Tội Lỗi - Chương 33
Nói đến đây thì cổng nhà e cũng đã thấp thóang hiện ra, tôi dừng xe cho em xuống không quên đặt lên môi em một nụ hôn thật dài với lời nói thì thầm “Anh yêu em”, em hạnh phúc đôi má đỏ bừng cũng khẽ thì thào “Em cũng yêu anh” rồi chạy vào nhà để vang lại tiếng cười khúc khích tràn đầy hạnh phúc. Bóng em khuất rồi tôi mới nở nụ cười đắc thắng “Vậy là ổn rồi! Bước tiếp theo để em quen thuộc với ngôi nhà và gia đình tôi đã xong” tôi chỉ cần lựa đúng ngày và làm em mất cảnh giác thì em sẽ thuộc về tôi mãi mãi mãi mãi. Tôi phóng đi như một bóng ma trên đường, bóng tối lặng lẽ bao trùm lên con đường về nhà của tôi nhưng dường như nó không thể tối hơn cái đầu óc tôi bây giờ được.
Vào một buổi sáng thứ năm tôi uể oải vươn mình tỉnh giấc trong tiếng đồng hồ báo thức đầu giường reo vang. Với tay tắt đồng hồ, vào nhà wc đánh răng rửa mặt, thay quần áo sửa soạn qua nhà đón em rồi cùng đi học(từ ngày có xe tôi đón e và đưa em đi học về). Mẹ đã đi làm bố đi công tác mấy hôm chưa về nên nhà vắng hoe, dắt con bọ ngựa ra để đi học vô tình liếc lên cuốn lịch tôi giật mình khi nhìn thấy cái dấu đỏ chói tôi đánh ở góc lịch. “Suyt quên hôm nay là ngày “nhạy cảm” của em” tôi tự bảo mình rồi dắt vội xe vào nhà thay lại quần áo ngủ rồi leo lên giường ngủ tiếp. Chẳng mấy chốc tiếng chuông điện thoại đã reo vang, chắc mẩm là e không thấy tôi đến đón nên lo lắng gọi điện tôi cố để cái giọng mình thật mệt mỏi nhấc máy “alo”, giọng e lo lắng bên đầu dây “Anh bị sao thế! Không đi học ah!” tôi cố bịa lời trong cái giọng không thể yếu ớt hơn “Anh thấy mệt quá! Người cứ bải hoải! Họng đắng ngắt chẳng hiểu bị sao”, em hốt hoảng “Chết! hay anh bị cảm rồi! cặp nhiệt độ chưa? Ăn gì chưa? Uống thuốc chưa..” và một lọat câu hỏi quan tâm khác mà tôi không thể nhớ hết được vì tôi chỉ trả lời 1 câu duy nhất “Chưa”. Em tiếp lời “Anh nghỉ đi một tí, xuống nhà ăn tạm cái gì với cặp nhiệt độ trước đi nhé! Lát em kiểm tra xong sẽ xin phép về sớm rồi qua với anh! Chắc lại cảm rồi! Cứ phong phanh cho lắm vào” rồi em cúp máy. Tôi cúp máy nở nụ cười khóai chí “Vậy là xong rồi! Bây giờ chuẩn bị kịch bản cho phần tiếp theo”. Kéo lại rèm che kín phòng, lấy cốc nước với vỏ thuốc để sẵn đầu giường không quên kèm theo cái cặp nhiệt độ, chưa hài lòng tôi còn dán thêm 2 miếng salopas vào thái dương. Soi lại vào gương tự hài lòng với bộ dạng bệnh tật của mình tôi xuống nhà ăn sáng rồi bật tivi xem phim trong lúc chờ em đến.
