Tôi, nữ thần của tôi và Hoàng - Chương 5
Phần 5:
Ngày hôm sau, khi tỉnh dậy có hai thứ đập vào mắt tôi đầu tiên: bộ ngực trễ nải của mẹ khi cúi xuống gọi tôi dậy ăn sáng và tin nhắn xin lỗi của thằng Hoàng. Tôi để ý tới thứ đầu tiên hơn, đặc biệt sau vụ hôm qua.
-Dậy ăn sáng đi, mẹ nấu rồi kìa.
Tôi đánh răng, rửa mặt, ngồi vào bàn rồi nhắn tin trả lời.
-Ừ không sao đâu. Sau này đừng giỡn kiểu đó nữa là được.
Ngay khi tôi động đũa thì mẹ cũng đội nón lá, chuẩn bị ra ngoài
-Mẹ đi đâu thế?
-Đi xin việc.
-Mới thứ 7 mà. Sao không để sang đầu tuần?
-Thôi tranh thủ chứ sắp tới đóng tiền học rồi. Mẹ đi ở nhà canh nhà nhé.
Tôi chuẩn bị cho một buổi sáng nghỉ học yên tĩnh thì thấy thấy lại có người tới quấy rầy: thằng Hoàng. Nó mới vừa tới, đứng ở cổng chào mẹ tôi. Mẹ tôi cười chào nói vài câu với nó rồi đi, tôi đoán chắc là bảo tôi ở trong nhà.
-Ê hết giận tao chưa mày?- Nó tiến lại ngồi đối diện.
-Không thấy tin nhắn tao à?
-Thấy rồi, nhưng qua đây hỏi cho chắc. Huề nhé, tao không có ý gì cả.
-Ừ, huề.
Nhớ lại vẻ mặt hôm đó của Hoàng khó có thể bảo nó thật sự không có ý gì. Một vẻ mặt tò mò, háo hức, đầy kích động trước nhục dục như gã trai tân lần đầu được làm tình. Nhưng thôi, không bất ngờ lắm, nó vốn hư hỏng mà. Mà nhắc tới hư hỏng, liệu tôi có ngoan hơn được là bao?
-À mà tao tha lỗi mày rồi, còn việc gì nữa không?- Tôi hỏi.
-Thì rảnh rỗi không có gì làm qua chơi với mày, mà mẹ mày đi đâu thế?
-Đi xin việc.
-À… Mẹ mày cần việc gấp thế à?
-Ừ nhà tao vốn khó khăn mà. Sắp tới đóng tiền lại bị nhà máy cho nghỉ mới chết.
Hoàng gật gù, rồi lại hỏi một câu chẳng liên quan.
-Phòng đó là phòng ngủ mày à?
-Không, phòng mẹ tao. Kế bên mới là phòng tao. Sao lại hỏi thế?
-Không có gì. Hỏi cho biết thôi.- Nó đáp, rồi lái sang chuyện khác.
Tôi và Hoàng ngồi nói chuyện tầm phào cả buổi sáng còn lại ngày hôm đó. Đầu giờ trưa, tôi thấy mẹ đã về từ buổi xin việc, bèn chạy ra đón. Nhìn dáng vẻ thất thểu của mẹ, tôi đoán được ngay kết quả, không hỏi thêm tránh mẹ buồn.
-Mẹ mới về.
-Ừ. Ủa thằng Hoàng về rồi hả?
-Đâu có. Nó ở đây mà? Mà nó đâu rồi nhỉ?- Tôi cũng thấy lạ khi nó tự dưng biến mất tiêu.
Bất chợt từ trong nhà, Hoàng ba chân bốn cẳng chạy tới, mặt đỏ gấc, nhễ nhại mồ hôi như vừa làm gì đó tập trung mà hồi hộp dữ dội.
-Dì mới đi xin việc về hả dì?
-Ai nói con biết dì đi xin việc?
-Dạ Quân mới nói.
-Ừ dì mới đi xin việc.
Trái với sự tinh tế của tôi, nó chẳng thấy được gì từ vẻ ủ rũ từ mẹ, hỏi tiếp:
-Được không dì?
-Không con, họ đủ người rồi.- Mẹ đáp với giọng trầm buồn.
Cơ mà có thứ khác đáng chú ý hơn tông giọng mẹ tôi. Ở túi quần sau của Hoàng, cái gì đó màu hồng, tựa bằng vải, không lẽ là giẻ lau, lòi ra chút ít, cứ như người nhét nhét nó trong lúc khẩn trương gấp rút, khiến nó chẳng thể nào nằm trọn trong túi.
Khi tôi vẫn đang cố nhìn kĩ xem đó là gì thì Hoàng nói tiếp:
-Dạ thôi chào dì nhé, con có việc phải về nhà gấp.
-Ừ con v…
Chẳng đợi mẹ tôi hoàn thành nốt câu, nó đã chạy vội đi, trông như có việc cần kíp lắm.
-Bạn con sao thế?
Mẹ tôi thắc mắc, nhưng quả thật tôi chịu, nhướn vai đáp:
-Con cũng không biết.
Tối đó, khi chuẩn bị đánh răng đi ngủ, tôi thấy mẹ loay hoay tìm gì đó.
-Mẹ tìm gì thế? Cần con phụ không?
-Quần lót. Mẹ để trong giỏ đồ dơ trong phòng, giờ đem đi giặt thì không thấy đâu nữa.
Nói xong, mẹ lại quỳ xuống kiếm dưới gầm giường thử, nhưng may mắn không mỉm cười.
Bất kể là tôi để ý đến cặp mông tròn trịa đang chu lên sau lớp quần mẹ hơn, tôi vẫn đáp:
-Có thể lộn trong đống đồ dơ.
-Sao lẫn được. Nhiều thì không nói chứ trong đó có mấy bộ à, sao lộn được.
-Mà nó màu gì để con biết kiếm phụ?
-Màu hồng.
Tôi bắt đầu loay hoay như mẹ, nhưng vô ích. Biết việc này chẳng đi đến đâu, tôi bảo:
-Chắc mẹ giặt rồi để trong tủ mà nhớ lộn chưa giặt đó.
Có vẻ mẹ không cảm thấy câu trả lời tôi thỏa đáng cho lắm, nhưng do chẳng thể tìm ra ngay món đồ mất để chứng minh giả thuyết tôi sai, mẹ tự thuyết phục mình là tôi đúng.
-Ừ chắc vậy. Thế thôi, con đi ngủ đi, mẹ đi giặt đồ đây.
-Mẹ cũng đi ngủ sớm đi nhé.- Tôi đáp, đi đánh rằng rồi lên giường chìm vào giấc ngủ.
Thưa độc giả, mẹ tôi do không biết những thứ cần biết còn tôi thì lại bị đường cong mông mẹ làm mụ mị nên đều đã bó tay không thể tìm ra món đồ mất. Nhưng độc giả, những người sáng suốt nhất, liệu các bạn có thể trả lời cho tôi biết rằng quần lót mẹ tôi đâu rồi không, cái màu hồng ấy?