Toy of LUCIFER - Chương 17
Chương 17:
Đang đi dong duổi khắp các dãy phố để tìm một nơi an cư lập nghiệp, Samiel mặt nhìn láo liêng thẳng nhưng đầu thì thở dài thườn thượt. Những góc phố đều đã bị chiếm từ lâu, nào có đến lượt hắn. Nhưng nơi có nhà rẻ thì vắng người qua lại…Hắn thở dài, khởi nghiệp không dễ a.
Tiện tay đang vắng người, Samiel kéo bảng hệ thống xem xét lại:
Tên: Samiel
Tuổi: 10
Cấp độ 11 ( Luyện khí cảnh tầng 1)
Công pháp: Lôi thể quyết (Hoàn mỹ)
Kỹ Năng: Không
Trang bị: Glimmer Cape (Bản quần áo), Túi đa chiều, Cửa hàng di động.
Túi tiền: 5 ngân tệ 3421 xu.
Tiền: 349
Rút thưởng: 0
Thiện tâm tích lũy: 54/1000
Thiên phú, dị năng: Linh hồn cường đại, Trí não ác quỷ, Thiên đạo lôi điện.
Đang vừa dảo bước vừa suy nghĩ chân hắn vô tình đạp phải cái gì đó. Với trình độ này vấp ngã giữa đường thì sai quá, Samiel nhìn xuống dưới thấy một người mặt mũi quần áo thấm đầy máu. Dù rằng cũng quá quen với người chết nhưng nhìn một tên thế này hắn biết kẻ này chưa chết. Đá nhẹ vào người tên xấu số dưới chân hắn, miệng nói:
– Ôi ôi! Tỉnh tỉnh! Trời sáng rồi! Mẹ gọi dậy ăn cơm!
Samiel nhìn thấy hắn run người lồm cồm bò dậy cũng không nói gì chỉ đứng nhìn. Ngoi được cái người dậy hắn lập tức tựa lưng vào tường trượt xuống, miệng thở từng ngụm đầy khó khăn. Cố mở đôi mắt khó nhọc, hắn liếc về phía Samiel:
– Ngươi… không phả…i…hừ….người…của hắn! Cứu…ta!
Hắn rút từ thắt lưng ra một chiếc lệnh bài có chữ “Ngu” làm bằng một kim loại hiếm nào đó rất lạnh, rất chắc chắn. Hắn đưa chiếc lệnh bài cho Samiel, Samiel cũng không ngần ngại cầm lấy nghiên cứu một chút rồi liếc mắt nhìn về phía tên nhà họ Ngu này.
– Ngươi…chắc người…mới tới…không…biết ta! Ta là…Ngu Nhạc! Đưa ta đến…chỗ an toàn…đưa lệnh bài…về Ngu gia…báo tin! Bao tiền…tùy ngươi! Ta không…bao giờ…nuốt lời! HỪ!
Samiel nhìn Ngu Nhạc như lão già sắp trút hơi thở cuối cùng vậy. Chợt có một sợi đen ngòm lớt qua trong mắt hắn, suy nghĩ hắn thông suốt… “Ngu gia à…khà khà”. Thái độ lập tức rất thành khẩn, không còn lạnh nhạt như trước.
– Ồ! Hóa ra là Ngu Nhạc công tử! Đã là công tử nhờ vả ta sẽ toàn sức hoàn tất!…Nhưng với tình trạng của công tử như này thì ta đi cũng có phần không yên tâm! Ta là một thương nhân đặc thù! Chuyên mua bán những vật phẩm đặc biệt giá trị! Ở đây ta có 2 dược phẩm đặc biệt giúp công tử khỏe lại hơn nhiều…chỉ là giá cả có chút…Mong công tử hiểu cho!
Samiel cười rất thiện chí nhưng ngón cái ngón trở lại đang cà cà với nhau dưới thấp. Ngu nhạc cũng không phải người ngu, hắn hiểu ý, cắn răng nói:
– Được! Thiếu gia ta không thiếu tiền như vậy! Nói xem nào!
Samiel mắt sáng hơn sao, cung kính giới thiệu:
– Đa tạ công tử đề cao! Ở đây ta dược phẩm tác dụng có thể khôi phục hầu hết thương thế, không kể nội thương hay ngoại thương! Hàng thật giá thật tùy mua thuận bán! Viên dược phẩm có tác dụng chậm nhưng giá chỉ có 50 ngân tệ! Lọ dược dịch có tác dụng rất nhanh nhưng giá hẳn là 200 ngân tệ! Công tử muốn dùng loại nào?
