Toy of LUCIFER - Chương 18
Chương 18:
Samiel cùng Ngu Nhạc cùng bước đi trên con đường dài, từ nơi Samiel tìm thấy hắn cách thủ phủ của Ngu gia khoảng 2 km, theo Samiel ước tính vậy. Mỗi người một tâm trạng suy tư, Ngu Nhạc thì nghĩ về người đã ám sát hắn và người vừa xuất hiện này là ai, thế lực ra sao. Còn Samiel, hắn suy nghĩ về tương lai sắp tới, hắn cần một cửa hàng, một nơi chốn để sẵn sàng cho tất cả, chỉ có cửa hàng mới có thể bảo vệ được hắn bây giờ. Thiên tài dù có mạnh mẽ bao nhiêu, tiềm tàng bao nhiêu yểu mệnh, chết sớm thì cũng chỉ là hư vô, sử sách.
Cuối cùng cũng đến nơi, trước mặt Samiel là một cánh cổng thật lớn trên 10 mét với đôi sư tử đá hai bên lớn đến 3 mét hơn. Tường đá xung quanh cao chỉ kém cổng một chút trông vững trãi vô cùng, cánh cửa làm bằng một loại gỗ quý rất dày, rất nặng, nhìn hai tên canh công phải cố hết sức mới mở được ra cũng hiểu nó nặng sao. Hơn hết là tấm biển tên thật to chỉ khắc chữ “ Ngu gia”, dòng chữ như sáng lên qua từng nhịp đập của tim. Nhịp đập tim Samiel có kèm theo linh khí vậy nên hắn cảm nhận được dòng linh khí tự nhiên đi qua dòng chữ này. Dòng linh khí này rất mạnh mẽ, nó như một dạng tụ linh trận vậy, dùng tụ linh trận viết tên, đây mới thực sự là bá khí.
Hai tên người hầu chạy từ trong nhà chạy ra, chúng khúm núm lễ phép với Ngu Nhạc:
– Thiếu gia đã về! Gia chủ đang đợi trong phòng! Xin thiếu gia khẩn trương đi qua!
Ngu Nhạc không thèm liếc mắt dù chỉ một cái, giọng đầy bá khí gia lệnh:
– Thu lấy lệnh bài trên tay hắn! Trả hắn 50 ngân tệ! Đây là khách của ta! Đừng để Ngu gia mất mặt!
– Dạ! Thiếu gia! Xin mời ngài!
Một tên dẫn đường cho Ngu Nhạc, Samiel đứng đó, hắn cũng chả rảnh để tham gia quan tâm sự vụ nhà người ta, đang nghèo đang đói, kiếm được đồng nào hay đồng ấy nha. Một tên chạy đến bên Samiel mỉm cười, hắn có khuôn mặt nhỏ thó, ánh mắt híp trông rất gian, khuôn người thấp bé. Hắn chậm rãi nói:
– Xin chân thành cảm ơn ngài ghé Ngu gia làm khách! Chúng tiểu nhân chậm chễ mong ngài đừng trách cứ! Xin mời ngài vào phòng khách uống nước! Tiểu nhân xin nhận lệnh bài lấy tiền cho ngài!
Dù rằng Samiel có vẻ trẻ con nhưng khí phách hoang dã từ khi sống trong rừng của hắn vẫn còn. Cộng thêm Bạch Tuyết đi theo làm tên người hầu thấy đây như một vị thợ săn thú trong rừng vừa ra để bán da thú lĩnh thưởng. Loại người này kẻ hầu không ai muốn dây dưa, bọn họ sợ mình làm sai, gặp những kẻ sống trong rừng dùng luật rừng, một đao bổ chết thì cũng chỉ uổng mạng chứ ai muốn báo thù cho hắn a. Samiel cũng gật đầu, hắn chỉ muốn nhanh chóng cho xong rồi còn đi kiếm nơi ở.
Trong lúc đó ở phòng của phủ chủ, một người đàn ông trung niên với khuôn mặt vuông chữ điền, ánh mắt sắc lạnh nghiêm túc, mái tóc cắt ngắn chỏm râu dài đến ngực đang trầm ngâm ngồi nghe Ngu Nhạc kể lại sự vụ. Nghe xong hắn vẫn yên lặng, dù Ngu Nhạc có rất nhiều ý kiến muốn nói ra nhưng hắn không dám, gia chủ chưa mở miệng có cho mười cái mạng hắn cũng không dám xuất khẩu trước. Ngu gia chủ hay còn gọi Ngu Minh Quân, nắm giữ Ngu gia toàn gia đời thứ 5. Thực lực Võ giả cảnh, một con người dám làm dám chịu, một mình chống lưng một gia tộc không có lão tổ. Chỉ với sức mạnh của chính hắn có thể ổn định một thế lực đấu giá hội không bị kẻ cậy mạnh cướp đoạt. Ấy vậy mà đây giờ có kẻ dám vuốt râu hùng, ra tay với người của Ngu gia, thấy hổ nằm im lại tưởng hổ bệnh. Dù không nói không giằng nhưng sát khí ùn ùn tỏa ra từ Ngu Minh Quân đủ thể hiện cảm xíc của hắn thế nào.
