Tôi, nữ thần của tôi và Hoàng - Chương 11
Phần 11:
Tan học, tôi qua nhà Hoàng để xem thành tựu đạt được của mẹ tôi trong mấy ngày qua. Hôm này nó nghỉ học, có lẽ là để chuẩn bị thật kỹ cái thành tựu đó.
Cửa không khóa, và tôi vốn đã đến đây một lần nên chẳng thấy lạ lẫm, bước lên thẳng phòng Hoàng. Nó đang nằm trên giường, với xấp ảnh bao quanh một cách bừa bộn. Mắt nó nhìn chăm chú, còn ngón tay thì mân mê tấm ảnh cứ như người ta mân mê làn da mềm mại của người tình.
-Tao tới rồi đây.- Tôi lên tiếng, cốt để phá đi cái hành động kì quặc kia.
-À. Đây, xem đi, thành quả mấy ngày qua đấy.
Hoàng sắp xếp lại mớ ảnh, quẳng ra trước mặt tôi. Tôi cầm lên, nhận ra ngay người mẹ thân thuộc của mình nằm phía chính diện. Chà, lúc chụp thấy mẹ bối rối thế chứ lúc lên hình trông chuyên nghiệp dữ! Tôi trầm trồ, giở từng bức hình ngắm nghía.
-Chú mày nói sao? Hài lòng không?
-Ổng khen đẹp chứ sao nữa. À mà này, cho tao hỏi điều này nhé?
-Ừ hỏi đi, không cần khách sáo.- Tôi đáp với tâm trí nửa vời, vì nửa kia vẫn đặt ở chỗ xấp hình.
-Ba mày bỏ đi lâu rồi nhỉ?
-Ừ lâu rồi.
Mặc dù mẹ đôi khi vẫn buồn cho tôi vì chuyện không cha, song tôi đã quen rồi, chẳng thấy buồn hay mặc cảm, coi đó là chuyện nhỏ, phần vì thời gian chữa lành tất cả, phần vì mẹ đã thay thế mà làm nốt bổn phận người cha hoàn toàn. Mà sao tự dưng Hoàng hỏi điều này nhỉ? Có lẽ nó quan tâm tôi.
-Thế…không có ai “cua” mẹ mày sao?
Tôi đoán sai mất rồi. Ra là nó quan tâm mẹ.
-Đầy.
-Vậy…
-Dĩ nhiên là không.
-Sao…
-Mẹ tao chính chuyên lắm chứ sao. Mẹ chấp nhận ở vậy nuôi tao thôi, không đi bước nữa với ai hết.
Tôi như đoán trước được hết câu hỏi, trả lời liền mạch như thuộc bài, với một chút tự hào khi có người mẹ tuyệt vời. Có cái câu hỏi tiếp theo tôi không đoán trước được.
-Thế lỡ có một thằng vừa trẻ, vừa giàu, rất giàu luôn nhé, tán tỉnh mẹ mày thì sao? Liệu có khi nào mẹ mày chịu để có tiền nuôi mày không?
-Ai?
-Thì tao ví dụ thế.
-Thằng đó thất bại chắc.
-Sao mày biết chắc thế.
-Tại tao hiểu mẹ mình nhất chứ sao nữa. Mẹ không phải loài phụ nữ rẻ tiền đó đâu.
Chẳng hiểu câu trả lời của tôi có làm vừa lòng Hoàng không, chỉ thấy sau khi nghe xong nó ngước mặt lên trần nhà, suy tư gì đó sâu sắc lắm.
-Thế thôi không còn gì nữa tao về nhé. À mà tao lấy đống này về cho mẹ xem được không?
-Được chứ. Cứ lấy.- Nó đáp với tâm trí nửa vời, vì nửa kia vẫn đặt ở chỗ trần nhà.
Vừa về đến nhà là tôi vội cho mẹ thấy xấp hình. Mẹ ngồi ngắm chúng với sự hãnh diện, khác hẳn biểu hiện trước kia.
-Trông mẹ vui thế. Cười tủm tỉm suốt.- Tôi nhận xét.
-Chứ sao. Nhìn thấy mình cũng còn trẻ ở tuổi này, vui sao không vui.
-Thì con đã luôn nói mẹ con còn trẻ đẹp lắm mà mẹ có tin đâu.
