Tội Lỗi 2 - Phần 3
– Anh này, sao thế ngủ với em không được à, đàng nào cũng thế rồi mà.
Nói thế thôi chứ tôi thừa biết em sẽ bảo tôi ngủ với em. Hai thân thể không mảnh che thân nằm cạnh nhau, tôi kéo cái mền lên ngang ngực. Không biết thấy cảnh này bao nhiêu anh trường em tức điên lên nữa. Ngoài trời vẫn còn mưa, Liễu gối trên tay tôi. Liễu hôn lên má tôi, bàn tay em đang vuốt ve ngực của tôi. Với những gì đã xảy ra làm tôi không thể ngủ được, tôi không biết mình đang nghĩ gì nữa, hạnh phúc hay ân hận. Tiếng nói của Liễu xé tan sự suy nghĩ của tôi.
– Anh chưa ngủ phải không!
– Chuyện gì vậy em.
– Hôm nay em cảm thấy hạnh phúc quá, hạnh phúc khi người đầu tiên của em lại là anh. Sau này có vì anh em cũng không tiếc cái gì cả. Ôi ông chồng tuyệt vời của em.
– Tất nhiên là anh hết lòng vì em rồi, cô bé ngốc của anh ạ. Nhưng…
– Nhưng gì anh..
– Nếu như sau này mình không thể đến với nhau thì sao. Lỡ như…
– Không có cái lỡ như đó đâu anh. Em tin anh, em tin vào tình cảm đôi mình dành cho cho nhau. Em tin anh sẽ lấy em làm vợ và em chỉ lấy mỗi anh làm chồng không bao giờ thay đổi.
– Nhưng nếu như…
– Không có chữ nhưng đó đâu, trừ khi anh chưa hề yêu em. – Liễu quay sang tôi nhìn thẳng vào mắt tôi hỏi – Anh có thực sự yêu em hay không.
– Có..có, anh yêu em nhiều lắm chứ.
– Thế thì tốt rồi. Sau này vô trong Sài Gòn học đại học mình sẽ ở chung như thế này rồi sau đó sẽ tính tiếp. Em đang nghĩ mình sẽ hạnh phúc đến nhường nào khi mặc chiếc váy cưới, được sánh bước bên anh để chào mọi người…
Tôi không muốn xé bỏ ước mơ nhỏ nhoi của em, tôi thực sự rối bời lúc này
– À, hôm nay có phải chu kì gì đó của em không?, anh sợ khi nãy….
– Thực sự anh nói làm em lo quá, mà lần đầu chắc không có đâu mà sợ, anh yên tâm đi
– Nhưng nếu lỡ như….
– Anh lại nhưng với lỡ như. Nếu như thế thì chúng ta sẽ phải công khai chuyện này sớm hơn.
– Em điên à, anh và em còn phải đi học mà. Hay là nếu có thì nên…. ( thực ra tôi cũng chẳng biết phá ở đâu nữa nhưng cũng nói bừa thế)
– Không có chuyện đó đâu, cùng lắm em hi sinh ở nhà chăm sóc cho con để anh đi học là được chứ gì.
Tôi không thể hiểu em đang nói thật hay nói đùa nữa. Làm sao mà không lo lắng khi xảy ra chuyện này chứ. Tôi không thể ngờ em lại hi vọng vào tôi nhiều đến thế, hi vọng một tương lai với tôi là xa với đến thế, tôi không biết phải sống như thế nào đây. chấp nhận sống với em, cố gắng xây dựng gia đình với em hay là đi kiếm một nửa thực sự của mình. Tôi thiếp đi mà không biết chuỗi ngày sắp đến sẽ đi về đâu.
[ có thể đến đây mọi người thấy sự khó xử của tôi, không dễ dàng để Liễu chấp nhận những gì xảy ra những điều làm tổn thương Liễu]
Tôi bị đánh thức bởi nụ hôn của em lên má tôi, có lẽ đêm qua phần trời mưa to với lại thức khuya nên bây giờ thức dậy hơi muộn. Liễu vuốt tóc mái tóc của tôi và khẽ cười
– Mấy giờ rồi em – tôi khẽ hỏi
– Mới có 8h à, anh dậy đi.