Mất một lúc Ngu Minh Quân mới ổn định lại tâm lý, nhẹ giọng nói:
– Việc của ngươi ta sẽ không để ngươi thiệt thòi! Với Ngu gia không gì bằng thế hệ trẻ! Ngang tài so đấu ra sao ta mặc kệ nhưng lén lút ám sát thì dù có tứ đại gia tộc ta cũng phải đòi lại công đạo! Còn về người thương nhân ngươi nói, ta muốn gặp hắn!
Ngu Minh đang thở phào mặt hắn hở nghe gia chủ muốn gặp hắn mà có chút tái mặt, vội vàng nói:
– Gia chủ! Đây chỉ là việc nhỏ! Để ta hoặc đại bá đến được rồi! Ngài còn nhiều sự vụ, ra mặt việc này ta e…
Ngu Minh Quân gạt tay, bình thản nói mặc kệ Ngu Minh đứng dậy:
– Ý ta đã quyết! Người này ta phải gặp! Ngươi còn trẻ chưa biết nhìn người! Đây là hạt giống tương lai! Ngươi đầu tư vào cái cây đã lớn không bằng ngươi đầu tư vào hạt giống chất lượng! Là gia chủ ta phải lo cho tương lai gia tộc chứ không phải hiện tại! Ngươi nên học hỏi!
Ngu Nhạc nghe như ngộ ra điều gì đấy, ánh mắt bội phục gia chủ, cúi đầu nói:
– Vâng thưa gia chủ! Ta còn ngu muội! Xin ngài trách phạt!
Ngu Minh Quân đảo mắt nhìn một cái rồi gật đầu đi trước: “Dẫn đường đi”. Ngu Nhạc cũng gật đầu đi trước dẫn đường ra phòng khách. Ánh mắt của hắn ngưng trọng, đã là việc của gia chủ đích thân quan tâm thì không thể là bình thường, hắn phải giúp đỡ gia chủ gánh vác gia tộc này. Hắn đăm chiêu suy nghĩ làm sao để làm được như vậy thì đã đến phòng khách.
Samiel vừa nhận được tiền, hắn vui vẻ bỏ nó vào túi không gian, ở thế giới này những vật này không phải là lạ nhưng có được thì đều là danh gia vọng tộc mười phần trân quý. Đám người hầu thấy một đứa trẻ có vật này mà lòng cảm thán, nhân vô tội hoài bích có tội a, ai lại để một đứa trẻ mang thứ quý giá như vậy. Vừa định đứng dậy rời đi thì hắn gặp một áp lực thật lớn, một luồn khí lạnh chạy dọc lưng hắn, cả người phát mồ hôi lạnh. Ánh mắt Samiel giờ ngưng trọng nhìn về phía cửa, hắn chưa gặp trường hợp này bao giờ, dù cánh rừng hắn sống đều chỉ có thú hoang cùng vài tên trộm cướp chưa ai đem đến cho hắn cảm giác nguy hiểm sống còn như này. Đây là cảm giác bước vào hang hổ sao, thật đang sợ.
Samiel không quan tâm gì khác, hắn thủ thế, hạ thấp trọng tâm, một chưởng để trước tay thu áp bụng. Hắn sẵn sàng cho bất kì điều gì sắp xảy ra, ai cũng sợ chết nhưng biết trước cái chết đang đến tỉnh táo mà phản kháng mới là thượng sách, trong địa bản của kẻ khác chạy là vô nghĩa. Bước vào căn phòng, một người đàn ông trung niên ánh mắt âm trầm sắc lạnh, tay vuốt râu, tay để sau lưng…khí tức hắn để lọt ra làm Ngu Nhạc cũng lo lắng mà lùi lại, hắn sợ có biến sắp xảy ra. Nhưng ngoài dự đoán của cả 2 người trong trận, Ngu Minh Quân nở nụ cười hòa nhã:
– Khá lắm chàng trai trẻ! Gặp họa mà không loạn! Gặp kẻ mạnh mà không chùn bước! Rất đáng trân trọng…Xin tự giới thiệu ta là gia chủ của Ngu gia! Ngu Minh Quân! Thứ lỗi cho sự việc vừa rồi…già rồi nhìn thấy mầm mống tuổi trẻ khí phách làm ta động lòng! Xin mời ngồi chúng ta cùng nói chuyện!
Samiel hơi đớ người một chút rồi chậm rãi thu quyền, thở ra một hơi lấy lại bình tĩnh rồi cung kính nói:
– Thất lễ! Xin kính chào ngài gia chủ tôn quý! Được gặp ngài là vinh hạnh của ta! Rất mong được sự quan tâm ưu ái của ngài! Xin mạn phép giới thiệu! Morningstar Samiel! Đến nơi đây mong được an cư lập nghiệp! Ngài đã có lời thì tại hạ xin tuân lệnh!
Samiel ngồi xuống đối diện Ngu Minh Quân, ánh mắt hắn đã có chút thần thái, dù là thân thể đứa trẻ nhưng đầu óc của hắn cũng đã ngoài 20, biết nặng nhẹ suy nghĩ. Đây là cơ hội của hắn, cuộc đời nở hoa hay cuộc sống bế tắc, tất cả phụ thuộc vào đây.