Ngu Nhạc nghe vậy có chút tái mặt, nhưng nhớ đến có thể khôi phục thương thế mà lại không kể nội thương hay ngoại thương. Có chút tà nha, ở thành này đan dược đều do Dược gia quản hạ, dù dược phẩm từ đâu đến cũng phải qua Dược gia phối trí mới được bày bán. Hầu như qua tay Dược gia thì chả được bao nhiêu lời lãi nên bọn họ chả ai muốn bán ở đây cả. Không ai dám ý kiến, đắc tội Dược gia khó mà sống nổi ở cái thành này. Ấy vậy mà Dược gia ở cao cấp đan kệ cũng chỉ có thuốc chữa nội thương, ngoại thương riêng biệt mà cũng chỉ hồi phục được khoảng 1,2 phần đã là tốt…Không kể nội, ngoại thương đều có thể hồi phục…Ngu Nhạc cắn chặt răng:
– Dù chưa biết ngươi nói thật không nhưng được! Cho ta một viên đan dược! Ngươi còn ở cái Huyết Minh Thành này thì ta còn giữ lời! Đưa đây!
Samiel giữ nụ cười đầy gian thương trên môi, ánh mắt lóe lên. Hắn giả mờ móc trong túi tiền cạnh hông nhưng thực ra lấy từ hệ thống ra. Chắc ai chả biết vật phẩm cơ bản “Tangoo” nha. Đây là vật phẩm để cắn cây hồi máu trong Dota 2 nhưng ở hệ thống này thì nó được gói như viên đan dược vậy. Có thể mua xong sử dụng ngay, không cộng dồn tác dụng, viên trước dùng chưa hết dùng tiếp sẽ làm mất hiệu quả của viên trước. Cái quan trọng nhất là chỉ có 50 ngân tệ 4 viên đan dược nha. Dưới Võ giả cảnh đều có thể hồi phục 40% thương thế nha. Mua viên nghe rẻ nhưng Samiel lãi gấp 4 nha, mua bình dược giá cao nên lãi gấp đôi được rồi. Mặt hắn rất chuẩn mực nụ cười xã giao nhưng lòng hắn thì cười đầy man rợi. Nhẹ nhàng đưa cho Ngu Nhạc:
– Vì đặt hết niềm tin đáng thương của ta cho Nhạc thiếu gia nên mong ngài nhớ giữ lời! Đây là bảo mệnh dược vật của ta nha! Vì cứu người nên mới lấy ra bán rẻ như vậy! Xin mời chậm dùng!
Ngu Nhạc nghe giọng nói con buôn của Samiel mà hừ lạnh, lấy ra bán được thì có bảo mệnh cái rắm. Ngắm nhìn viên thuốc màu xanh lá tròn vo mà ngạt ngào hương thơm như rừng cây bạt ngàn ngây ngất lòng người. Ngu Nhạc gật đầu, thật là thuốc chưa không phải độc, một ngụm nuốt vào. Mới ban đầu hắn chưa cảm nhận gì mà đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn Samiel. Samiel vẫn đứng đó nhẹ cười…Chợt Ngu Nhạc thấy người nhẹ nhõm hẳn, trong người hắn không còn đau nhức nữa, vận chuyển chân khí cũng nhẹ nhàng hẳn. Vậy tức là nội thương và kinh mạch của hắn đã được hồi phục? Tiếp tục chờ đợi, Ngu Nhạc ngây cả người, ánh mắt đầy kinh dị, từ vết thương ngoài da và xương gãy ở cánh tay đang liền lại mà mắt thường thấy được. Thư thái cảm nhận cảm giác hồi phục đầy khoan khoái thì chợt mọi thứ như dừng lại…cảm giác hồi phục của hắn như trở về tự thân, chậm chạp, đau đớn khó chịu…cảm giác này không khác gì bệnh nhân giai đoạn cuối mà hết Morphin vậy, khó chịu vô cùng.
Ngu Nhạc thở dài, hắn tin rồi. Dược phẩm này thật đáng sợ, tác dụng mạnh đến không ngờ. Thực ra tác dụng nhanh vậy cũng là do hắn mới chỉ luyện thể cảnh tầng 7 nên hồi phục nhanh là phải. Luyện khí cảnh đỉnh phong còn hồi phục 40% trong có 10 giây mà. Chậm rãi đứng dậy nhìn khuôn mặt tươi cười đến đang ghét của Samiel mà hắn chỉ muốn đánh cho một trận. Phủi quần áo đứng lên đi thẳng, không thèm nhìn Samiel nói:
– Thuốc của ngươi không tệ! Theo ta về phủ! Ta sẽ trả tiền và lấy lại lệnh bài luôn!
Samiel tươi cười tung tăng đi theo:
– Xin cảm ơn phản hồi đầy tích cực của quý khách! Thương nhân Samiel sẽ tiếp tục phát huy!
Ngu Nhạc mắt lóe lên liếc về phía Samiel rồi quay đi:
– Samiel à? Một cái tên thật là lạ!