới. Hắn vừa hôn vừa lần xuống hạ bộ của nàng, tay hắn dọc theo bụng, xuống mu lại rẽ ra đùi rồi mới vuốt trở lại độc thủy tiên. Nơi đây đã ướt đẫm dâm thủy. Ngón tay điệu nghẹ của hắn móc thật sau vào trong lồn nàng.
Tiểu tiên chỉ có thể thưởng thức rên khẽ trong họng: “Ưmm…” vài tiếng nhỏ, nàng từ khi trao thân cho chưởng môn đã bị hắn hành hạ đến hư hỏng. Từ một cô bé ngây thơ giờ đây là một con yêu nữ dâm đãng. Nàng nhả miệng của Lâm lão ra, liếm tai lão nói:
– Tiểu nhi không chịu được nữa đâu! Ưm…! Xin chưởng môn thương xót, xủng hạnh a đi! Ưm…!
Lâm lão như uống viagar xé toang bộ cánh mỏng trên người nàng, cây gậy hừng hực không đúng với tuổi đó xông thẳng vào lồn nàng “Ótt..” một tiếng. Nàng chỉ kịp kêu “Á..Sư..ớ..ng…”, hông của lão chạy như máu khâu đâm liên tục vào lồn nàng. Những tiếng phạch..phạch..đầy dâm dục tràn ngập không gian. Tiểu nhi nhắm mắt thưởng thức miệng rên la như phê: “ Sư..ớng..quá! Nữa..Ưm…đi! Ưm..Mạnh lên! Ta ra…mất!…Á..a..”
Nàng ôm chặt lấy lão, hai chân siết chặt lấy hông. Cả người nàng giật lên từng cơn, nụ cười thoải mãn nở trên môi nàng, lôi mắt ướt át nhìn về phía Lâm lão. Lão già cười phá lên:
– Tiểu nhi! Con vẫn còn nhạy cảm lắm! Cứ từ từ ta sẽ làm cho con thoải mái! Khà khà!
Nàng nũng nịu tựa vào lồng ngực lão:
– Dạ! Tiểu nhi hư là tại Lâm chưởng môn hết! Lâm chưởng môn không được bỏ ta nha! Phải dạy ta Thủy Linh Quyết nhé!
Lâm lão cười sung sướng, tiếng dạ phát ra từ miệng một cô bé luôn làm lòng người xao xuyến. Hắn tiếp tục co giật hông như cái máy:
– Ta không bao giờ buông con đâu! Con là của ta mà thôi! Kha khà!
Tiểu Nhi rên lên từng tiếng: “Á..Ưm…Sâu quá…đừng…dừng lại…mà! Ưm…Á…”. Âm thanh dục vọng vang lên khắp cả căn phòng. Cuộc hân hoan kéo dài hàng tiếng đồng hồ. Nàng không biết, chưởng môn nhân dù đang hoan hợp với nàng nhưng vẫn dùng vạn lý truyền âm báo cho chị của nàng là Tiểu Vân đi tìm hiểu khu rừng trúc đó. Hắn phải biết đấy là phúc hay là họa để tính toán.