Bộ phim tình cảm sướt mướt đang chiếu dở thì tiếng chuông cửa nhà vang lên, tắt vội cái ti vi bật người khỏi sa lông tôi bước đi trong bộ dạng không thể thểu não hơn ra mở cửa. Em đứng ngòai khuôn mặt đầy lo lắng, mái tóc bết lại vì mồ hôi, hơi thở gấp gáp vì phải đạp xe hết tốc lực, chiếc áo phông e mặc cũng lấm tấm mồ hôi làm tôi cũng thấy hơi áy náy. Em chạy vội vào sờ tay lên trán tôi “oh mát đấy chứ! Chắc không bị sốt” tôi liếm môi “chắc do anh vừa uống hạ sốt” em dắt xe vào kéo vội cánh cửa sợ gió lùa làm tôi ốm lại “Anh lên phòng nằm đi để e pha nước cam với nấu cháo cho”. Tôi bước xiêu vẹo lên phòng trong giọng nói đầy lo lắng của em “Đi cẩn thận! Thanh niên gì mà dễ ốm thế”.
Tôi vào phòng nằm vắt tay lên trán suy tính các bước tiếp theo “Em cứ lo lắng chăm bẵm thế này thì tinh thần đâu mà “chiến” bây giờ” đang nằm vắt óc thì em đã bước vào phòng trên tay là tô cháo hành ngào ngạt. Nhìn bát cháo hành mà tôi ngán ngẩm nghĩ “Trước chí phèo “chén” thị nở rồi mới chén cháo, còn mình giờ thì phải ăn cháo mà còn chưa rõ ăn xong có được ăn gì nữa không”. Bát cháo nóng bỏng mồm mà e cứ ép tôi ăn nóng thì mới ra mồ hôi nhanh khỏi ốm, cố gắng mãi cũng xong cái bát cháo hành nóng bỏng miệng. Chưa kịp thở tôi đã thấy e đưa cốc nước cam to uỵch bắt tôi uống hết. Lại há mồm dốc sức uống cho hết cốc nước cam thấy nước cam sao hôm nay đắng thế. Chưa hết em còn đưa cho tôi mấy viên thuốc bắt uống khiến tôi phải chối đây đẩy bảo em là thuốc vừa uống rồi vỏ thuốc còn trên bàn kia kìa em mới tha cho tôi. Xong xuôi e dọn dẹp mọi thứ rồi ra cửa định kéo rèm làm tôi phải bật dậy nhanh hơn cả người khỏe “Đừng đừng! anh sợ gió lắm, với lại đang sốt để nắng vào người nó dễ ốm lại lắm” em mới thôi.
E vào giường ngồi bên mép giường lấy khăn mặt ướt lau trán cho tôi, rồi với tay lấy cái cặp nhiệt độ đưa vào miệng tôi. 5’ sau e lấy ra nhìn ngó rồi bảo “Anh hạ sốt rồi đấy! A nằm nghỉ đi chiều là khỏe rồi! E về đây” nhưng đời nào tôi để em cho về khi đã dày công đến thế tôi níu tay em lại “Ở lại đây với anh đi! Nhỡ trưa sốt lại a biết kêu ai! Sốt kiểu này a sợ sốt lại lắm” em lưỡng lự 1 lúc rồi cũng gật đàu ngồi lại bên mép giường. Để đôi chân thon thả trong chiếc quần jean lên giường người tựa vào thành giường e nâng đầu cho tôi gối vào chiếc đùi êm ái mềm mại rồi vuốt tóc tôi “Thế anh ngủ đi! E ngồi đây theo dõi anh vậy”. Tôi giả vờ nhắm mắt được 15’ rồi mở mắt nói “Em nằm xuống cạnh anh đi! Anh muốn ôm em ngủ cơ, gối kiểu này em vừa mỏi đùi mà a cũng đau cổ lắm” rồi không chờ e nói gì tôi đưa cái gối cho em rồi kéo em nằm xuống bên mình. Em nằm xuống bên cạnh tôi hơi ngượng ngập và ngại ngùng khiến tôi phải dùng tài ăn nói pha trò rồi thủ thỉ vào tai em thi thoảng là hôn nhẹ lên chiếc má bầu bĩnh e mới quen dần và nằm sát vào người tôi, nghiêng người tay vòng qua ngực mà ôm tôi.
