Tống Tình Chị Hàng Xóm - Chương 12 (Viết tiếp)
Sau khi về đến nhà, tranh thủ tắm qua loa một tý, leo lên giường ngủ thêm một giấc nữa. Nằm ngủ mà có ngủ được đâu, lăn qua lăn về, chợp mắt được tý chút, nghe có tiếng xe bấm còi. Nhỏm dậy, nhìn ra ngoài, thấy anh P. chồng chị đã về. Tôi cũng vờ chạy ra, chào hỏi anh P.
– Về sớm vậy anh? Bụng hỏi vậy thôi, chứ thầm mong về càng trễ càng hay.
– Ừ, anh xong việc sớm về ngay. Em không đi làm hả?
– Em mệt nên báo cho sếp xin nghỉ một buổi.
Vừa nói mắt vừa liếc chị đang từ trong nhà bước ra. Chị có vẻ giả lơ không để ý gì đến mình. Nói cười vui vẻ với anh P, rồi cùng anh P khoác tay vào nhà. “Chị cứ yên tâm, chị sẽ dần thuộc về em hoàn toàn thôi “.
Nằm trên giường mà cứ nghĩ đến hình bóng chị, lại không chịu nổi, cứ nứng cả lên. Lại nhỏm dậy, bước ra cửa sổ ngó sang nhà chị, mong thấy thoáng được bóng dáng chị; rốt cuộc chả thấy tăm hơi chị đâu. Dù sao may mắn cũng mỉm cười, buổi tối chị lên sân thượng gom đồ đã phơi khô. Tranh thủ, mình nhảy phóc lên ngay. Muốn được ngắm chị, muốn được trò chuyện với chị. Sao mà tự dưng nhớ quay quắt chị đến thế – chị của em ơi.
Vừa ngó thấy mình, chị đã vội nói:
– Giờ anh P. đã về, chị biết chị có lỗi với ảnh nhiều lắm. Cũng vì do ảnh bệnh mà chuyện ấy giảm sút, chị mới ra nông nỗi này. Chị không muốn làm thêm bất cứ điều gì có lỗi với ảnh nữa. Chị muốn nói rõ với em như vậy.
– Em hiểu mà chị. Em cũng đâu muốn ép buộc chị thế này. Thật tình, em làm thế này cũng là có lỗi với anh P. Nhưng chị không biết, em thực sự thích chị, càng ngày chị có một chỗ đứng thực sự trong em.
– Em có người yêu rồi, đừng có nói như vậy với chị em à.
– Em không muốn so sánh giữa chị và người yêu em. Chị cũng không bao giờ có thể bỏ chồng, và em cũng không bỏ người yêu hiện tại được. Ai cũng có một ràng buộc trong hoàn cảnh hiện tại, nhưng thực sự chị vẫn luôn chiếm một phần trong cuộc sống của em…. Em không bao giờ muốn ép buộc chị như thế này.
Chị vẫn im lặng, không nói gì. “Thôi, chị xuống đây. Em cũng nghỉ ngơi mai còn đi làm.” Nói xong chị quay đi. Mình vẫn cứ đứng tần ngần mà ngắm bộ mông tròn lẳn, cứ tâng lên tâng xuống sau chiếc váy dài bằng lụa trắng 2 dây mà chị vẫn hay mặc ở nhà.
Xuống nhà, mình vội lấy điện thoại nhắn tin cho chị, nếu chị không gặp người tình bí mật của chị nữa, thì em không làm phiền gì chị. Dù sao cũng tạo cho chị dần từ bỏ cái thằng kia đi. Phải ra điều kiện với chị chứ. Nói thế thôi sao mà không muốn làm phiền chị được. Say chị đến thế cơ mà.
Vẫn không thấy chị nhắn lại gì. Hừm, không nhẽ còn mê cái thằng cha đáng ghét đó à. Trưa rời chỗ làm, vòng ngay qua cổng trường chị xem sao. Chị vẫn thong thả chạy chiếc lead từ từ về nhà. Chiều chị có tiết ở trường. Tan giờ làm, ghé vòng qua một lần nữa xem sao. Chị vẫn thong thả tan trường về nhà. Nhắn tin cho chị ngay, hôm nay chi em ngoan thật, không ăn trưa với đồng nghiệp hả chị. Xem thử chị phản ứng thế nào. Chị vẫn không nhắn lại.
Đầu óc đang rối tung xem thử cách nào khiến chị từ bỏ cái thằng cha đáng ghét đó. Ừ, cách hay nhất là cứ chinh phục chị, khiến chị mê mẩn, tự nhiên hắn sẽ chả là cái đinh gì cả đối với chị. Như thế mới xem ai hơn ai trong việc giành lấy chị nhé thằng cha kia, đến lúc đó xem bộ mặt của ông anh thế nào nhé. Nghĩ đến thôi, cũng lân lân đắc ý lắm rồi. Thằng em đây cũng ngón nghề tình trường không kém gì ông anh nhé. Tưởng tới trước là chắc cú hà. Xin lỗi nhé, cứ mơ đi.
Sáng nay chị không đi dạy, chắc là không có tiết. Tranh thủ đi chào hàng cho đối tác, vội ghé qua kiểm tra chị xem thế nào. Có ngoan thực sự không hay giả vờ đánh lừa mình đây. Anh P. giờ này cũng đi làm rồi. Ghé qua nhà chị, kêu vọng vào: “chị H. có nhà không, ra đây em có việc nhờ chị một tý.” Một lát thấy chị từ dưới nhà sau, chạy lên.
– “Có chuyện gì vậy em?”
– “Tính không mời em vào nhà, mà cứ để em đứng ngoài đường vậy. Hay là trong nhà có…”
– “Chỉ được cái nói tầm bậy.”
Vừa vào đến nhà, chị nói tiếp: “Chị có xem tin nhắn của em. Anh L. có nhắn tin với chị, chị nói rõ là không muốn tiếp tục như thế, chỉ càng làm phức tạp thêm sự việc đã xảy ra. Chị không muốn làm gì có lỗi với gia đình mình hết. Anh L. có gọi điện mấy lần, chị cương quyết không bắt máy. Việc chị làm coi như là chị trả lời với em rồi. Em cũng đừng nhắn tin cho chị, kẻo anh P. xem được không tốt cho chị và em. Chị xin em hãy thôi không theo chị nữa nhé. Chị hứa với em là chị sẽ dứt khoát với anh L. “
– “Em thông cảm cho chị mà. Bản năng ai cũng muốn được thỏa mãn, huống hồ chị bị kìm nén vậy, nên em cũng chả trách cứ chị làm như vậy. Chị biết dừng lại như vậy là em mừng rồi. Cũng tội cho chị, giờ chị phải nhịn và chịu đựng, bởi anh P. cũng không thỏa mãn, không ham muốn làm thường xuyên, có chăng là trả bài qua loa cho chị.”
Chị đỏ mặt, lúng túng cuối mặt không nói gì. Thấy vậy, vội quàng tay ôm chị thật chặt vào lòng. Chị có vẻ dùng dằng muốn đẩy ra “Đừng làm vậy em, lỡ có ai đến thì chết mất. Chị nói rồi, chị không muốn có chuyện gì hết với em. Bỏ chị ra đi em.”