Tôi, nữ thần của tôi và Hoàng - Chương 13
Phần 13:
Nói thì dễ hơn làm, dù rất cố gắng, nhưng tôi vẫn chẳng có cách nào hành xử vui vẻ như mẹ con tôi vốn dĩ nữa. Tôi chỉ có thể tỏ ra mình ổn, chứ không thể thực sự ổn được.
-Về rồi hả?
-… Phải.
-Mẹ thấy con hôm nay lạ lắm. Quân có giận gì mẹ không?
Mẹ quả nhiên nhìn thấu được tâm can, cái ổn giả tạo của tôi. Nhưng rồi sao cơ chứ? Mọi thứ chẳng thể như xưa được. Tôi ước mình có thể ôm chằm lấy mẹ mà khóc òa như ngày nào. Tôi cố gắng đáp:
-Con ổn.
Giây phút này thật khó khăn. Tôi hay nghe lũ bạn nói về cảm giác thất tình, liệu nó có khác cảm xúc rối như tơ vò giờ đây của tôi là bao. Tôi định bước vào phòng, nhưng mẹ lại nói thêm:
-Con nhắn… Hoàng tối nay qua nhà mình dùng bữa nhé. Mẹ muốn cảm ơn nó đã giúp mẹ con mình qua cơn túng thiếu.- Có chút gì đó khó chịu khi nhắc đến Hoàng trên gương mặt mẹ, nhưng sao mà khó chịu được cơ chứ?
“Mẹ con mình” hay chỉ mỗi mẹ? Cảm xúc lại đè nén tôi lần nữa, nhưng nhờ khoảng thời gian suy nghĩ ban nãy, vơi bớt đi chút ít. Tôi không nên cản trở hạnh phúc của mẹ.
-Được, con sẽ nhắn.
-Lại là một ngày dài.- Tôi thở dài.
Được mời, Hoàng xuất hiện đúng giờ cùng một thùng bia.
-Con mua nhiều thế làm gì? Mẹ đâu thích uống bia, Quân thì không biết uống.
-Có sau đâu mẹ. “Đô” con tốt lắm.
Tôi nhìn hai người họ cười nói vui vẻ, chỉ biết im lặng nhìn. Mãi đến khi đồ ăn được mẹ bày ra bàn và Hoàng hỏi uống bia không tôi mới phản ứng.
-Quân không biết uống đâu.- Mẹ phản đối.
-Con uống được.- Tôi đáp, đưa li ra trước, như khẳng định lại câu nói.
Tại sao tôi phải nghe lời mẹ nữa cơ chứ? Huống hồ tôi nghe người ta bảo, bia có thể làm ta say, và say có thể làm ta quên đi nỗi buồn, dù là tạm thời.
-Uống chút thôi đó.- Mẹ dặn dò, điều mà đối với tôi thật thừa thãi.
-Hoàng à, con cho mẹ cảm ơn nhé. Không có con mẹ cũng chẳng biết kiếm đâu ra số tiền đó để trang trải gia đình.
-Có gì đâu mẹ, mẹ con cả mà, không cần khách sáo.- Hoàng vừa uống vừa đáp.
Hừ, giờ này mà vẫn mẹ mẹ con con? Quá sức giả tạo. Tôi chẳng buồn động đũa, uống trọn ly bia đầu đời. Một mùi vị đắng nghét chạy quanh đầu lưỡi, có sao, chẳng thể đắng bằng nỗi buồn được, và chút bọt khiến tôi ho sặc sụa, làm cả hai người họ phải hỏi thăm cho có, nhận được cái xua tay không sao từ tôi mới yên tâm tiếp tục nói chuyện.
-À mà mẹ cho con xin lỗi chuyện đó nhé. Con không cố ý.- Hoàng gãi gãi đầu.
-Không sao mẹ quên rồi. Mai mốt đừng làm thế nữa là được.- Mẹ nói với đôi má ửng hồng.
Hừ, có gì mà để xin lỗi kia chứ? Tôi mới là người cần được xin lỗi này! Các người có biết các người làm tôi đau đớn cỡ nào không? Tôi lại nốc cạn một lon bia khác. Họ cứ ngồi đó vui vẻ trò chuyện, còn tôi cứ ngồi đó làm từ lon này qua lon khác. Nhưng quái lạ, tôi cảm giác mình đã say, nhưng sao không thấy hết buồn? Do tôi uống tốt, vẫn tỉnh táo dù uống nhiều hay do người ta nói sai, cơn say chẳng thể làm vơi đi nỗi buồn mà ngược lại, nó đẩy nỗi buồn tới vô hạn.
Chẳng mấy chốc mà tiệc tàn. Cả hai người họ đều say, nhưng chẳng là gì so với tôi. Tưởng chừng nếu không nhờ nỗi buồn giữ tôi tỉnh táo thì tôi đã ngã vật ra đất rồi. Hoàng về phòng ngủ trước, thế là chỉ còn một kẻ phản bội.
-Làm gì mà con uống dữ thế? Con có bao giờ uống đâu?
-Mẹ cũng thế, có uống bao giờ đâu, sao cũng uống nhiều vậy?
-Tại Hoàng nó mời dữ quá, không uống sợ nó buồn.
Phải rồi. Hoàng! Hoàng! Hoàng! Có nó nên mẹ phải thay đổi chứ gì? Kể cả chà đạp con trai mình! Tôi muốn gào lên như thế nhưng những suy nghĩ ban sáng đã ghìm tôi lại.