Tôi luồn tay vào lưng em ôm nhẹ rồi gãi lên chiếc lưng mịn màng phẳng phiu của em, cùng với những lời thủ thỉ vào tai e chẳng mấy chốc e đã chìm sâu trong giấc ngủ, tôi để e ngủ say rồi luồn tay qua lưng bật cái khóa áo nịt ngực của em ra, sau đấy tôi lại luồn nhẹ xuống chiếc quần jean e đang mặc mở sẵn cúc và kéo chiếc khóa quần đủ để lộ ra cái quần lót hồng hồng xinh xinh đang ôm lấy chiếc mu nhỏ nhắn căng phồng. Mọi thứ đã chuẩn bị xong tôi nằm im ngắm em ngủ. Bờ môi nhỏ nhắn khép hờ vào nhau, cánh mũi nhỏ phập phồng theo hơi thở, đôi mắt cương nghị đã khép chặt đằng sau cặp kính cận. Tôi với tay tháo chiếc kính cận rồi để trên đầu giường. Những sợi tóc mai bay lòa xòa trên chiếc má bầu bĩnh. Trông e dịu dàng quá, nết na quá, nhìn em tôi như thấy mình không xứng đáng với vẻ đẹp thánh thiện ấy. Nhưng đã đến đây tôi biết mình không thể dừng lại được, chờ cho e ngủ thêm 30’ nữa tôi mới bắt đầu vuốt bàn tay run run lên má em, áp chiếc môi mình vào môi em. Em đã bắt đầu tỉnh lại hơi mở đôi mắt dại dại vì đeo kính nhiều nhưng vẫn toát lên vẻ cương nghị cất giọng còn ngái ngủ “Mấy giờ rồi anh! Anh đỡ mệt chưa” tôi không trả lời mà áp luôn bờ môi thô ráp của mình vào đôi môi chin mọng như chùm dâu ấy. Chiếc lưỡi luồn qua kẽ răng trắng như ngọc của em cuốn lấy cái lưỡi mềm mại nho nhỏ.
Em hơi ú ớ nhưng rồi cũng hòa vào nụ hôn của tôi, bàn tay em ôm chặt lấy tôi để đẩy chiếc lưỡi xinh xắn vào sâu trong miệng tôi như muốn đáp trả, chiếc lưỡi tôi rời khỏi cái miệng nhỏ nhắn của em tìm đến tai em thì thào “Anh yêu em! Em là của anh”, em rên lên tiếng nho nhỏ rồi run rẩy khi chiếc lưỡi tôi trượt dần từ mang tai xuống cổ em xóay mạnh vào làn da em. Em cong người và tôi cảm nhận cơ thể e đang nóng bừng lên “Một dấu hiệu tốt” tôi thầm nghĩ.
Tôi bắt đầu luồn chiếc tay vào áo phông em, bàn tay trườn lên bầu ngực đã được chiếc áo con của e thả lỏng vì tháo khóa. Tay tôi mơn trớn dần lên đỉnh vu sơn mềm mại trắng trẻo như con tắc kè đang trườn lên. Đầu ti nhỏ nhắn như hạt đậu của e đã cứng lên tự bao giờ, tôi mân mê nhè nhẹ lên hạt đậu trên đỉnh núi bên này rồi trượt xuống thung lũng giữa hai đỉnh núi và lần mò sang bên kia thám hiểm. Em ngây dại đi vì những cái quét lưỡi vào cổ vào mang tai thi thoảng trườn ra sau gáy trong tiếng thì thầm gấp gáp “A..nh yê..u e..m” cộng với đôi bàn tay điêu luyện đang trèo lên trèo xuống hai quả núi phập phồng. Không chờ thêm được nữa tôi cúi đầu kéo chiếc áo e lên qua ngực để lộ ra 2 quả núi trắng ngần săn chắc, đỉnh núi đỏ hồng, còn hạt đậu chồi lên cứng nhắc như muốn nảy mầm. Chiếc lưỡi tôi từ tốn quét nhẹ từ chiếc rốn lên cái bụng phẳng lì mịn màng rôi bất ngờ quét mạnh vào bầu ngực căng tràn nhự sống. Em cong người rên lên 1 tiếng đầy khóai cảm và khẽ kêu tên tôi. Chiếc lưỡi và bàn tay tôi cứ phối hợp với nhau nhịp nhàng lúc chậm rãi từ từ làm em đê mê khi mạnh mẽ và ào ạt khiến em phấn khích chẳng mấy chốc tôi đã lột hết được áo phông và chiếc áo trong của em.
