Tôi, nữ thần của tôi và Hoàng - Chương 1
Lời tác giả
Chào mọi người, vậy là đã lâu lắm rồi kể từ tác phẩm lần trước tôi mới lại có dịp viết tiếp tác phẩm thứ hai. Ở tác phẩm lần này, tôi sẽ đổi góc nhìn nhân vật nam thay vì là nữ, coi như là thử sức bản thân. Mong độc giả sẽ có những giờ phút đọc truyện thư giãn.
Phần 1:
Tôi là đứa trẻ may mắn nhất trên đời. Bởi dù sinh ra không cao to, thể trạng yếu ớt, cận nặng và tính cách có phần nhu nhược, gia cảnh lại khó khăn do ba bỏ đi sớm nhưng tôi có một người mẹ trên cả tuyệt vời. Tuyệt như thế nào ư? Thứ nhất mẹ là người phụ nữ đẹp nhất. Mẹ mới ngoài 30 nhưng trông còn trẻ hơn, gặp ngoài đời chẳng ai biết là gái một con. Mẹ cực kì nổi bật với vóc dáng cao, cơ thể đầy đặn và mái tóc đen dài cùng làn da trắng. Chưa kể đôi mắt bồ câu to tròn cùng với nụ cười hiền hậu có thể khiến bất cứ người đàn ông nào xiêu lòng nữa chứ! Thứ hai mẹ thương tôi vô cùng. Không biết có phải do thương tôi sinh ra yếu đuối, hay là trẻ không cha mà mẹ tôi rất chiều tôi, chẳng bao giờ trách mắng tôi cái gì. Nhà đơn chiết có mỗi hai mẹ con nên mẹ phải làm việc gấp đôi để nuôi tôi ăn học. Ấy vậy mà mẹ chưa bao giờ kêu ca câu nào. Mẹ bảo tôi là niềm hạnh phúc duy nhất còn lại đời mẹ, nên dù có hi sinh thế nào mẹ cũng cam. Nói chung mẹ tôi là chuẩn mực hoàn hảo cho từ “Mẹ hiền”. Tôi thương mẹ nên cố học hành chăm chỉ, chỉ còn nửa kì học nữa thôi là tôi sẽ đậu lớp 10. Tôi quyết chí phải đậu thật cao để khiến mẹ tự hào! Cuộc sống mẹ con tôi cứ thế mà trôi, dù đạm bạc nhưng thật yên bình, mẹ con hạnh phúc có nhau. Vật chất thiếu thốn đủ đường nhưng đối với tôi thật đủ đầy, bởi tôi còn có thể đòi hỏi gì hơn khi đời đã cho tôi người mẹ tuyệt vời nhường này.
Sáng hôm đó vẫn như mọi ngày tôi ngồi trong lớp chăm chú nghe giảng. Đột ngột có một người lạ hoắc mặc đồng phục giống tôi bước vào. Cô giáo bèn giới thiệu:
-Cả lớp trật tự! Cô xin giới thiệu đây là Hoàng, học sinh mới của lớp ta. Bạn mới chuyển trường đến đây, và sẽ học chung với các em ở học kì cuối này.
Tôi ngước nhìn thằng Hoàng. Nó có làn da đen nhẻm, không cao lắm nhưng dày người. Ơ? Mà nó bằng tuổi mình sao mặt già thế không biết? Mặt đầy mụn, mắt lại ti hí nên khi nó cố cười xã giao trông không khác gì con lươn. Song trông nó lại có vẻ con nhà giàu có nên nhìn chung dễ coi hơn phần nào. Tôi là tôi nghi nó đúp lớp bị trường cũ đuổi phải chuyển qua đây lắm. Hi vọng cô giáo cho nó ngồi xa xa chỗ tôi để khỏi bị làm phiền.
-Quân! Em phụ trách kèm bạn Hoàng nhé. Bạn học khá yếu. Hoàng em tới ngồi cạnh Quân đi.
Cô nói, cười tươi như thể vừa làm ơn cho tôi, nhưng rõ ràng đây là cục nợ đời.
Nó bước tới ngồi cạnh tôi, cười xã giao. Tôi cũng cố giấu đi vẻ mặt bất mãn mà cười với nó cho lịch sự.
Bữa học lại tiếp diễn. Tôi để ý thấy rằng trong khi cả lớp đang chú ý bài giảng mà cô thao thao bất tuyệt trên bục thì thằng Hoàng lại hí hoáy cái điện thoại. Hỏi sao không học ngu sao được? Tôi còn để ý thấy điện thoại nó xài là điện thoại đời mới nhất cực đắt. Đoán chẳng sai đi đâu được. Đúng là con nhà giàu học dốt như tôi đoán ban đầu! Tôi định kệ xác nó nhưng nghĩ lại thì cô nhờ mình kèm nó mình cần có chút trách nhiệm, thế là tôi nói:
-Sao mày không nghe giảng?
-Nghe làm mẹ gì cho mệt? Thi mấy điểm thì ba tao cũng kiếm được trường cho tao học thôi.
-Thế sao mày không ở trường cũ mà lại chuyển qua đây?
-À tao…đánh nhau nên bị đuổi.
Nó đáp gỏn lọn, nhìn tôi cười nhếch mép.
Lần này thì tôi chính thức mặc kệ nó, tập trung học. Dù sao cũng chẳng có gì quan trọng hơn việc tôi đậu thật cao để khiến mẹ vui lòng.
