Tội Lỗi - Chương 26
Món quà được mở ra, tôi thấy 1 chiếc khăn mùi xoa trắng có viền xanh phía ngòai. Ở giữa chiếc khăn mùi xoa logo của MU đội bong tôi yêu thích và số áo tôi hay mặc mỗi khi ra sân cùng đội bóng của lớp được thêu rất cẩn thận và tỉ mỉ. Tuy Chiếc logo không được tròn trịa cho lắm nhưng đủ để thấy người thêu đã bỏ khá nhiều công sức, “ai mà cầu kì thế nhỉ?” tôi tự hỏi và câu trả lời nằm ngay ở đáy hộp nơi có một chiếc thiếp tự làm nho nhỏ.
Chiếc thiếp được tự làm bởi bìa trắng và những nét vẽ trang trí bằng bút chì màu khá ngộ nghĩnh. Tôi mở thiếp ra bên trong có hai hang chữ ngay ngắn, nhìn nét chữ tôi biết là của con gái
Mừng sinh nhật anh vui vẻ
Ky’ tên: Em Hồng
Tôi khẽ bật cười bởi lời lẽ ngu ngơ trong cái thiếp và thầm nghĩ “Thiếu mỗi CHXH CN Việt Nam là thành đơn mừng sinh nhật”. Nhưng cái suy nghĩ ấy cũng nhường chỗ cho thắc mắc “Sao Hồng lại cầu kì thế nhỉ? Phải điều tra mới được”
Hôm sau khi chở em đi dạo buổi tối tôi vu vơ hỏi “Thằng bạn anh mới được 1 đứa con gái tự thêu 1 cái khăn tặng thế có nghĩa gì em nhỉ? Nó nhờ a tư vấn nhưng a chẳng hiểu nên chưa dám tư vấn”. Em cười giòn tan “Bảo bạn anh nếu thích cô bé ấy thì tỏ tình đi! Chắc chắn 100% là cô bé ấy gật đấy” tôi cau mày “Thật không đấy! anh nói nghiêm túc chứ không đùa đâu đấy nhé” em cũng nghiêm mặt “Ơ em đùa làm gì em nói thật đấy chứ”. Tôi hơi cười hỏi “Thế em giải thích sao lại thế xem nào” em tiếp lời tôi “Con gái ấy! Nếu không có tình cảm cực kỳ đặc biệt thì không bao giờ tự làm những món qùa bằng công sức của chính mình để tặng đâu! Với lại con gái thì không bao giờ dám ngỏ lời trước cả chỉ biết bày tỏ tình cảm bằng sự quan tâm thầm kín và những món quà kiểu như thế thôi! Anh cứ bảo bạn anh nếu thích thì ngỏ lời đi chắc chắn là được còn nếu không thích thì cũng nên tìm cách nói thẳng để người ta biết”
Tôi giật mình “Hóa ra là Hồng thích tôi!” tự dưng tôi thấy hơi lo lo tôi nghĩ mình phải tìm cách để Hồng biết mình không có tình cảm gì với Hồng nhưng Hồng là e họ của em tôi sợ làm tổn thương Hồng. Lo lắng là thế nhưng trong lòng tôi một thằng con trai đã chứng kiến quá nhiều những kẻ hâm mộ e và cháu đôi khi phát ghen thì với việc biết có ai đó đang thầm hâm mộ yêu thích mình tự dưng bản thây thấy tự hào kinh khủng. Thế nên tôi cũng chẳng tìm cách nói cho Hồng biết là tôi không thích Hồng mà tôi cứ để yên có khi đôi khi còn ra vẻ quan tâm một tí để Fan của mình ngày một thần tượng mình hơn. Và không quá khó để tôi nhận ra ánh mắt của Hồng ngày một nồng nàn và si dại hơn mỗi khi tôi đến nhà chơi với em.