Tôi kéo nhẹ đầu em và hôn lên môi em một nụ hôn nồng thắm, em đánh thình thịch vào ngực tôi
– Bẩn khiếp, chưa vệ sinh gì mà đã…Anh đi đánh răng đi, em thay đồ rồi chuẩn bị bữa sáng cho.
Những tia nắng ấm áp của ngày mới không đủ làm tan biến cơn mưa hôm qua. Những giọt nước vẫn còn đọng lại trên những chiếc lá, từng vũng nước đọng lại trên con đường đất đỏ lầy lội. Liễu đang chuẩn bị bữa sáng cho tôi dưới nhà bếp. Tôi đang suy nghĩ những gì đã xảy ra với tôi đêm qua, không biết đó là giấc mơ hay một cơn ác mộng, không biết suy nghĩ của em thế nào.
– Anh ăn đi nào, coi thử tay nghề của em như thế nào.
Tiếng em cất lên đưa tôi về với hiện tai, tôi ậm ừ rồi ăn vội cái bánh mì ốp la. Tôi không cảm nhận nó ngon dở như thế nào cả, trong đầu tôi vẫn vô vàn suy nghĩ về em. Tại sao tôi lại lợi dụng lòng tin của em, lợi dụng lòng thơ ngây trong trắng của em. Tại sao tôi không nghĩ hậu quả trước khi làm mà chỉ biết ân hận khi mọi việc đã xảy ra. Trong đầu tôi tràn ngập hàng ngàn câu hỏi vì sao. Tôi thực sự mến em, tôi chỉ xem em như một người em gái của mình….
– Ăn xong hai đứa mình đi chơi đâu đó nhé ở nhà buồn lắm.. – Liễu rủ tôi.
– Thôi để khi khác nhé, bây giờ anh phải về không mẹ anh lại lo.
Liễu cũng ậm ừ gục đầu, tôi hôn lên trán em một cái từ biệt rồi ra về….
Đứng trước tấm gương tôi thấy khuôn mặt tôi cũng chẳng thay đổi nhiều vậy mà trong tâm hồn tôi đã thay đổi quá nhiều. Mẹ tôi vẫn cứ nghĩ tôi như thằng nhóc ngày nào, 18 tuổi nhưng vẫn còn hôn mẹ mỗi khi ra ngoài, 18 tuổi mà vẫn đòi mẹ mỗi khi mẹ tôi đi chợ. Mẹ vẫn thường hay nói đùa tôi rằng: “lớn rồi mà như con nít ấy, thế mà cứ như con nít ấy”. Mẹ tôi chắc không bao giờ biết rằng tôi đã quan hệ với 3 người con gái, hai đứa em họ thân thiết và với 1 người bạn. Không biết bà sẽ như thế nào khi biết về sự thật này, tim tôi đau nhói khi nghĩ đến mẹ người thương tôi nhất với những hành động mình đã làm. Mẹ tôi là người khá tâm lý, hơi nghiêm khắc nhưng cũng rất dễ gần gũi. Bà là mẫu người tôi sẽ chọn làm vợ sau này. Buổi tối nay bố tôi đi nhậu với mấy thầy trong trường, mẹ tôi nói chuyện với tôi:
– Mày với con bé ấy sao rồi.
– Con bé nào hả mẹ – tôi giả vờ ngây ngô
– Thôi đi cha, cha đừng có vờ vịt với tui. Con bé bữa mẹ gặp trong bệnh viện ấy, bày đặt con bé nào..
– Thì có gì đâu mẹ chỉ là bạn bè bình thường thôi mà
– Uh, mẹ không ngăn cản. Vì ở lứa tuổi ấy chuyện rung động là bình thường nhưng nhớ là phải thực sự trong sáng không được đi quá giới hạn cho phép.