Nói tới đây, tôi chợt nghĩ về việc mẹ tôi lấy chồng, đi tìm hạnh phúc. Mẹ còn trẻ lắm chứ, liệu mẹ có thấy cô đơn không? Dù rằng ngôi nhà này thật ấm cúng, nhưng mà phụ nữ ở hoàn cảnh như mẹ, tôi thấy đều đi thêm bước nữa cả. Tôi có ích kỉ không khi mong chờ mẹ ở mãi như thế, thuộc về mỗi mình? Mẹ có thể hi sinh vì tôi, nhưng tôi có bao giờ hi sinh cho mẹ? Dù rằng cảm giác khi nghĩ đến cảnh mẹ tôi có người đàn ông nào đó thật khó chịu, nhưng nếu đó là ý muốn của mẹ, tôi có nên học cách hi sinh? Tôi dần dà tìm ra được câu trả lời, hít một hơi thật sâu, hỏi:
-Mẹ. Sao mẹ… không lấy chồng khác?
Nghe tôi hỏi, mẹ hơi ngạc nhiên, nhưng rồi cười đáp:
-Lấy chồng làm gì?
-Để… tìm hạnh phúc.
-Con là hạnh phúc của mẹ rồi, tìm đâu nữa.
Câu nói ấy như có sức bật, bật tôi ôm chặt lấy mẹ. Hai hàng nước mắt tôi chảy ra từ lúc nào. Là do sự giải tỏa sợ hãi rằng mẹ sẽ có người đàn ông khác, hay là cảm động trước tấm lòng người mẹ. Tôi nghĩ là cả hai.
Mẹ ôn tồn nói thêm:
-Quân có nhớ hồi nhỏ, hay bảo rằng lớn sẽ cưới mẹ không?
-Nhớ.
-Thế nên mẹ sẽ chỉ ở vậy với con thôi.
Tôi hơi băn khoăn trước điều mới được nghe. Mẹ nói nó với nghĩa đen, hay chỉ là lời bông đùa của người mẹ với người con, lời ẩn dụ rằng mẹ sẽ ở với tôi suốt đời, nhưng chỉ với tư cách là người mẹ. Tôi không đủ can đảm tìm ra sự thật, chỉ hỏi lại:
-Thế mẹ con mình sẽ mãi mãi như thế này nhé?
-Ừ mãi mãi như thế này. Nhưng mà chẳng phải con muốn mẹ coi Hoàng ngang con sao?
-Không con đổi ý rồi. Con phải là số một của mẹ. Nó số hai thôi.
Mẹ ôm chặt tôi, như một lời hứa. Chẳng cần từ nào nhưng tôi tin tưởng mẹ tuyệt đối. Vậy là từ nay, tôi chẳng cần phải lo viễn cảnh mẹ ở bên người đàn ông nào khác cả. Cũng là một cách chiếm hữu…
Cuối ngày, Hoàng đến, không quên mang số tiền thỏa thuận. Nó trao mẹ tôi tận tay, kèm lời khen:
-Mẹ làm tốt lắm.
-Thật không biết phải cảm ơn con ra sao Hoàng à. Số tiền này giúp mẹ được nhiều thứ lắm. À mà cho mẹ gặp chú con được không, mẹ muốn cảm ơn một tiếng.
-Dạ chú con ổng đi làm, bận lắm. Có gì con chuyển lời dùm cho, mẹ yên tâm.
Hoàng định ra về, nhưng rồi cơn mưa bất chợt khiến nó nghĩ lại. Mẹ tôi thấy thế cũng bảo:
-Trời mưa rồi, con ở lại đợi hết mưa hẵng về không ướt bệnh.
Nhưng cơn mưa không chỉ là cơn mưa rào, nó là cơn mưa dông, thường kéo dài tận sáng hôm sau. Không còn cách nào khác, mãi không thấy mưa tạnh, mẹ kêu Hoàng ngủ lại một đêm, chung phòng với tôi, không có gì phải ngại cả.
-Dạ, thế thì làm phiền mẹ quá.
-Có gì đâu, con cũng là người nhà mà. Cứ ngủ lại một đêm.
Vậy là như mẹ sắp xếp, tôi và Hoàng ngủ chung giường, tôi phía trong nó phía ngoài.
-Làm phiền mày nhé.- Hoàng nói.
-Có gì đâu mà phiền, ngủ đi.- Tôi nói, quay mặt vào tường.