Tay tôi bắt đầu rời khòi tiền tuyến trườn dần về hậu phương nơi có chiếc quần lót hồng hồng nho nhỏ đang ôm lấy khe suối thần tiên, nhẹ nhàng và điêu luyện tôi kéo được chiếc quần jean của e ra một cách êm ái và nhẹ nhàng trong những tiếng rên rỉ, những cú oằn người của e vì chiếc lưỡi ram ráp nóng hổi của tôi làm việc. Khi chiếc quần jean được cởi bàn tay tôi lại trườn ngược theo đôi bàn chân thon thả mát rượi của em tìm về với miếng vải tam giác hồng hồng đang ôm lấy vùng tam giác đam mê, cả miếng vải ấy đã ướt sũng đũng từ bao giờ. Bàn tay tôi ôm lấy chiếc quần lót mềm mại mát rượi mà xoa lên chiếc mu nổi cộm của em. Thi thoảng tôi lấy ngón tay chọc nhẹ qua lớp vải mát rượi ấy vào cái khe thần tiên và em lại rên rỉ cong người lại.
Bàn tay tôi không còn lởn vởn ở ngòai nữa nó bắt đầu tách chiếc quần lót trượt xuống con đường thoai thoải hẹp dần về phía dưới nơi có những hàng lau mọc san sát vào nhau như muốn cản bước tiến của nó. Lúc này em mới mở mắt giật mình nhìn tôi ú ớ “kìa anh! A cởi lúc nào của e thế!” nhưng tiếng ú ớ lại nghẹn lại bởi tôi đã kịp chèn cái lưỡi của mình vào bờ môi xinh xinh ấy. Em ú ớ dãy giụa rồi lại lặng người đi, bàn tay tôi đã đi đến khe suối giờ đã óc ách vì nước của em ra nhiều quá “Ngày rụng trứng có khác! Nhiều quá” tôi thầm nghĩ. Tôi kéo mạnh chiếc quần xuống ngang đầu gối em để lộ ra 1 khoảng tam giác màu đen mượt mà, của em rậm rạp quá, hai chiếc múi bưởi mơn mởn căng phồng tuy hơi nhỏ nhưng vô cùng khiêu gợi. Tôi cúi rạp người áp mặt mình vào cái mu ấy, em như giật mình gập đầu gối lại để chặn tôi lại nhưng chiếc đầu tôi đã kịp chèn vào khoảng giữa bụng và đùi khiến em không khịp co lại. Bàn tay e ôm chặt lấy đầu tôi cố kéo ra “Đừng mà anh! Em sợ lắm”. Nhưng e chỉ kéo được một lúc thì e lại oằn người vì chiếc lưỡi của tôi đã như con rắn độc trườn đến đỉnh khe suối của em rồi. Chiếc lưỡi tôi quét nhẹ vào đỉnh khe nứt ấy, có mùi hơi ngai ngái xông lên mũi nhưng tôi kệ, vẫn để lưỡi tôi quét lên quét xuống đầu khe ấy thi thoảng ấy lưỡi vào di mạnh.