Năm đầu đại học của cháu tôi trôi đi khá yên ả, tôi luôn cố bảo vệ cháu trước sự tán tỉnh ngày một đông hơn của những kẻ si tình. Tối thứ bảy tôi đưa em qua chỗ cháu để cùng đi bộ dạo phố, ngày chủ nhật tôi lại chở cháu qua chỗ em để ăn uống và chơi bài. Những ngày lễ như 8-3 hay 14-2 thì chúng tôi tổ chức bán hoa vừa có thời gian bên nhau vừa được vui vẻ. Vào những dịp noel hay tết dương lịch chúng tôi thường có mặt ở bờ hồ để hòa vào dòng người đông đúc tận hưởng cái cảm giác nô nức. Hai bàn tay thon thả luôn nắm chặt lấy tay tôi để khỏi bị lạc giữa phố đông, còn tôi luôn cố giữ chặt để không ai có thể giật lấy khỏi tôi.
Ngày tháng cứ thế trôi đi như vậy, cho đến khi năm đầu tiên kết thúc cháu tôi vẫn chưa yêu ai nhờ sự bao bọc đầy toan tính của tôi. Mùa hè của cái nắng, cái gió của những bông hoa phượng đang bắt đầu hé nở trong bản giao hưởng của những chú ve sầu đã đến. Em của tôi lại nhẹ nhàng khoác lên mình chiếc áo xanh tình nguyện đã phai màu theo thời gian nhưng nhiệt huyết được mang cái sức nhỏ bé của mình để giúp đỡ những bản làng xa xôi dường như không hề phai trong em mà mãnh liệt hơn.
Tôi lại lặng lẽ bên con chiến mã đi tiễn em, vẫn là một nụ hôn lên má trong vội vàng, vẫn là cánh tay nhỏ bé thò ra vẫy cho đến khi xe khuất hẳn. Nhưng tôi không thể chờ xe khuất hẳn tôi lại vội vã đạp xe để đi tiễn thêm một cái nhiệt huyết nữa, cháu tôi! Lan cũng lên đường với màu áo xanh mới tinh còn nguyên mùi hồ, dường như cái áo xanh cứng nhắc không hề làm cháu tôi xấu xí đi tẹo nào, nó đang hớn hở bên cửa xe và lao ra khi thấy tôi “Cháu chờ cậu mãi!” tôi cười buồn xoa lên mái tóc đang bê bết mồ hôi “Đi nhớ ăn uống cẩn thận! Rảnh thì điện thoại báo tin cho cậu nhé! Nhớ giữ gìn sức khỏe đấy!” nó cong bờ môi lên “Rõ thưa cụ” rồi tiếng giục giã của bạn nó cũng vọng đến. Tôi hôn lên tóc nó rồi vỗ nhẹ lên vai “thôi cháu đi đi” nó vâng 1 tiếng trong trẻo rồi ra xe, cánh tay thon thả cũng thò ra vẫy vẫy cho đến khi khuất hẳn sau góc đường.
Nắng chói chang trên con đường về nhà làm mồ hôi tôi nhỏ tong tong, khói của xe và bụi của đuờng xông vào mắt làm tôi thấy cay cay, mắt tôi khẽ đỏ hoe lên không hiểu vì khói bụi hay vì tôi đang cảm thấy cô đơn hơn bao giờ hết. Tiếng còi xe, tiếng hàng rong mọi ngày hôm nay sao nghe buồn thế, giữa con phố đông đúc quen thuộc hàng ngày mà tôi thấy xa lạ quá. Tôi thấy buồn, rồi tôi ấm ức, rồi tôi tức giận “Tình nguyện mà làm gì khi tình yêu bỏ lại thế”. Tôi thấy ích kỷ tôi chẳng muốn cháu và em đi đâu, tôi muốn em ở đây, cháu ở đây ngay bên cạnh tôi bây giờ và mãi mãi. Nỗi buồn, ấm ức, tức giận, cô đơn đã đẩy tôi rời xa những ngày tháng êm đềm nhất trong cuộc đời và rơi dần vào những tháng ngày đen tối đang chờ tôi phía trước….