– Con biết rồi mà mẹ, mẹ nói hoài à.
– Mẹ thấy con bé ấy khá được đó, nó con của cô T. thầy K ở trường X đó mà.
Tôi tròn mắt kinh ngạc, tôi không nghĩ mẹ tôi lại biết đến thế:
– Mẹ ghê thiệt đó, đến chuyện này cũng biết.
– Bữa nay không có ba mày ở nhà nên mẹ kể chuyện này, ngày xưa cô T. ( mẹ Liễu ) theo đuổi ba mày mà không được đó. Thực ra hồi đó mẹ cũng chỉ nghe theo lời bà ngoại mấy chú nên mới lấy ba con chứ chưa gặp nhau nhiều. Nhưng về ở với ba con thì mẹ mới hiểu ổng hơn, nói chung là sau bao nhiêu năm chung sống thì mẹ không có gì phàn nàn ba mày chỉ có vài tật xấu thôi…
– …..
– ….
Tôi đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, đây là lần đầu tiên mẹ tôi kể về chuyện của 2 người. Tôi rất ngại hỏi những câu chuyện này, thì ra bố mẹ tôi không đến với nhau bằng tình yêu thật sự mà chỉ là sự sắp đặt của số phận. Không biết ngày xưa nếu bố tôi lấy cô T thì sẽ ra sao nữa, tôi có xuất hiện trên cõi đời này không, tôi có diễm phúc có một ông bố bà mẹ tuyệt vời hay không.
Đêm nay tự dưng tôi nghĩ đến Liễu nhiều hơn, đó không phải là cảm giác nhớ về người mình yêu thương mà nhớ cái cảm giác đầy đê mê ấy. Tôi rất thích cái cảm giác khi có Liễu bên cạnh, tuy không mang lại cảm giác bình yên nhưng nó mang lại cảm giác đầy sung sướng. Giờ đây chính tôi lại mong muốn gặp Liễu mỗi ngày được nằm trong vòng tay chiều chuộng của Liễu, cái cảm xúc mà trước đây tôi chưa bao giờ nghĩ đến cả. Chính tôi bây giờ lại không muốn mất Liễu không muốn rời xa Liễu, cái cảm giác sung sướng ấy cứ lâng lâng theo tôi mỗi khi nghĩ đến Liễu.
Sáng hôm sau Liễu rủ tôi đi chơi vào khu X chơi. Thực ra khu này chỉ là một vùng cảnh đẹp chả ai khai thác cả nên thường thường là nơi để thanh niên tự tập lại để vui chơi. Thực ra ở ngay xã bên cạnh nhưng tôi chưa một lần đến đó bởi bố mẹ tôi bảo đó là nơi tình hình an ninh phức tạp, đâm chém nhau liên tục nghe thế nên tôi cũng ớn phần nào.
Chở em trên chiếc xe cup quen thuộc, con đường còn đọng nước của những trận mưa mấy ngày trước đó. Hai bên đường là những hàng cây rợp bóng cả đoạn dài. Lần đầu tiên đến đấy quả thật những lời nói về khu này không sai. Chúng tôi gởi xe ở một bãi xe do người dân tự dựng ra, có lẽ mấy hôm nay do trời mưa nên tôi thấy cũng còn ít người lên đây chơi. Phong cảnh ở đây thật hữu tình, những con thác, những tán cây như một bức tranh của thiên nhiên. Tôi nắm tay Liễu đi dạo quanh những ngọn đồi, thấp thoáng là những cặp tình nhân đang ngồi tâm sự trong tán cây và đôi khi tôi bắt gặp được những hành động mãnh liệt từ họ. Nhưng cũng có những thanh niên với vẻ mặt bặm trợn phì phèo điếu thuốc miệng không ngừng văng tục. Công nhận nơi đây cũng phức tạp thật.