Tội Lỗi - Chương 24
Ngày tôi và em đưa cháu ra bến xe rồi cũng đến, chia tay mà tôi thấy e và cháu chả buồn tí nào vẫn ríu rít hẹn ngày lên, chắc em chắc mầm nó đỗ rồi. Còn tôi thóang buồn vì không còn được hôn lên mái tóc ấy hàng ngày, không được nhìn bóng dáng yêu kiều ấy nữa tự nhiên thấy trống vắng lạ. Chiếc xe chở cháu đã khuất hẳn sau con đường bụi mờ mịt tôi mới quay lại ôm lấy cái eo tròn lẳn của em và đi về.
Hè gần qua và năm học mới cũng chuẩn bị bắt đầu, hôm trường nó dán kết quả thi tôi và em chen chúc trong cái nắng gay gắt và mồ hôi nhễ nhại lần tìm tên và số báo danh của nó. Chúng tôi hồi hộp dò theo từng cái tên Lan trùng cả tên lẫn họ! Cháu tôi đỗ! cả hai cười với nhau hạnh phúc nhưng cũng không có phần ngạc nhiên lắm vì cái đấy nằm trong dự tính của chúng tôi chỉ có cái ngòai dự tính là cháu tôi lọt vào top ten của trường.
Tin báo nhanh chóng bay thẳng từ bưu điện gần trường nó về nhà! Tôi thấy nó gào khản giọng trong cái điện thoại! rồi nó hét lên “Cháu yêu chú! Cháu yêu chị! Em yêu chị!” lẫn lộn hết cả lên. Tôi phì cười bảo đừng có phát rồ còn phải lên đây học bốn năm nữa mới là cử nhân được. Nó vẫn cười ha hả trong máy rồi bảo “Thôi cậu với chị đi chơi đi! Cháu phải gọi cho mọi người báo tin đây” tôi cũng mỉm cười cúp máy. Em đang đứng bên cạnh nhìn tôi cười lấp lánh “Nó mừng lắm phải không anh” tôi vòng tay xiết nhẹ e vào và nói “Còn phải nói nhưng không mừng bằng ngày a tán đổ e được đâu” e nhéo nhẹ vào mạng sườn tôi “Chỉ khéo nịnh thôi! Tán gái thì chẳng ai bằng được! cứ liệu hôn” tôi cười xòa và kéo e ra khỏi bưu điện.
Năm học mới của chúng tôi bắt đầu sớm hơn so với thời gian nhập học của trường nó. Em có sự thay đổi nho nhỏ là đứa bạn ở cùng đã chuyển ra ở riêng cùng với gia đình vừa mua nhà trên này nên e gọi đứa em họ về ở chung tên là Hồng cũng bằng tuổi em. Những lần qua nhà e chơi tôi cũng có gặp Hồng cô bé này có vẻ hơi nhút nhát, khuôn mặt đầy đặn và cũng khá là đẹp, mỗi tội hay hậu đậu và ăn nói kém nhiều khi cứ tưởng nó có vấn đề về mặt diễn đạt ngôn từ nên nói chuyện cùng thì rất là chán. Thế nên là các anh đến tán chỉ được vài hôm là mất tích hẳn. Tôi thì vì nể em nên cũng đôi khi nhẫn nại nói chuyện với nó mặc dù nhiều lúc chẳng hiểu nó nói gì thế nên nó cũng có vẻ quy tôi.
Học được gần tháng thì cháu tôi nhập học, tôi và em lại tất bật lo tìm chỗ trọ cho nó(bảo nó ở nhà tôi nó không thích vì thích được tự do một tí), tìm được chỗ trọ khá ưng y’ gần trường thì lại lo dọn dẹp lại phòng mua đồ đạc rồi chuyển đủ các thứ lỉnh kỉnh của nó vào chỗ trọ. Nó ở cùng với hai đứa bạn cũng đỗ cùng trường đại học và học cùng cấp ba với nó chỉ khác là học khác khoa.
Mọi việc xong xuôi, tôi em và bố nó thở phào nhẹ nhõm. Bố nó mời chúng tôi và 2 đứa ở trọ một bữa tiệc nhỏ để mừng tân sinh viên cũng như là lời cảm ơn dành cho tôi và em đã quan tâm chăm sóc cháu trong suốt thời gian vừa qua tất nhiên là mọi người vỗ tay tán thành.
Bố e gọi taxi đưa chúng tôi đến một nhà hàng khá sang trọng gần bờ hồ Hòan Kiếm, vừa bước vào cửa hơi máy lạnh đã phả ra làm chúng tôi thấy lạnh tóat dù trời bên ngòai đang nắng gắt. (đọc truyện tại Truyện VKL chấm cơm) Hai cô gái cao ráo tóc ép thẳng mặc chiếc áo dài cách điệu màu đỏ khẽ cúi đầu chào chúng tôi. Bố nó yêu cầu chọn một bàn riêng yên tĩnh một chút, anh nhân viên bồi bàn mặc chiếc áo gi lê bên ngoài chiếc áo trắng trông rất trang nhã và lịch sự cúi đàu mời chúng tôi ra bàn. Tôi và em thì không có gì là bỡ ngỡ trước những nhà hàng sang trọng như này, tôi thi thoảng vẫn được bố đưa đến những buổi tiệc còn lớn hơn tổ chức ở những nơi sang trọng hơn đây nhiều, còn em thì cũng chẳng lạ lẫm gì khi mà nhà e cũng có một nhà hàng khá lớn ở quê. Chỉ có cháu tôi và mấy đứa bạn cứ ngơ ngác nhìn ngó xung quanh một cách lạ lẫm và bỡ ngỡ.
