Toy of LUCIFER - Chương 13
Chương 13:
“Trí ơi! Dậy nhanh nào! Đi ăn sáng không con?” Một âm thanh thân thương, trìu mến đang gọi hắn. Hắn vùng dậy, Trí không tin vào mắt mình (trong 2 chap này Samiel về với tên Trí nhé):
– Mẹ? Mẹ đấy à?
– Chả mẹ thì ai gọi mày hả? Kiếm vợ đi cho nó gọi nhá!
Mẹ trả lời nó bằng giọng trêu đùa vui vẻ, bà kệ nó đi xuống dưới nhà. Đầu nó đang quay cuồng, “Chả lẽ tất cả những chuyện xảy ra kia chỉ là giấc mơ?”
Nó đi xuống nhà, đập vào mắt nó là hình ảnh bố nó. Ông đang ngồi xem thời sự buổi sáng, nó không tin vào mắt mình. Trí tiến lại, sờ vào tay bố nó. Bố Trí quay ra ngỡ ngàng”
– Ơ Trí! Hôm nay định xin xỏ hay làm gì mà sờ tay bố vậy hả?
Nó là vào ôm chầm lấy bố, không kìm được nước mắt, nó khóc, không phải vì buồn, vì oán trách mà là vì hạnh phúc. Nó hạnh phúc lắm, lần cuối cùng nó nắm lấy bàn tay bố nó là lúc bố nó nằm ngày cuối trong bệnh viện. Căn bệnh ung thư quái ác đã làm bàn tay bố nó khô khốc, lạnh lẽo.
Dù là trẻ con nhưng Trí luôn có suy nghĩ mọi sự ngây thơ, trong sáng đều không dành cho nó. Nó luôn có linh cảm được những sự việc xấu, nó luôn hiểu những điều sẽ xảy ra với bố nó, với nó. Nhưng Trí luôn tỏ ra không biết gì, nó tự khóa những điều nó suy nghĩ trong đầu lại.
Nó phải làm vậy. Một đứa trẻ khóc trước bố nó, liệu có thể cho bố nó ra đi trong yên bình hay không? Nó phải mạnh mẽ, nó chỉ khóc khi nó đưa bố nó xuống dưới mặt đất lạnh lẽ đó.
Bây giờ Trí lại được cảm nhận bàn tay ấm áp đấy. Bàn tay yêu thương, chăm sóc nó suốt thời thơ ấu ốm đau bệnh tật của nó. Bàn tay đã pha thuốc giúp cho bao bệnh nhân không còn phải chịu khổ ấy.
Trí phục bố nó lắm, nó không được như bố. Bố nó là thiên thần, ông quan tâm tới tất cả mọi người dù họ có ghét ông, ông vẫn cười thoải mái mà làm việc. Bố thông minh lắm, bố là người đầu tiên trong cái làng ấy thi được vào Đại học Y Hà Nội. Dù khó khăn và luôn bị trù dập nhưng ông vẫn kiên cường, mỉm cười đến với thành công.
Nó nói như ngọng đi:
– Không có gì đâu bố! Chỉ là con thấy yêu bố yêu mẹ nhiều thôi!
Bố vỗ vào lưng nó như là vỗ lưng đứa trẻ con vậy:
– Thằng hâm này! Rồi, biết rồi! Lên thay đồ còn đi ăn sáng nào!
– Dạ! Vâng ạ!
Trí vui vẻ trả lời rồi cùng đi theo bố mẹ nó, nó yêu cảm giác này. Nó muốn tận hưởng từng chút một, từng hơi thở của cuộc sống bình yên này.
Bố mẹ nó muốn đi gặp bạn bè, nó cũng không muốn làm bóng đèn. Trí chào bố mẹ rồi đi chơi. *Tin Tin*
Một cái tin nhắn đến, nó bất ngờ, bất ngờ vô cùng. Tin nhắn từ Ngân, người mà nó yêu, nó theo đuổi suốt thời cấp 3. Chuyện đã qua nhưng nó vẫn nhớ rõ ràng từng chi tiết.
Ngân cho nó cảm giác bình yên, sự nhẹ nhàng và một chút trẻ con. Ngân không đẹp, Ngân không cao chỉ 3 mét bẻ đôi. Nhưng nó lại thích Ngân hơn bất cứ đứa con gái nào khác. Yêu nó không chỉ từ vẻ bề ngoài, cái nó yêu là con người đó, nụ cười đó, cái tính cách trẻ con nhưng chuẩn mực của một đứa con gái gia giáo của nó.
Ngân nhắn tin muốn gặp nó, bảo nó đến đón. Không cả nhắn tin lại, nó lấy xe với mũ phi thẳng đến, dù nhà nó cách nhà Ngân phải đến 8-9 km nhưng nó vít như điên chỉ 15 phút là tới. Nhấc máy gọi luôn, nó mong được nghe giọng của Ngân:
– Tút tút…A lô, anh đọc tin nhắn chưa? Qua đón em nhé?
Nó bần thần mất một lúc, vụ anh em này thì thực chất do một lần nói chuyện thâu đêm mà nó được gọi như vậy, cả hai đứa không biết vì sao lại thay đổi như thế nhưng vẫn công nhận vậy. Nó trả lời mà nhịp tim bán đứng nó, nó thở nhanh lắm:
– À thì anh rảnh, anh ở đầu ngách nhà em nè! Em ra đi nhé!
– Dạ! Đợi em chút nhé!
Nó vẫn thẫn thờ, vậy là sao? Cái gì đang xảy ra thế này. Nó nhớ cái giọng nói lạnh lùng của Ngân khi Ngân biết nó đã mắc sai lầm. Nó làm Ngân thất vọng rất nhiều, Ngân không muốn nói chuyện hay có bất cứ mối quan hệ nào nữa. Đó là lúc hắn suy sụp nhất trong quãng thời gian sắp thi vào đại học ấy. Nó sợ cái cảm giác ấy lắm, nó thà chết còn hơn cảm nhận cảm giác ấy một lần nữa.
Đang ngơ ngơ nó bị vỗ cái vào lưng, quay lại thấy Ngân chống tay vào hông, mặt dí vào mặt nó, đôi mắt híp lại nhìn vào nó:
– Nè! Đang nghĩ cái gì đấy hả? Có đi không thì bảo nào!
Ngân trang điểm nhẹ, dù lần nào trang điểm thì mồm luôn than vãn: “Tại sao tôi lại phải trang điểm thứ, mình ghét chát những cái này, thật là khó chịu quá đi! Xì xì!”. Ngân trang điểm rất giỏi, Ngân thường make up cho các bạn cosplay cũng như khi Ngân cosplay.
Phải nói là trong mắt nó bây giờ, Ngân là đẹp nhất. Trí cười trừ:
– Hì hì! Đâu! Nghĩ gì đâu mà! Mũ nè, để anh đội cho, mà gọi anh đưa đi đâu vậy?
Ngân lại tươi cười trả lời trong khi Trí đang tranh thủ đội mũ cho nó:
– Hôm nay e phải đưa đồ sang cho Ngọc! (Ngọc là cô của mình, cùng tuổi) Rồi sau đó em muốn đi chơi chút! Anh đưa em đi nhé?
Cảm giác tim hắn như muốn nhảy luôn ra ngoài. Đôi mắt to tròn nhìn vào hắn như thể đôi mắt của một con mèo con đang xin ăn vậy.
– Em lên xe đi! A đến đây là để đưa e đi mà!