Giục Hoàng ngủ nhưng tôi lại chẳng thể ngủ ngay, có lẽ vì tiếng đùng đùng của sấm chớp và ào ào của cơn mưa. Tôi nằm đó trằn trọc mãi, nhận thấy có ánh đèn leo lắt từ phòng khách len lỏi vào phòng qua khe cửa hẹp. Hình như mẹ cũng chưa ngủ, ngồi ngoài phòng khách làm gì đó. Mà không chỉ hai mẹ con chúng tôi mất ngủ, còn cả Hoàng nữa. Tôi cảm giác được sau lưng mình Hoàng vừa ngồi dậy, rón rén bước ra ngoài. Đêm hôm khuya khoắt nó không ngủ mà đi đâu thế kia? Chắc là đi vệ sinh. Tôi nằm đó lăn lộn thêm chút nữa, cố ngủ nhưng không thể, trước khi cơn buồn tiểu làm phiền mình. Bực mình, tôi ngồi dậy, mở cửa bước ra, nhưng rồi chứng kiến cảnh mà có nằm mơ cũng chẳng thể tin nổi. Cảnh tượng này khiến tôi quên hẳn cơn buồn tiểu, phải khép nép bên cạnh cửa, chỉ dám he hé đôi mắt mà nhìn.
Hoàng đang ôm hôn mẹ tôi, hay chính xác hơn là ngấu nghiến miệng mẹ, tay xoa bóp cặp mông. Thật không thể tin được! Chuyện gì đang xảy ra thế này!? Sao có thể…? Một cảm giác tiêu cực nhanh chóng bao trùm lấy tôi, như con bạch tuột khổng lồ vươn vòi túm lấy nạn nhân, quấn chặt xúc tu. Xúc tu đó bóp ngạt lồng ngực tôi, càng lúc càng chặt, chẳng thể thở nổi! Không, không phải là thật! Đúng rồi, đây là cơn mơ. Một ác mộng khủng khiếp! Nhưng con bạch tuột chẳng để tôi tự huyễn hoặc mình lâu, co bóp vòi nó lần nữa. Tôi càng cố thuyết phục mình, nó càng bóp mạnh, khiến mọi giác quan trong tôi như bừng tỉnh, chấp nhận sự thật phũ phàng. Đây, đây… là thật.
Vẻ mặt dâm đãng của Hoàng chợt tái hiện lần nữa. Gương mặt đó to lớn, chi tiết và sinh động khó tả. Tôi chẳng muốn thấy nó nữa, nhưng nó cứ hiển hiện trước mắt trêu ngươi. Tôi buộc phải nhìn nhận lại mọi việc. Hóa ra tôi đã lầm! Không phải tôi nghĩ xấu cho Hoàng, mà là nghĩ đúng! Nó cũng như tôi, muốn chiếm đoạt người cả hai gọi là mẹ kia! Những gì nó hỏi tôi… chẳng phải đã quá rõ ràng hay sao? Khoan, có khi nào tôi lại nghĩ xấu cho người bạn thân, người anh em kia không? Tôi rất muốn nói có, nhưng sự thật bày ra trước mắt bắt tôi phải thừa nhận. Thì ra cái bản ngã đại diện cho lẽ phải mà tôi hằng tuân theo chẳng phải là lẽ phải mà là mù quáng, còn cái bản ngã tồi tệ mà tôi luôn sỉ vả hóa ra lại là trực giác. Ôi tôi là thằng ngu! Tôi đã luôn nghi ngờ bản thân mình, dù nó đang cố bảo vệ tôi! Chân tôi mềm ra như bún, chẳng thể đứng nổi nữa, khụy xuống. Tôi cố bò lại lên giường, nằm đó với trái tim tổn thương. Một suy nghĩ chợt bùng lên: liệu tôi có nên ra ngoài kia mà bắt quả tang? Nhưng bắt quả tang gì cơ chứ? Nếu mẹ tôi muốn vậy, thì là con tôi còn có thể làm gì?…
Nhưng mẹ đã hứa! Phải, mẹ đã hứa với tôi. Mẹ chưa từng gạt tôi mà. Nghĩ tới đây, cảm giác bị phản bội bắt đầu thế chỗ cho con bạch tuột. Nó không bóp ngạt tôi ngay, mà thay vào đó rỉa tan tâm hồn tôi, giống như bầy kiến rỉa nát con cá vô phúc lên bờ. Đột ngột cửa phòng lại mở, Hoàng bước vào, nằm cạnh tôi, dấy lên trong tôi một câu hỏi khác: liệu tôi có nên ngồi dậy, đối mặt tên tình địch? Tôi chẳng thể tìm đâu ra bản lĩnh, co rút trong cái mền, để bóng tối, sự cắn rứt và tiếng mưa trừng phạt mình. Mẹ, con có thể nhìn lầm thằng Hoàng, nhưng mẹ, chính mẹ cũng gạt con sao? Tôi biết rằng đêm nay sẽ dài lắm…