Tôi bật cười vỗ bờ vai thon thả của nó rồi nói “Này nhìn thẳng vào đường mà bước đi không người ta lại nghĩ là trộm chứ không phải khách bây giờ” nó khẽ giật mình lườm tôi rồi xì 1 tiếng dài và chạy lên bám vào tay em “Cái ông cậu già khó tính!” em bật cười giòn tan “Khó tính mà dẻo mỏ lắm đấy” cháu tôi cũng cất tiếng cười trong trẻo rồi 2 chị em bá vai bá cổ nhau ngồi vào bàn.
Chiếc bàn tròn được phủ một tấm vải trắng tinh buông dài đến tận nền nhà, những chiếc ghế nỉ đỏ sang trọng được ngay ngắn đặt xung quanh trông nổi bật hẳn lên. Trên bàn là những chiếc cốc thủy tinh sạch sẽ đặt ngăn nắp bên trong cốc có những chiếc khăn giấy màu trắng xếp đẹp đẽ dặt vào. Một chồng bát sứ trắng tinh bóng lóang để giữa bàn bên cạnh là một hộp đũa với những chiếc đũa đen láy được bọc trong bìa trắng có in logo và địa chỉ của nhà hàng.
Chúng tôi lựa chỗ ngồi vào bàn, cháu tôi và bạn nó vẫn thích thú cầm xem những chiếc đũa, nhún nhảy trên cái ghế nỉ rồi thi thoảng lén lút đưa mắt nhìn ra xung quanh. Anh bồi bàn một tay để trong lòng một tay vươn ra rất chuyên nghiệp và lịch sự đưa cái menu cho bố nó. Bố nó cầm cái menu rồi đưa cho tôi bảo tôi gọi món, tôi chọn một vài món nhắm và mấy chai bia còn đâu để em, cháu và bọn bạn nó chọn. Tiếng ríu rít của mấy đứa con gái lựa chọn món như đàn gà con bên gà mẹ buổi sáng sớm làm xua bớt đi cái không khí sang trọng và lạnh lẽo đang trùm lấy chúng tôi.
Chẳng mấy chốc bia, nước ngọt các món ăn nóng hổi đã được dọn ra, bố nó tuyen bố lí do bữa tiệc, chúc mừng các tân sinh viên và cuối cùng cảm ơn tôi và em. Tất cả hào hứng nâng cốc chạm vào nhau, những tiếng leng keng của những cái ly kết hợp với những tiếng cười trong trẻo của mấy đứa con gái làm không khí rộn ràng hẳn. Mọi người bắt đầu ăn uống và cười đùa vui vẻ với nhau.
Giữa bữa ăn bố nó rút ra một cái hộp quà nho nhỏ nhìn sang tôi và em nói “Thật sự là anh chị rất cảm ơn cậu, và em trong thời gian vừa qua đã giúp đỡ cho cháu Lan…” “phải gọi là cậu và mợ chứ bố” tiếng con cháu tôi tinh nghịch xen vào khiến bố nó cũng bật cười và mặt e thì cúi gằm và đỏ nhừ lên. Tôi khẽ nạt “Yên nào! Đánh cho trận bây giờ” nó nín cười cong cái bờ môi điệu đà đang bóng lừ lên vì mỡ. Bố nó lườm nó 1 cái rồi nói tiếp “Anh chị không biết nói gì nhưng có món quà nho nhỏ này tặng cho em còn H thì đấy là nghĩa vụ và trách nhiệm của nó rồi” nói xong a nháy mắt nhìn tôi.
Không ngờ đằng sau cái dáng vẻ thư sinh có phần hơi ngù ngờ của anh lại là một cái dầu tinh tế thế. Món quà cho em còn hơn cả trăm lần quà cho tôi, và nụ cười và sự tiếng cảm ơn bẽn lẽn của em chính là món quà đặc biệt mà a không biết vô tình hay hữu y’ dành cho tôi.
Con cháu tôi nhanh nhảu nói trong khi cái miệng vẫn đang nhồm nhòam “Đưa đây e mở cho” rồi không đợi em đồng y’ nó giật lấy cái hộp rồi bóc dần ra, một chiếc đồng hồ kiểu dáng nữ nho nhỏ lấp lánh hiện ra sau lớp giấy bọc. Cháu tôi và mấy đứa bạn òa lên 1 tiếng rồi thố lên “Đẹp quá” rồi nó kéo tay em và nói “Chị đưa tay đây em đeo cho nào!” em vừa cười mặt vừa đỏ vì xấu hổ và hạnh phúc chìa cánh tay nhỏ nhắn thon thả ra. Cháu tôi khẽ luồn chiếc đồng hồ vào và đóng khóa, một tiếng “tách” nho nhỏ vang lên, em khẽ rút tay lại giơ giơ lên cao, đưa đôi mắt sáng ngời đằng sau cặp kính nhìn ngắm.
Quả thật là chiếc đồng hồ rất hợp với em, ngay cả cái kích cỡ cũng vừa như in, tôi chắc a cũng phải quan sát tay em khá lâu mới có thể lựa chọn được chính xác như thế. Thầm đưa ánh mắt gật với anh và nâng cốc chúc mừng để xua đi cái cảm giác ngượng ngùng của em. Mọi người lại zooo 1 lần nữa trong những tiếng cốc chạm leng keng vào nhau….