-Phải, đúng rồi, Hoàng, đừng làm nó buồn.
-Hoàng nó ngủ rồi, giờ còn hai mẹ con mình thôi, nhậu đi.
-Phải, nhậu.
Gọi là nhậu chứ mẹ tôi chẳng nhậu được bao nhiêu, chỉ cố được lon nữa là ngủ say. Người đang vui thường say nhanh lắm. Tôi buộc phải đỡ mẹ vào phòng, đặt nằm lên giường. Tôi ngồi cạnh, ngắm nhìn mẹ như nhìn nỗi đau của mình. Nữ thần của tôi vẫn thật đẹp, thật quyết rũ bất chấp là khi đang say, khi không còn yêu thương tôi nữa. Rồi tôi nhìn xuống bầu ngực. Thường lúc này tôi sẽ sang phòng mẹ mà đòi bú tí, và mẹ sẽ luôn luôn đồng ý. Nghĩ tới đây chợt tôi thấy nhói lên. Mẹ đã chẳng còn thuộc về mỗi tôi nữa. Bầu vú này… sắp thuộc về Hoàng. Cơn nhói đau đột ngột chuyển hóa mạnh mẽ thành ham muốn chiếm hữu, như đứa bé con muốn đòi lại đồ chơi sau khi bị giành mất. Tôi… có nên giành lại bầu vú này không?… Nên, nên lắm. Chẳng có gì sai cả. Tôi bú vú mẹ suốt. Mẹ có tỉnh dậy cũng đồng ý thôi. Tôi tự trả lời mình, kéo hai dây váy mẹ xuống, để bộ ngực đồ sộ hiện ra rõ nét trước mặt. Bầu vú quen thuộc đây rồi! Tôi lao vào nút lấy nút để, liếm láp kĩ càng vú mẹ, thỏa mãn cực kì hệt đứa bé đã giành lại được đồ chơi. Mẹ chợt kêu khẽ lên một tiếng khiến tôi tạm dừng chốc lát, trước khi lại bị cơn say nhấn chìm. Cơn say bí tỉ của mẹ tạo cho tôi một suy nghĩ: “Tôi có muốn đi xa hơn?” Rồi như được cổ vũ bởi ham muốn chiếm hữu, tôi lập tức nói có. Tay tôi di chuyển xuống phía dưới váy, tốc lên cao. Vùng tam giác huyền bí của mẹ hiện ra thoắt ẩn thoắt hiện trước mắt tôi, đằng sau lớp quần lót mỏng. Câu hỏi khác lại nảy ra: “Mày làm thế này, mẹ mày biết được thì sẽ thất vọng vì mày thế nào?” nhưng nhanh chóng bị ham muốn chiếm hữu đẩy văng. Tôi dứt khoát kéo quần lót mẹ xuống, chiêm ngưỡng cái tam giác đen huyền bí. Đầu tôi như bốc hỏa, và ham muốn chiếm hữu trồi lên trong quần tôi, mong muốn được giải phóng. Tôi dang rộng hai chân mẹ, nhìn cho thật rõ nơi mình đã sinh ra nhiều năm về trước. Nó thật đẹp, hồng hào, bí ẩn mời gọi tôi tìm hiểu sâu bên trong. Tôi thè lưỡi liếm với trái tim đập liên hồi, sợ sệt có ai đó theo dõi hành động tày trời này. Mẹ tôi mà biết thì chắc giận tôi lắm, nhưng mà… có còn quan trọng nữa đâu khi tôi không còn tôn trọng mẹ như trước. Lưỡi tôi lên xuống, đi vòng tròn, rồi chọn điểm chính giữa xoáy sâu. Tôi không có kinh nghiệm việc này, chỉ làm theo bản năng. Và cái bản năng đó lúc này đang vẫy gọi tôi cởi quần, giải phóng cái ham muốn chiếm hữu đang căng cứng kia. Tôi làm theo, cầm nó đặt ngay cửa mình mẹ. Tôi và mẹ… sắp quan hệ ư? Hàng loạt câu hỏi lại diễn ra sau đó. Tất cả đều bị ham muốn chiếm hữu đánh bật, chỉ trừ một câu duy nhất: “Mày làm vậy, mẹ mày có hạnh phúc không?” Phải, liệu tôi làm vậy mẹ sẽ hạnh phúc chứ, hay chỉ đau đớn khi bị con mình làm nhục? Bây giờ mẹ làm tôi đau, nhưng chẳng phải mấy năm qua, tôi luôn hạnh phúc cạnh mẹ đó sao? Đây là cách tôi trả ơn à? Là phải làm mẹ đau lại ư? Không, tôi không thể. Tôi rất hận thằng Hoàng, nhưng mẹ… tôi không thể. Từ đầu chí cuối, tôi chỉ muốn làm mẹ hạnh phúc thôi! Câu hỏi đó như làn nước mát, xoa dịu phần nào nỗi đau và ham muốn chiếm hữu trong tôi lại, khiến tôi nhận ra mọi việc nãy giờ thật sai lầm, chỉ xuất phát từ lòng đố kỵ mà thôi. Phải, tôi luôn muốn chiếm hữu mẹ, nhưng không phải bằng cách này! Mày đã thông suốt rồi mà Quân, rằng mày phải chấp nhận chuyện này để mẹ mày hạnh phúc!
Tôi mặc đồ lại cho mẹ, hôn lên trán thay cho lời xin lỗi, rồi trở về phòng với tâm trạng nhẹ nhõm hẳn.