Tan học tôi trở về nhà, thấy mẹ cũng đã tan ca từ nhà máy về từ lúc nào, mặt trông đăm chiêu lắm.
-Có chuyện gì vậy mẹ?- Tôi lo lắng hỏi.
-À không có gì đâu. Thôi đi tắm đi rồi mẹ dọn cơm.
Trong bữa cơm, tôi cố hỏi mẹ lần nữa. Nhưng rồi mẹ đánh trống lảng bằng cách hỏi ngược lại tôi:
-Trong lớp có gì mới không?
-Dạ có. Có 1 học sinh mới chuyển đến, mà nó học dở lắm, cô giáo bảo con kèm.
-Ừ coi giúp được gì bạn thì giúp nhé.
Tôi vẫn thấy sự ưu tư lạ lùng hiện hữu trên mắt mẹ nên không phiền mẹ suy nghĩ nữa, ăn cho xong bữa.
Tối đến, tôi ôm gối sang phòng mẹ ngủ.
-Cho con ngủ chung nhé?
Nhà tôi không rộng nhưng vẫn có đủ hai phòng cho hai mẹ con. Nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn sang ngủ cùng mẹ, tiện tâm sự. Mẹ con tôi trước giờ luôn rất gắn bó với nhau nên đối với mẹ đây là chuyện thường. Mẹ vui vẻ đồng ý như mọi lần, thế là tôi nhảy tọt lên giường nằm cạnh.
Mẹ không nằm mà ngồi dựa vào tượng, mắt nhìn xa xăm về một hướng như đang mải suy nghĩ về chuyện gì. Tôi lại hỏi mẹ lần nữa:
-Ở nhà máy có việc gì hả mẹ?
Lần này mẹ mới nói thật:
-Ừ nhà máy phải cho nghỉ bớt công nhân. Mẹ cũng nằm trong số đó.
-Không sao đâu mẹ đừng lo. Mẹ rồi sẽ kiếm được việc khác nhanh thôi.
-Ừ nhưng mà sắp tới tháng đống tiền học cho con rồi…- Mẹ đáp, tay vuốt ve mái tóc tôi.
Tôi nằm trên đùi mẹ, ngước nhìn lên. Nữ thần trong lòng tôi vẫn thật đẹp dù nét buồn đã làm mai một đi chút ít. Tôi muốn làm mẹ vui lên để có thể ngắm nhìn vẻ đẹp đó một cách hoàn hảo, bèn nói:
-Mẹ này, xếp hạng điểm số con đứng đầu lớp đó.
Đúng như tôi mong, câu nói của tôi phần nào có tác dụng, khi gương mặt mẹ đã phấn chấn hơn.
-Thật không?
-Thật chứ sao không.
-Con mẹ giỏi quá!
Tôi là niềm hi vọng duy nhất đời mẹ nên với mẹ tôi không có gì hạnh phúc hơn niềm hi vọng đó ngày vụt sáng.
-Mà mẹ ơi con muốn… – Tôi với với tông giọng nhọng nhẽo của một đứa bé đang làm nũng mẹ.
Mẹ nhìn tôi nhoẻn miệng cười với ánh mắt của người mẹ hiểu con mình muốn gì.
-Lớn chừng này mà còn…
Mẹ nói, tay tụt hai dây váy xuống, để lộ bầu vú căng tròn trắng mịn.
-…bú vú mẹ. Không sợ người ta cười.
-Có sao đâu? Vú mẹ con con bú. Ai cười hở mười cái răng.
Nói ra thì thật ngại nhưng tôi ở tuổi này vẫn chưa cai bú mẹ. Đối với mọi người thì việc này thật lạ nhưng với tôi thì thật bình thường, bởi đây là hành động gắn kết nhất của hai mẹ con. Đứa con nào mới sinh ra chẳng bú ti mẹ? Nhỏ bú được thì lớn bú được có sau đâu? Và may mắn cho tôi khi có một người mẹ luôn chiều tôi hết mực, mẹ cũng chưa bao giờ từ chối. Dĩ nhiên đây là bí mật nhỏ trong nhà.
Và có lẽ tôi nên làm rõ thêm rằng việc này đối với mẹ con tôi là hoàn toàn trong sáng. Đúng là đôi khi sự hơi không trong sáng trong quần tôi diễn ra khi cứng lên, nhưng nhìn chung nó vẫn xuất phát từ tình mẫu tử đơn thuần. Tôi không bao giờ dám vấy bẩn nữ thần của mình như trong mấy bộ phim người lớn vô tình xem được, dù thật lòng tôi trong giấc mơ tôi có nghĩ đến, rằng… sau khi học xong tôi cưới mẹ và hai mẹ con sống hạnh phúc trong căn nhà nhỏ này, rằng tôi sẽ làm mẹ hạnh phúc hơn ba… Tôi biết mong ước này thật sai trái nhưng…biết đâu được, khi mẹ rất thương tôi mà tôi cũng rất thương mẹ. Tình mẫu tử có thể phát triển thành thứ tình cảm lớn lao nào hơn thì sao, như tình yêu chẳng hạn.
Không nghĩ nữa, tôi bước vào thiên đường của mình, ngậm lấy vú mẹ mà mút. Mọi thứ sau đó diễn ra như cơn mê, nhòe đi trong sự lâng lâng khó tả. Và như bao đứa trẻ thích bú vú mẹ khác, tôi chìm vào giấc ngủ say. Đời người còn gì sướng hơn là ấp vú mẹ.